• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

.

Tao xưa, thuở còn hàn vi ấy (nói là hàn vi nghe cho ghê chứ tao giờ cũng chẳng khá hơn là mấy);

Có những đêm ngồi thao thức, ngồi viết từng dòng code trên trang giấy ô-li bambi, tờ giấy mỏng như lá lúa, nghiêng bút tao xé toạc không biết bao nhiêu là trang giấy. Nghĩ lại mà tao thấy xót xa, đốt cây nến đỏ với những tia lửa loe loét, mỗi lần gió thoảng qua thì tưởng chừng như nó cũng vụt tắt như ước mơ trở thành chuyên viên coder với cuốn sách “300 bài code thiếu nhi” của tao vậy.

Thuở đó, nến giá cũng rất đắt, những 500 đồng một cây (mỗi ngày tao đi học được 100 đồng, phải nhịn ăn 5 ngày để mua nến để dành phòng những ngày cúp điện);
có mấy hôm tao phải qua xin nến của @dungdamchemnhau - thằng này lớn tuổi hơn tao, khoá trên trường đại học kỹ thuật Huế. Hắn coi vậy mà khá hơn tao, có tiền mua chiếc IBM để code C+… sau nghe bảo hắn về lại Hà Nội rồi hốt được hai chị em làm kiểm toán của Vietcombank…
Tao nghe vừa mừng vừa ghen ghét.

Nói để cậu mày thấy lúc trước tao khổ thế nào, cá biệt có mấy hôm tao luộc vài quả trứng, phải ráng bóc tách cho gọn, không bị vụn, rồi lấy hồ dán lại. Sau đó, tao bắt đom đóm bỏ vào để có ánh sáng mà biên code…

Mày đừng bỏ cuộc nhé.
 
Tao xưa, thuở còn hàn vi ấy (nói là hàn vi nghe cho ghê chứ tao giờ cũng chẳng khá hơn là mấy);

Có những đêm ngồi thao thức, ngồi viết từng dòng code trên trang giấy ô-li bambi, tờ giấy mỏng như lá lúa, nghiêng bút tao xé toạc không biết bao nhiêu là trang giấy. Nghĩ lại mà tao thấy xót xa, đốt cây nến đỏ với những tia lửa loe loét, mỗi lần gió thoảng qua thì tưởng chừng như nó cũng vụt tắt như ước mơ trở thành chuyên viên coder với cuốn sách “300 bài code thiếu nhi” của tao vậy.

Thuở đó, nến giá cũng rất đắt, những 500 đồng một cây (mỗi ngày tao đi học được 100 đồng, phải nhịn ăn 5 ngày để mua nến để dành phòng những ngày cúp điện);
có mấy hôm tao phải qua xin nến của @dungdamchemnhau - thằng này lớn tuổi hơn tao, khoá trên trường đại học kỹ thuật Huế. Hắn coi vậy mà khá hơn tao, có tiền mua chiếc IBM để code C+… sau nghe bảo hắn về lại Hà Nội rồi hốt được hai chị em làm kiểm toán của Vietcombank…
Tao nghe vừa mừng vừa ghen ghét.

Nói để cậu mày thấy lúc trước tao khổ thế nào, cá biệt có mấy hôm tao luộc vài quả trứng, phải ráng bóc tách cho gọn, không bị vụn, rồi lấy hồ dán lại. Sau đó, tao bắt đom đóm bỏ vào để có ánh sáng mà biên code…

Mày đừng bỏ cuộc nhé.
code khó lắm đi xạo Lồn cổ cồn lùa gà sướng hơn, đọc vài trăm quyển sách, nói về tiền tệ và tài chính thế giới là lùa được mấy ông bà già mua đất lại đúng kiểu công nghệ lõi

code khó lắm, đang code đéo ra lại phải làm quả lọ tưởng tượng tương lai vợ đẹp con khôn mai tỉnh dậy mặt bơ phờ, tóc tai quần áo sộc sệch, vội vàng đến lớp chép bài của thằng một lằn bên cạnh hỏi ra nó cũng đéo chép

quay xuống dưới thì tml bảo ngồi yên tao đang chơi game, ông thầy phát hiện chết mẹ jowf
 
Ngày xưa mới lên SG học, tao cũng đói ăn mì miết, phần đa là bỏ ăn sáng, riết rồi quen, cơ thể tự điều chỉnh thành người gầy đét, nên bình thường ăn ít nhưng không có cảm giác đói, vẫn đi học và xạo quần với bạn bè.

