nhox49
Sinh lý yếu

Câu chuyện về ông bố chồng của tôi đáng được đưa vào từ điển "trò đời" với một chương riêng mang tên: "Bố chồng tự cao và sự nhân văn nhạt nhẽo". Tại sao ư? Đọc tiếp để hiểu rõ nỗi niềm của tôi.
Năm nay, tôi 33 tuổi, đã có 5 năm "vinh hạnh" sống dưới một mái nhà mà ông bố chồng giữ vai trò như một vị vua ngồi trên ngai vàng. Đúng, gia đình chồng tôi rất khá giả, tôi vẫn thường cười mà tự bảo mình thật may mắn khi "được hưởng phúc". Nhưng phúc hay không thì cứ để đoạn sau tôi kể nốt.
Cứ tưởng cuộc sống như vậy là ổn, chúng tôi có con cái, công việc ổn định, không phải lo cơm áo gạo tiền vì bố mẹ chồng đã "bao sân". Tôi vẫn nghĩ mình may mắn, cho đến khi nhận được cái "tối hậu thư" từ bố chồng.
Chuyện xảy ra vào một ngày đẹp trời...
Đang làm việc ở công ty, tôi nhận được cuộc gọi gấp từ ông bố chồng quyền lực. Về đến nhà, thấy chồng cũng đã chờ sẵn, tôi không thể ngờ những gì đang diễn ra tiếp theo. Ông bố chồng, người luôn nói rằng "thế hệ mới thì sống hiện đại", đã mở lời với một tuyên bố đầy bất ngờ:
"Bố mẹ có 2 tỷ đồng, cho hai vợ chồng để mua nhà riêng. Giờ là lúc hai vợ chồng tự lập. Tụi nhỏ đã lớn rồi, giờ tự lo cho tương lai đi."
Nếu bạn nghĩ rằng chúng tôi hạnh phúc với món tiền đó, thì hãy nghĩ lại. Cảm xúc lúc ấy của chúng tôi không phải là vui mừng, mà là hụt hẫng và bất ngờ. Bố chồng muốn chúng tôi ra khỏi nhà, nơi mà chúng tôi đã coi là tổ ấm trong suốt 5 năm qua. Và 2 tỷ đồng? Cứ thử mua nhà ở thành phố này với số tiền đó mà xem, bạn sẽ hiểu sự vô lý nó nằm ở đâu.
Nhân văn? Không hề!
Ở cái tuổi ông, lẽ ra bố chồng nên nghĩ đến những điều gọi là "gia đình đoàn kết", "tình thương yêu", nhưng không! Ông chọn cách "tống cổ" hai vợ chồng chúng tôi ra khỏi nhà với lý do cao cả là "tự lập". Đáng buồn thay, việc này chỉ khiến tôi tự hỏi liệu cái gọi là "tình yêu gia đình" của ông có bao giờ tồn tại, hay chỉ là một vở kịch kéo dài nhiều năm.
Thật sự mà nói, ông bố chồng của tôi đã "nhân văn" theo kiểu mà chỉ ông ấy hiểu, và đúng là nhân văn đến phát ngộp!
Vấn đề tiền bạc hay sự ích kỷ?
Vợ chồng tôi chẳng có đóng góp gì nhiều cho nhà chồng, điều này đúng. Nhưng từ khi nào việc "cho ở ké" lại biến thành một kiểu ơn huệ to lớn để rồi đến lúc ông quyết định cho 2 tỷ và bảo chúng tôi "tự lo"? Phải chăng là do chúng tôi không thể hiện đủ sự "biết ơn" bằng cách cống nạp hàng tháng?
Thật ra mà nói, 2 tỷ đồng chẳng thấm vào đâu để mua một căn nhà tử tế. Nếu bố chồng nghĩ đó là cách giúp chúng tôi "tự lập", thì tôi e là ông ấy nên kiểm tra lại thực tế bất động sản hiện nay. Chúng tôi đang cầm số tiền đó và nhìn nhau băn khoăn không biết có nên cười hay khóc.
Lựa chọn khó khăn...
