Thường thì tao không tham gia thi cử, không phải vì tao không có khả năng mà tao ngại đám đông, không thích ai đó vào nhận xét gì về mình.
Tụi mày có thể tán thưởng, nhưng chê bai tao thì con cặc, tao sẽ xù lông lên và chửi bới lại, ngoài đời tao không như thế, tao lại thích mọi người nhận xét về mình, nhưng tao lại rút vào 1 góc, lắng nghe và chiêm nghiệm những gì người ta nói về mình, trái ngược với trên xàm này.
Tụi mày có thằng hỏi, tao biết xàm qua cái gì? qua trang matxa cộng đồng, và tìm thấy xàm?
Ban đầu chẳng có gì thú vị, khi mà nhiều thằng gạo cội nói với tao, group này có thằng viết truyện rất hay, nhưng nó xàm quá, dài, đéo đủ thời gian để vừa đọc vừa quay tay. Group kia có thằng tâm sự về cuộc sống, xời, nó thua những gì tao từng trải qua, tự bản thân mày có thể nghĩ đến như vậy, tự bản thân tao cũng có thể nghĩ như vậy.
Dù gì tao cũng có chỗ để trãi bài, để kể về những góc khuất của tao, chuyện mà kể ra với gia đình thì là 1 cú sốc nhẹ, tao là con ngoan trò giỏi phiếu bé ngoan dầy tràn ra khỏi sổ, tiêu điểm tướng của lớp cấp 1-2-3 cho đến khi reset. Khi du học, tao tạo hình tượng cho người nước ngoài là một tượng đài sắp được tạc, cãi nhau đến muốn chém nhau vì đám đảo biển xa xăm, chịch cả crush mình khi mà mình hằng đêm chỉ muốn ngắm nhìn cô ấy vẽ, kiểu như chịch cả tiên ý...những chuyện như thế, tao không thể nào đưa lên fb hay diễn đàn như lầu xanh, chỉ có xàm mới có người chịu đọc, có người đồng cảm, có người tranh cãi...
Tao nghiện xàm, vì khi cô đơn, tao vẫn còn chủ đề hoặc topic để viết, để tranh cãi, để chửi nhau, và để cười 1 mình khi bị dụ thông đít...
Tao định viết sớm, nhưng tao sốc khi một người nổi tiếng ra đi trong mùa dịch, mở nhạc, nghe lại và ngồi khóc một mình, khi nào đâm vào hoàng cảnh mà mới thấy đó, rồi hôm sau tiễn biệt, do dịch, do tụi mày cay nghiệt, do tao vô tâm, do tất cả chúng ta...
Hãy nhìn lại và dành thời gian cho những người tụi mày quý nhất, và sau đó, thằng nào rảnh cho tao vài contact rau dưa rổ rá...
Tụi mày có thể tán thưởng, nhưng chê bai tao thì con cặc, tao sẽ xù lông lên và chửi bới lại, ngoài đời tao không như thế, tao lại thích mọi người nhận xét về mình, nhưng tao lại rút vào 1 góc, lắng nghe và chiêm nghiệm những gì người ta nói về mình, trái ngược với trên xàm này.
Tụi mày có thằng hỏi, tao biết xàm qua cái gì? qua trang matxa cộng đồng, và tìm thấy xàm?
Ban đầu chẳng có gì thú vị, khi mà nhiều thằng gạo cội nói với tao, group này có thằng viết truyện rất hay, nhưng nó xàm quá, dài, đéo đủ thời gian để vừa đọc vừa quay tay. Group kia có thằng tâm sự về cuộc sống, xời, nó thua những gì tao từng trải qua, tự bản thân mày có thể nghĩ đến như vậy, tự bản thân tao cũng có thể nghĩ như vậy.
Dù gì tao cũng có chỗ để trãi bài, để kể về những góc khuất của tao, chuyện mà kể ra với gia đình thì là 1 cú sốc nhẹ, tao là con ngoan trò giỏi phiếu bé ngoan dầy tràn ra khỏi sổ, tiêu điểm tướng của lớp cấp 1-2-3 cho đến khi reset. Khi du học, tao tạo hình tượng cho người nước ngoài là một tượng đài sắp được tạc, cãi nhau đến muốn chém nhau vì đám đảo biển xa xăm, chịch cả crush mình khi mà mình hằng đêm chỉ muốn ngắm nhìn cô ấy vẽ, kiểu như chịch cả tiên ý...những chuyện như thế, tao không thể nào đưa lên fb hay diễn đàn như lầu xanh, chỉ có xàm mới có người chịu đọc, có người đồng cảm, có người tranh cãi...
Tao nghiện xàm, vì khi cô đơn, tao vẫn còn chủ đề hoặc topic để viết, để tranh cãi, để chửi nhau, và để cười 1 mình khi bị dụ thông đít...
Tao định viết sớm, nhưng tao sốc khi một người nổi tiếng ra đi trong mùa dịch, mở nhạc, nghe lại và ngồi khóc một mình, khi nào đâm vào hoàng cảnh mà mới thấy đó, rồi hôm sau tiễn biệt, do dịch, do tụi mày cay nghiệt, do tao vô tâm, do tất cả chúng ta...
Hãy nhìn lại và dành thời gian cho những người tụi mày quý nhất, và sau đó, thằng nào rảnh cho tao vài contact rau dưa rổ rá...