“Con đường vận hành thầm lặng của thần minh”, lặng lẽ hợp cùng tạo hóa. Lặng lẽ hợp cùng tạo hóa thì người hợp cùng trời, nhất động nhất tĩnh đều là thiên cơ, người cũng chính là nhất thiên (trời). Ba thiên thượng, trung, hạ không chương nào không làm rõ ba chữ Âm phù kinh, hiểu được ba chữ này có thể suy ra đại ý của ba thiên. 1- Thiên thượng: Quán thiên chi đạo, chấp thiên chi hành, tận hĩ: Tìm hiểu đạo trời, tu luyện theo sự vận hành của trời, chỉ thế thôi. Đạo về tính mệnh tức đạo của trời. Đạo của trời là đạo của âm dương. Người tu luyện hiểu được sự huyền diệu sâu kín của đạo trời thì thần minh lặng lẽ vận hành, chiếm lấy khí âm dương, đoạt quyền tạo hóa, có thể trường sinh bất tử, có thể không sinh ra không chết đi. Nhưng chỗ tối quan trọng của nó là có thể quán và có thể chấp. Thế nào là quán? Cách vật trí tri (nghiên cứu đến nơi đến chốn nguyên lý của sự vật để có sự hiểu biết) đó gọi là quán. Thế nào là chấp? Chuyên tâm dốc chí gọi là chấp, dốc tòan bộ sức lực thực hiện gọi là chấp, càng lâu càng mạnh mẽ gọi là chấp. Quán thiên đạo là công phu vô vi, là sự đốn ngộ nhằm triệt để nắm được tính; chấp thiên hành là sự học hỏi hữu vi, dần tu thành, nhằm thấu triệt mệnh. Quán được, chấp được, dùng đạo âm dương thóat khỏi âm dương, dựa vào thế gian pháp mà thóat khỏi thế gian, tính mệnh đều nắm cả, tâm và pháp đều quên đi, vượt khỏi trời đất, muôn kiếp trường tồn. Chỉ hai câu này mà làm thành thang trời giúp thành tiên thành Phật, đó là đạo để trở thành thánh nhân, hiền nhân. Ngòai nó ra tất cả đều là tà thuyết, nên nói là \"tận (hết)\". Thiên hữu ngũ tặc, kiến chi giả xương: Trời có năm mối giặc, nhận ra nó thì tốt đẹp. Ngũ tặc là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Trời dùng âm dương ngũ hành biến hóa sinh ra vạn vật, lấy khí làm thành hình, nên con người nhờ thọ nhận khí này mà sinh ra và lớn lên. Nhưng dương cực thì sinh âm, tiên thiên nhập vào hậu thiên, ngũ hành không thể hòa hợp, tự tương hại lẫn nhau, mỗi thứ một tính. Mộc xem kim là giặc, kim xem hỏa là giặc, hỏa xem thủy là giặc, thủy xem thổ là giặc, đây gọi là năm mối giặc (ngũ tặc) của trời. Năm mối giặc này thường ngay trăm họ đều dùng đến mà không biết, cứ thuận theo khí của nó nên sinh rồi tử, tử rồi sinh, sinh tử không ngừng. Nếu có người nhận ra nó, chuyển nghịch tạo hóa, điên đảo ngũ hành thì: kim vốn khắc mộc, mộc ngược lại nhờ nó mà lớn mạnh; mộc vốn khắc thổ, thổ ngược lại nhờ nó mà màu mỡ; thổ vốn khắc thủy, thủy ngược lại nhờ nó mà không lan tràn; thủy vốn khắc hỏa, hỏa ngược lại nhờ nó mà không khô nóng; hỏa vốn khắc kim, kim ngược lại nhờ nó mà phát sáng. Trong khắc có sinh, ngũ tặc chuyển thành ngũ báu (năm thứ quý báu), nhất khí hỗn độn, hòan nguyên phản bản, đó không phải là điều tốt đẹp ư! Ngũ tặc tại tâm, thi hành vu thiên: Vũ trụ tại hồ thủ, vạn hóa sinh hồ thân Năm mối giặc nằm ở tâm, thi hành nơi trời. vũ trụ trong bàn tay, vạn sự biết hóa sinh nơi thân. Con người nhận lấy khí của ngũ hành mà sinh ra thân, trong thân đã sẵn có khí ngũ hành. Nhưng tâm là chủ của thân, thân là nhà của tâm, ngũ tặc ở nơi thân mà thật ra là ở nơi tâm. Nhưng tâm có phân biệt nhân tâm và đạo tâm. Nhân tâm toan tính sự việc thì ngũ tặc sinh ra thành ngũ vật: vui, buồn, mừng, giận và thích muốn; đạo tâm họat động thì ngũ tặc biến thành ngũ đức: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. Nếu có thể \"quán thiên\" mà rõ được chân tướng của ngũ hành, vận dụng đạo tâm từng bước tiến tới, cuối cùng ra khỏi trời mà không cầu nhờ người nào khác, vũ trụ tuy lớn mà như nằm trong lòng bàn tay; muôn sự chuyển hóa tuy là nhiều nhưng không ở ngòai thân. hội tụ ngũ hành, hòa hợp tứ tượng, thì việc nắm tòan bộ tính mệnh cũng không khó gì. Thiên tính nhân dã, nhân tâm cơ dã, lập thiên chi đạo, dĩ định nhân dã: Thiên tính là người, nhân tâm là cơ tâm, thiết lập đạo trời để định nhân tâm. Thiên tính là tính mà trời phú cho, tức tính chân như, là cái được gọi là chân tâm, nó không có sự nhận biết mà chỉ thuận theo nguyên tắc của trời, nhưng con người có được nó nên gọi nó là người. Nhân tâm là tính của khí chất, tức tính của tri thức, là cái được gọi là cơ tâm, thấy cảnh sinh ra tình, tùy lúc mà thây đổi, và con người vì có nó mà có sinh có tử. Thiên tính là thiên cơ, tức thiên đạo (đạo trời); nhân tâm là nhân cơ, tức nhân đạo