Hôm ấy là một ngày trời mưa bão tố, gió giật đùng đùng còn tôi thì được nghỉ việc một buổi.
Nằm nhà từ sáng đến chiều, trùm chăn chơi điện tử mãi thì cũng chán, tôi nghĩ nghĩ rồi bèn đăng nhập vào cái nick clone facebook để chém gió. Ai mà chẳng có hai ba nick phải không? Có cái nghiêm túc, còn có cái để đi chửi lộn cho dễ.
Lướt mãi một lúc thì đột ngột có một bài đăng đập vào mắt tôi, là từ một nhóm FWB SGBB các kiểu, mấy ông đừng hỏi tôi tại sao thấy nhé, thì nick ảo mà, chuyên để like và theo dõi mấy cái Page linh tinh. Nói cũng buồn cười chứ thật sự cái đất Đà Lạt nhỏ bé với người dân thân thiện này thì muốn tìm FWB hay SGBB cũng khoai lắm, đa số đều là mấy ả cave trá hình kiếm thêm chút tiền còm.
Bài đăng đó đại khái là của một em baby muốn tìm bố đường, tài khoản đó cũng là một cái clone. Tôi chú ý tới nó bởi phần tên làm tôi thấy quen thuộc, tên xxx Linh, khá giống người yêu cũ năm xưa của tôi.
Bởi khá chán nên tôi cũng nhắn tin cho nick đó. À, tôi thì không có giàu để có thể chu cấp cho baby các kiểu đâu mà đây chỉ là một hành động đơn thuần trong lúc chẳng có gì làm mà thôi.
…
“Chào bạn, bạn tìm dd phải không?”
Em rep liền cho tôi: “Vâng ạ, em tìm dd có thể chu cấp cho em 15 – 20tr/ 1 tháng, anh có nhu cầu thì em gửi ảnh cho xem.”
Không phải nói chứ, tôi làm bục mặt cả tháng mới có bảy triệu bạc, đây chả làm gì mà cá kiếm gớm, có khi tôi cũng có suy nghĩ hay đi làm mẹ đĩ đực đi, ít nhất là tha hóa vì tiền thôi cũng dễ chấp nhận.
À mà không phải, tôi chỉ cảm thán như vậy thôi, cơ mà không lắm tiền tới vậy, nên chỉ nhắn tin trêu em: “Em có đi theo lần không? Anh không có giàu vậy đâu.”
Em im lặng trong chốc lát, tôi đã nghĩ là em sẽ không rep nữa đâu. Đời mà, ai thèm chơi với mấy thằng nghèo anh em nhỉ.
Không ngờ em nó rep thế này: “Qua đêm 1tr5, anh đi tiếng em lấy anh 700k, cũng đang dịch quá.”
Tôi có chút cân nhắc, cơ mà bảy trăm cũng hơi to đấy, nên tôi định từ chối, nói cho cùng mục đích chính của tôi chỉ là trêu người ta mà thôi, chứ cũng không có ham muốn đến mức độ như này.
Ngay khi tôi vừa muốn tắt nó đi, em lại gửi một tấm ảnh qua cho tôi.
Tấm ảnh này làm tôi đã phải bỏ đi ý định ban đầu. Trong tấm ảnh, một cô bé mặt tròn, da trắng, nụ cười đáng yêu, đeo một cặp kính tròn, mái tóc ngắn hơi nhuộm vàng.
Thế quái nào? Sao có thể là em?
“Hình em đó, anh có muốn đi không?”
Không hiểu tại sao, tôi lại trả lời: “Được, em ở đâu anh đón.”
Mấy ngón tay tôi run rẩy trên bàn phím để gõ hết câu, sau tất cả thì tôi cũng thể ngờ nổi, em chính xác là người yêu cũ của tôi.
Em hẹn tôi đón em vào lúc bốn giờ chiều, kỳ thực là em muốn hẹn vào buổi tối nhưng tôi thì chỉ muốn gặp em càng nhanh càng tốt để xem em có phải thực là người trong ảnh không. Tôi vẫn không thể tin được rằng nàng thơ năm nào của bản thân đã thay đổi thành một người phụ nữ bán thân xác để lấy tiền như thế này.
Lúc đó khoảng ba giờ, tôi bèn ăn uống qua loa bữa cơm trưa của mình rồi đi tắm.
Không biết đó là cảm giác như thế nào, nhưng trong đầu tôi bất giác nhớ lại hình ảnh của em người yêu cũ. Từng mảnh ký ức hiện hữu trong trí óc, tựa như nó mới chỉ diễn ra vào hôm qua.