Bây giờ, tôi phải đứng trước hai lựa chọn:
Nguồn: Đéo ghi
Năm nay, tôi 33 tuổi, đã có 5 năm "vinh hạnh" sống dưới một mái nhà mà ông bố chồng giữ vai trò như một vị vua ngồi trên ngai vàng. Đúng, gia đình chồng tôi rất khá giả, tôi vẫn thường cười mà tự bảo mình thật may mắn khi "được hưởng phúc". Nhưng phúc hay không thì cứ để đoạn sau tôi kể nốt.
Cứ tưởng cuộc sống như vậy là ổn, chúng tôi có con cái, công việc ổn định, không phải lo cơm áo gạo tiền vì bố mẹ chồng đã "bao sân". Tôi vẫn nghĩ mình may mắn, cho đến khi nhận được cái "tối hậu thư" từ bố chồng.
Chuyện xảy ra vào một ngày đẹp trời...
Đang làm việc ở công ty, tôi nhận được cuộc gọi gấp từ ông bố chồng quyền lực. Về đến nhà, thấy chồng cũng đã chờ sẵn, tôi không thể ngờ những gì đang diễn ra tiếp theo. Ông bố chồng, người luôn nói rằng "thế hệ mới thì sống hiện đại", đã mở lời với một tuyên bố đầy bất ngờ:
"Bố mẹ có 2 tỷ đồng, cho hai vợ chồng để mua nhà riêng. Giờ là lúc hai vợ chồng tự lập. Tụi nhỏ đã lớn rồi, giờ tự lo cho tương lai đi."
Nếu bạn nghĩ rằng chúng tôi hạnh phúc với món tiền đó, thì hãy nghĩ lại. Cảm xúc lúc ấy của chúng tôi không phải là vui mừng, mà là hụt hẫng và bất ngờ. Bố chồng muốn chúng tôi ra khỏi nhà, nơi mà chúng tôi đã coi là tổ ấm trong suốt 5 năm qua. Và 2 tỷ đồng? Cứ thử mua nhà ở thành phố này với số tiền đó mà xem, bạn sẽ hiểu sự vô lý nó nằm ở đâu.
Nhân văn? Không hề!
Ở cái tuổi ông, lẽ ra bố chồng nên nghĩ đến những điều gọi là "gia đình đoàn kết", "tình thương yêu", nhưng không! Ông chọn cách "tống cổ" hai vợ chồng chúng tôi ra khỏi nhà với lý do cao cả là "tự lập". Đáng buồn thay, việc này chỉ khiến tôi tự hỏi liệu cái gọi là "tình yêu gia đình" của ông có bao giờ tồn tại, hay chỉ là một vở kịch kéo dài nhiều năm.
Thật sự mà nói, ông bố chồng của tôi đã "nhân văn" theo kiểu mà chỉ ông ấy hiểu, và đúng là nhân văn đến phát ngộp!
Vấn đề tiền bạc hay sự ích kỷ?
Vợ chồng tôi chẳng có đóng góp gì nhiều cho nhà chồng, điều này đúng. Nhưng từ khi nào việc "cho ở ké" lại biến thành một kiểu ơn huệ to lớn để rồi đến lúc ông quyết định cho 2 tỷ và bảo chúng tôi "tự lo"? Phải chăng là do chúng tôi không thể hiện đủ sự "biết ơn" bằng cách cống nạp hàng tháng?
Thật ra mà nói, 2 tỷ đồng chẳng thấm vào đâu để mua một căn nhà tử tế. Nếu bố chồng nghĩ đó là cách giúp chúng tôi "tự lập", thì tôi e là ông ấy nên kiểm tra lại thực tế bất động sản hiện nay. Chúng tôi đang cầm số tiền đó và nhìn nhau băn khoăn không biết có nên cười hay khóc.

Bây giờ, tôi phải đứng trước hai lựa chọn:
- Cầm tiền rồi ra ngoài tự lập, lao đầu vào cuộc sống mưu sinh đầy khắc nghiệt.
- Hay là tìm cách năn nỉ ông bà để được tiếp tục ở lại căn nhà này, dẫu biết rằng điều đó có thể làm tổn thương lòng tự trọng.
Nguồn: Đéo ghi