Cũng đi làm thêm, tao thích nhất là đi chạy quán cơm, hồi đấy tao còn vô địch bộ môn đóng canh, giờ ra quán thấy tụi nó đóng canh đổ cả ra ngoài mà chán, thích nhất vì có cơm ăn, rồi lại được xiền. Cơ mà khúc nào bận học quá thì không đi được. :vozvn (19):

Hay cái là tao học cũng được, nên cũng có học bổng, lại có xiền để ăn bữa trưa và tối, hạnh fuck hồi đấy nó nhỏ nhoi thế đấy.
 
code khó lắm đi xạo lồn cổ cồn lùa gà sướng hơn, đọc vài trăm quyển sách, nói về tiền tệ và tài chính thế giới là lùa được mấy ông bà già mua đất lại đúng kiểu công nghệ lõi

code khó lắm, đang code đéo ra lại phải làm quả lọ tưởng tượng tương lai vợ đẹp con khôn mai tỉnh dậy mặt bơ phờ, tóc tai quần áo sộc sệch, vội vàng đến lớp chép bài của thằng một lằn bên cạnh hỏi ra nó cũng đéo chép

quay xuống dưới thì tml bảo ngồi yên tao đang chơi game, ông thầy phát hiện chết mẹ jowf
Print; (“hello workd”)

thành quả sau 15 năm học code trên cuốn vở Bambii của tao
 
Tao xưa, thuở còn hàn vi ấy (nói là hàn vi nghe cho ghê chứ tao giờ cũng chẳng khá hơn là mấy);

Có những đêm ngồi thao thức, ngồi viết từng dòng code trên trang giấy ô-li bambi, tờ giấy mỏng như lá lúa, nghiêng bút tao xé toạc không biết bao nhiêu là trang giấy. Nghĩ lại mà tao thấy xót xa, đốt cây nến đỏ với những tia lửa loe loét, mỗi lần gió thoảng qua thì tưởng chừng như nó cũng vụt tắt như ước mơ trở thành chuyên viên coder với cuốn sách “300 bài code thiếu nhi” của tao vậy.

Thuở đó, nến giá cũng rất đắt, những 500 đồng một cây (mỗi ngày tao đi học được 100 đồng, phải nhịn ăn 5 ngày để mua nến để dành phòng những ngày cúp điện);
có mấy hôm tao phải qua xin nến của @dungdamchemnhau - thằng này lớn tuổi hơn tao, khoá trên trường đại học kỹ thuật Huế. Hắn coi vậy mà khá hơn tao, có tiền mua chiếc IBM để code C+… sau nghe bảo hắn về lại Hà Nội rồi hốt được hai chị em làm kiểm toán của Vietcombank…
Tao nghe vừa mừng vừa ghen ghét.

Nói để cậu mày thấy lúc trước tao khổ thế nào, cá biệt có mấy hôm tao luộc vài quả trứng, phải ráng bóc tách cho gọn, không bị vụn, rồi lấy hồ dán lại. Sau đó, tao bắt đom đóm bỏ vào để có ánh sáng mà biên code…

Mày đừng bỏ cuộc nhé.
Đang đêm mà mày code đc ra những dòng tếu táo thực sự :))
 
