• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Bún đậu mắm tôm

  • Tạo bởi Tạo bởi ALau
  • Start date Start date
-Hy-

Thỉnh thoảng buổi trưa, nghe mọi người í ới rủ nhau đi ăn bún đậu, mình lại nhớ đến chị Chi, một đồng nghiệp cũ, cũng nà người khiến mình đưa ra quyết định không bao giờ đi ăn bún đậu nữa.
Tất nhiên, chủ các quán bún đậu không nghèo đi khi mất một phần doanh thu từ mình, nhưng nếu họ truy cứu, thì chị Chi, sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Chị Chi ngồi cạnh mình ở chỗ làm cũ. Chị hơi nhanh nhảu nhưng tốt tính, hoà đồng. Mình và chị Chi hoàn toàn có thể thân nhau hơn, nếu như chị không có tật nhai nhóp nhép, và nếu như không có buổi ăn bún đậu định mệnh ấy.

Trưa hôm đó, chị Chi rủ mình đi ăn bún đâụ mẹt clg gần gần chỗ làm.
Mình không thích ai phả ra mùi mắm tôm, cũng không thích mình phả ra mùi nước mắm như một con cá cơm ươn, nên mình khá hài lòng khi quán bún đậu để sẵn kẹo cao su cho khách. Mỗi chú 01 cái 02 viên. Ăn xong chia nhau nhậu lun, thế là có hơi thở thơm mát hương hoa cho buổi chiều năng động.
Mình 1 cái.
Chị Chi 1 cái.
Về cơ quan, mình biết mình đã sai lầm khi không rủ chị Chi ăn món khác, vì chị bắt đầu nhai kẹo không ngừng.
Cả giờ nghỉ trưa chị vừa xem phim vừa nhai.
CHOẸP CHOẸP CHOẸP!!!
Chị nhai.
Ai không quan tâm thì không sao, nhưng với những ai ghét tiếng nhai, thì thật sự là một cuộc đấu tranh nội tâm khi phải ngồi gần những người như chị Chi.
Cá nhân mình cảm giác mỗi lần nhai là một lần chị gặm vào xương mình, rớt dãi lên cột sống mình, để lại dấu răng trên vỏ não mình, gặm đi một phần thanh xuân của mình, nhưng...mãi-đéo-nuốt. Aha.
Cay vl.
Ngang trái vl.
Đcm cái âm thanh ấy.
Mình chỉ muốn quay sang hét lên với chị:
- Chị Nuốt Đi!!!! Nuốt Đi!!!!
Rồi mình sụp xuống, chảy nước mắt, nói trong tuyệt vọng:
- Còn nếu không nuốt được, thì nhả ra đi...nhả ra đi mà...xin chị...nhả ra đi mà...
Nhưng không Chị vẫn nhai như vậy đến hết giờ nghỉ trưa
2h chiều, chắc cái kẹo đã nhạt, mình không còn nghe thấy tiếng nhai nữa.
Thở phào.
Đúng lúc này, nghe tiếng chị Chi hỏi:
- Lày, ăn kẹo cao su không? Mỗi chị iem 1 viên.
Nhìn sang, chị đang bóc cái kẹo, định chia cho mình.
Dù hết sức cảm động, nhưng một phần lý trí vẫn bắt mình phải hỏi:
- Đây là cái kẹo buổi trưa à chị?
- Ừ, đúng. Sao thế?
- Vl thế từ trưa đến giờ chị cứ nhai nhai cái đ' gì thế?
- À, miếng nòng.
...

...
Hì Hì hì
Chị Chi chuyển chỗ làm sau đấy một thời gian, thỉnh thoảng chị rủ đi ăn trưa nhưng mình tuyệt nhiên chỉ đi cafe cùng. Hôm trước ngồi, tự dưng chị thẽ thọt bảo:
- Hôm nào đi ăn bún đậu đi, dạo này tao chả có ai ăn cùng.
...
Hì Hì hì
...
Đéo
1f642.png



 
Top