…
Nằm nhà từ sáng đến chiều, trùm chăn chơi điện tử mãi thì cũng chán, tôi nghĩ nghĩ rồi bèn đăng nhập vào cái nick clone facebook để chém gió. Ai mà chẳng có hai ba nick phải không? Có cái nghiêm túc, còn có cái để đi chửi lộn cho dễ.
Lướt mãi một lúc thì đột ngột có một bài đăng đập vào mắt tôi, là từ một nhóm FWB SGBB các kiểu, mấy ông đừng hỏi tôi tại sao thấy nhé, thì nick ảo mà, chuyên để like và theo dõi mấy cái Page linh tinh. Nói cũng buồn cười chứ thật sự cái đất Đà Lạt nhỏ bé với người dân thân thiện này thì muốn tìm FWB hay SGBB cũng khoai lắm, đa số đều là mấy ả cave trá hình kiếm thêm chút tiền còm.
Bài đăng đó đại khái là của một em baby muốn tìm bố đường, tài khoản đó cũng là một cái clone. Tôi chú ý tới nó bởi phần tên làm tôi thấy quen thuộc, tên xxx Linh, khá giống người yêu cũ năm xưa của tôi.
Bởi khá chán nên tôi cũng nhắn tin cho nick đó. À, tôi thì không có giàu để có thể chu cấp cho baby các kiểu đâu mà đây chỉ là một hành động đơn thuần trong lúc chẳng có gì làm mà thôi.
…
“Chào bạn, bạn tìm dd phải không?”
Em rep liền cho tôi: “Vâng ạ, em tìm dd có thể chu cấp cho em 15 – 20tr/ 1 tháng, anh có nhu cầu thì em gửi ảnh cho xem.”
Không phải nói chứ, tôi làm bục mặt cả tháng mới có bảy triệu bạc, đây chả làm gì mà cá kiếm gớm, có khi tôi cũng có suy nghĩ hay đi làm mẹ đĩ đực đi, ít nhất là tha hóa vì tiền thôi cũng dễ chấp nhận.
À mà không phải, tôi chỉ cảm thán như vậy thôi, cơ mà không lắm tiền tới vậy, nên chỉ nhắn tin trêu em: “Em có đi theo lần không? Anh không có giàu vậy đâu.”
Em im lặng trong chốc lát, tôi đã nghĩ là em sẽ không rep nữa đâu. Đời mà, ai thèm chơi với mấy thằng nghèo anh em nhỉ.
Không ngờ em nó rep thế này: “Qua đêm 1tr5, anh đi tiếng em lấy anh 700k, cũng đang dịch quá.”
Tôi có chút cân nhắc, cơ mà bảy trăm cũng hơi to đấy, nên tôi định từ chối, nói cho cùng mục đích chính của tôi chỉ là trêu người ta mà thôi, chứ cũng không có ham muốn đến mức độ như này.
Ngay khi tôi vừa muốn tắt nó đi, em lại gửi một tấm ảnh qua cho tôi.
Tấm ảnh này làm tôi đã phải bỏ đi ý định ban đầu. Trong tấm ảnh, một cô bé mặt tròn, da trắng, nụ cười đáng yêu, đeo một cặp kính tròn, mái tóc ngắn hơi nhuộm vàng.
Thế quái nào? Sao có thể là em?
“Hình em đó, anh có muốn đi không?”
Không hiểu tại sao, tôi lại trả lời: “Được, em ở đâu anh đón.”
Mấy ngón tay tôi run rẩy trên bàn phím để gõ hết câu, sau tất cả thì tôi cũng thể ngờ nổi, em chính xác là người yêu cũ của tôi.
Em hẹn tôi đón em vào lúc bốn giờ chiều, kỳ thực là em muốn hẹn vào buổi tối nhưng tôi thì chỉ muốn gặp em càng nhanh càng tốt để xem em có phải thực là người trong ảnh không. Tôi vẫn không thể tin được rằng nàng thơ năm nào của bản thân đã thay đổi thành một người phụ nữ bán thân xác để lấy tiền như thế này.
Lúc đó khoảng ba giờ, tôi bèn ăn uống qua loa bữa cơm trưa của mình rồi đi tắm.
Không biết đó là cảm giác như thế nào, nhưng trong đầu tôi bất giác nhớ lại hình ảnh của em người yêu cũ. Từng mảnh ký ức hiện hữu trong trí óc, tựa như nó mới chỉ diễn ra vào hôm qua.
…