import tkinter as tk
import random
from playsound import playsound
import threading
# Một danh sách các câu thể hiện sự stress
stress_phrases = [
"Đệt đm!",
"Đói vcl!",
"Chẳng biết bắt đầu từ đâu...",
"Cảm thấy kiệt sức!",
"Cần một chút không gian để thở...",
"Có quá nhiều áp lực!",
]
# Cờ để kiểm tra nếu cần dừng hiển thị
running = True
def play_sound():
playsound('.......')
def update_text():
if running:
# Chọn ngẫu nhiên một câu và màu nền
phrase = random.choice(stress_phrases)
bg_color = random.choice(["#f28b82", "#fbbc04", "#fff475", "#ccff90", "#a7ffeb", "#d7aefb"])
label.config(text=phrase, bg=bg_color)
# Phát âm thanh trong một luồng riêng
threading.Thread(target=play_sound).start()
# Lên lịch gọi hàm lại sau 1.5 giây
root.after(1500, update_text)
def stop_app():
global running
running = False
label.config(text="Đã dừng. Hãy thư giãn nhé!", bg="lightgrey")
# Tạo cửa sổ chính
root = tk.Tk()
root.title("Mô phỏng Stress")
root.geometry("500x250")
# Tạo nhãn để hiển thị câu
label = tk.Label(root, text="", font=("Helvetica", 16), wraplength=450)
label.pack(expand=True, fill="both")
# Tạo nút "Dừng"
stop_button = tk.Button(root, text="Dừng", command=stop_app, font=("Helvetica", 14))
stop_button.pack(pady=10)
# Bắt đầu cập nhật văn bản
root.after(0, update_text)
# Chạy ứng dụng
root.mainloop()
 
import tkinter as tk
import random
from playsound import playsound
import threading
# Một danh sách các câu thể hiện sự stress
stress_phrases = [
"Đệt đm!",
"Đói vcl!",
"Chẳng biết bắt đầu từ đâu...",
"Cảm thấy kiệt sức!",
"Cần một chút không gian để thở...",
"Có quá nhiều áp lực!",
]
# Cờ để kiểm tra nếu cần dừng hiển thị
running = True
def play_sound():
playsound('.......')
def update_text():
if running:
# Chọn ngẫu nhiên một câu và màu nền
phrase = random.choice(stress_phrases)
bg_color = random.choice(["#f28b82", "#fbbc04", "#fff475", "#ccff90", "#a7ffeb", "#d7aefb"])
label.config(text=phrase, bg=bg_color)
# Phát âm thanh trong một luồng riêng
threading.Thread(target=play_sound).start()
# Lên lịch gọi hàm lại sau 1.5 giây
root.after(1500, update_text)
def stop_app():
global running
running = False
label.config(text="Đã dừng. Hãy thư giãn nhé!", bg="lightgrey")
# Tạo cửa sổ chính
root = tk.Tk()
root.title("Mô phỏng Stress")
root.geometry("500x250")
# Tạo nhãn để hiển thị câu
label = tk.Label(root, text="", font=("Helvetica", 16), wraplength=450)
label.pack(expand=True, fill="both")
# Tạo nút "Dừng"
stop_button = tk.Button(root, text="Dừng", command=stop_app, font=("Helvetica", 14))
stop_button.pack(pady=10)
# Bắt đầu cập nhật văn bản
root.after(0, update_text)
# Chạy ứng dụng
root.mainloop()
j đây, m có quyển sách j trong avatar vậy
 
T cũng bỏ ăn sáng lâu dần giờ cơ địa nó tự điều chỉnh giờ gầy đét chán ăn éo ăn nổi
 
Ngày xưa mới lên SG học, tao cũng đói ăn mì miết, phần đa là bỏ ăn sáng, riết rồi quen, cơ thể tự điều chỉnh thành người gầy đét, nên bình thường ăn ít nhưng không có cảm giác đói, vẫn đi học và xạo quần với bạn bè.

Cũng đi làm thêm, tao thích nhất là đi chạy quán cơm, hồi đấy tao còn vô địch bộ môn đóng canh, giờ ra quán thấy tụi nó đóng canh đổ cả ra ngoài mà chán, thích nhất vì có cơm ăn, rồi lại được xiền. Cơ mà khúc nào bận học quá thì không đi được. :vozvn (19):

Hay cái là tao học cũng được, nên cũng có học bổng, lại có xiền để ăn bữa trưa và tối, hạnh fuck hồi đấy nó nhỏ nhoi thế đấy.
Chủ nghĩa xét lại:
1. mỳ pagesti
2. Chủ quá cơm, thích thì đến thanh kiểm tra soát vé tụi nvien múi mít
3. Học giỏi, nhà oke k thiếu gái vì k thấy nhắc đến sóc lọ
 
Ngày xưa t đói t thường nfhix tới đòn roi của vk t là t hết thấy đói á. Nó thường bỏ đói t trói t lại nhét ớt vào hậu môn t khi t kêu đói. T sợ lắm
 
Top