Công An Thành Phố nằm trên đường Trần Hưng Đạo, số 274, trước 1975 là Nha Cảnh Sát Đô Thành. Đến nơi chàng gặp người công an gác cổng, chàng nói có giấy gọi đến làm việc, ngưới gác cổng chỉ chỗ gửi xe phía ngoài tường rào. Hai vợ chồng đến đó gửi xe xong, Long dặn Mai chờ ở đấy, chàng trở lại cổng, người gác cho chàng vào trong, chỉ một cái phòng ngay phía trong cổng sắt lớn.
Chàng vào đưa giấy gọi cho một nhân viên tại đó, người này đọc xong, hỏi xẵng tiếng tại sao giờ này mới đến. Long trả lời có hai người mang giấy đến tận nhà, lúc đó đã 3 giờ rưỡi, tôi phải bỏ dở công việc đến đây ngay, làm sao sớm hơn được ? Người kia nói chàng chờ rồi vào phòng trong, chắc là để điện thoại cho cấp trên. Năm phút sau trở ra nói với Long : « Hôm nay trễ quá rồi, anh về sáng ngày 26 trở lại đây lúc 9 giờ. »
Long trở ra ngoài chỗ gửi xe, Mai thấy chồng ra mừng quá, tưởng là đã xong xuôi mọi chuyện trong thời gian ngắn như thế, không ngờ lại phải trở lại hai ngày sau. Nhưng Long tìm cách trấn an vợ, cũng là để trấn an mình : « Ít nữa nó không bắt mình là điều quan trọng nhất, hơn nữa không phải là chuyện gấp gáp gì, bằng chứng nó để cho mình nghỉ ngày mai lễ Giáng Sinh, ngày mốt mới phải trở lại, anh nghĩ không có gì đáng lo đâu ! »
Nghĩ vậy nên ra về « lòng thơ thới hân hoan », chạy xe trên Đại Lộ Trần Hưng Đạo, lúc qua rạp Đại Nam hai vợ chồng còn nhắc lại kỷ niệm lần đầu đi xem xi-nê với nhau lúc mới quen, phim Bonnie and Clyde của Mỹ với hai tài tử nổi tiếng Warren Beatty và Faye Dunaway, mỗi lần có cảnh bắn nhau là Mai sợ co rúm người lại… Rồi qua bùng binh chợ Bến Thành, đại lộ Lê Lợi, quẹo trái đường Tự Do nay là Đồng Khởi. Lại nhớ mấy câu vè thật dí dỏm và ý nghĩa người dân Sài Gòn nghĩ ra khi đa số đường phố Sài Gòn bị đổi tên, Tự Do biến thành Đồng Khởi, Công Lý biến thành Nam Kỳ Khởi Nghĩa :
Nam Kỳ Khởi Nghĩa tiêu Công Lý
Đồng Khởi vùng lên mất Tự Do
Đến trước nhà thờ Đức Bà quẹo phải vào đường Nguyễn Du, khi qua trước cổng trường Taberd xưa, bao kỷ niệm vui buồn lại tràn về, những bước đầu khi chàng 18 tuổi từ Đà Lạt về Sài Gòn tập tễnh bước vào cuộc sống tự lập, rồi lúc 31 tuổi, mới 4 năm trước, khi chàng đến đây trình diện để « được học tập cải tạo »…
Về đến nhà, hai con mừng quá thấy bố mẹ về sớm, vì khi đi vẻ lo lắng lộ ra nét mặt hai vợ chồng làm hai đứa cũng sợ không biết có chuyện gì trầm trọng mà để chúng nó ở nhà một mình như thế. Nhưng Long cũng trấn an con như đã trấn an vợ, cố quên đi tờ giấy quái ác để vui vẻ mừng lễ Giáng Sinh cùng gia đình.
Rồi sáng ngày 26 cũng đến, lần này Long thuyết phục được Mai để chàng đi một mình, vì biết chắc là không có chuyện bắt bớ gì cả. Chàng lấy xe đạp đi thay vì PC, hà tiện xăng là chuyện đương nhiên. Đến nơi, sau những thủ tục giống như hai ngày trước, lần này chàng được hướng dẫn đến ngôi nhà chính, vào một căn phòng nhỏ xíu có một cái bàn và hai cái ghế đối diện nhau. Chờ một lát, một người bước vào cầm một tập hồ sơ dày cộm. Anh chàng gầy gò, mặt xương xương, mặc áo sơmi cộc tay màu trắng hơi ngà ngà, bỏ ngoài chiếc quần kaki cũ, mang đôi dép nhựa trong, kiểu dép của cán bộ thay cho dép râu. Đúng là một cán bộ cách mạng điển hình. Càng điển hình hơn nữa khi anh chàng bắt đầu nói, giọng miền Trung của khu 4, có lẽ là gốc Quảng Bình.
« Anh thường đến đường Nguyễn Du chỗ mấy người con lai Pháp hay tụ tập trước sở xuất nhập cảnh, rồi đến cả trước tòa Tổng Lãnh Sự Pháp nơi họ đã gây phiền phức, leo tường vào trong tòa Tổng Lãnh Sự. Chúng tôi biết rõ anh là người lãnh đạo họ, là người đứng sau họ xúi giục làm những việc phi pháp như thế, anh có biết như vậy là phạm pháp không ? »
Long chưng hửng ! Chàng không biết sẽ bị hạch hỏi về chuyện gì, nhưng hoàn toàn không ngờ lại là chuyện « phạm pháp » lạ lùng này !