• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

CẢ LỚP BIẾT MẸ TÔI TỪNG LÀM ĐĨ

VNtalk

Xàm 0 Lít
Mẹ tôi là một vết thương mà tôi không thể chữa lành, không chỉ vì cái nghề mà bà chọn, mà vì những gì nó mang lại cho tôi, đứa con của bà. Dù mẹ không hối hận về những gì bà đã làm, tôi lại phải sống với những ánh mắt khinh bỉ và những lời miệt thị không ngừng từ những người xung quanh. Mỗi ngày, tôi cảm thấy như mình bị đẩy ra ngoài xã hội, không có chỗ đứng, chỉ vì tôi là "con của con đĩ."

Một buổi sáng trong lớp học, khi tôi vừa bước vào, tôi đã nghe thấy những tiếng thì thầm sau lưng. Những đứa bạn cùng lớp bắt đầu bàn tán xôn xao:
"Con của con đĩ hôm nay vào lớp à?"
"Mẹ nó làm gái, chắc chắn nó cũng sẽ làm giống vậy thôi."

Những câu nói đó khiến tôi không thể thở nổi. Tôi cố gắng im lặng, bước vào chỗ ngồi của mình, nhưng không thể ngừng nghe thấy những lời chế giễu tiếp theo. Một đứa bạn đứng lên, nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ rồi buông ra một câu lạnh lùng:
"Nhìn mặt mày mà chắc gì mày chưa làm cái nghề đó? Cả mẹ mày và mày đều là đồ dơ bẩn."

Nó cười nhếch mép rồi quay lại với những đứa khác, tất cả đều ầm ầm cười. Tôi cảm thấy máu dồn lên mặt, nhưng không muốn để chúng thấy tôi yếu đuối.

Tôi không thể để chúng coi thường mình như thế được. Tôi quyết định sẽ phản kháng.
"Chúng mày nghĩ tôi giống mẹ tôi sao?"
Tôi hét lên, giọng tôi run rẩy vì tức giận. Nhưng đám bạn tôi không hề tỏ ra lo lắng. Một đứa khác liền bĩu môi nói:
"Chắc chắn rồi. Mày chẳng thể nào khác được đâu, mày cũng là con gái của con đĩ mà."

Tôi gằn giọng:
"Thế sao mày không làm gì để chứng minh? Chắc chắn một ngày nào đó mày sẽ giống mẹ mày thôi, chẳng có gì lạ đâu."


Lời nói đó như một cú đánh vào mặt tôi. Những câu nói của chúng cứ như một cơn sóng cuốn tôi đi, không cho tôi cơ hội để nói hết. Cả lớp lúc này đã cười ầm lên, và tôi chỉ biết đứng đó, bất lực.

Cảm giác của tôi lúc ấy thật khó tả. Những lời chế giễu vẫn không ngừng, mỗi câu mỗi chữ đều đâm vào trái tim tôi. Tôi biết chúng không hiểu, nhưng làm sao tôi có thể giải thích được? Một đứa khác đứng dậy và nói với giọng đầy khiêu khích:
"Thật ra, mày không cần phải nói nhiều, mày cứ sống giống mẹ mày đi, chắc chắn sẽ ổn thôi."

Cảm giác như tôi bị xé nát ra thành từng mảnh, bị bẽ gãy trong chính lớp học của mình. Những câu nói đó không chỉ làm tổn thương tôi, mà còn khiến tôi cảm thấy như một đứa con vô dụng, không thể thoát khỏi cái định mệnh mà mẹ tôi đã tạo ra.

Ngay lúc đó, một câu nói khác lại vang lên từ phía sau lớp. Tôi nhận ra đó là cô giáo của tôi, người mà tôi từng ngưỡng mộ. Cô ấy nhìn tôi một cách đầy khinh bỉ và nói nhỏ với một đồng nghiệp:
"Con của con đĩ này mà lại dám đứng lên phản kháng? Sao không chấp nhận đi? Cô ấy sẽ giống mẹ mình thôi."

Cảm giác như trời đất sụp đổ. Người mà tôi nghĩ sẽ bảo vệ tôi, lại là người chế giễu tôi, khiến tôi cảm thấy mình không có chỗ đứng. Những câu nói đó không chỉ làm tổn thương tôi, mà còn khiến tôi cảm thấy như một đứa con vô dụng, không thể thoát khỏi cái định mệnh mà mẹ tôi đã tạo ra.

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Cả lớp vẫn tiếp tục chế giễu tôi, nhưng tôi không thể phản kháng nữa. Tôi lao vào một đứa bạn, đẩy nó ra để dừng lại sự nhục mạ, nhưng chỉ nhận lại sự khinh bỉ. Nó chỉ cười nhạt rồi nói:
"Chắc chắn mẹ mày cũng đã từng như thế này, mày làm gì được chứ? Cái nghề đó là sự thật mà."

Một đứa khác thêm vào:
"Mày có phản kháng cũng vô ích thôi, mày là con của con đĩ mà."

Tôi đứng im, không biết phải làm gì. Những câu nói đó như một lời nguyền đeo bám tôi, không thể nào rũ bỏ.

Những lần khác, tôi lại bị gọi lên bảng giải bài. Tôi hy vọng có thể làm cho mọi người thấy tôi không phải là kẻ như họ nghĩ, nhưng ánh mắt khinh bỉ của cô giáo và những lời xấu sau lưng tôi vẫn khiến tôi không thể tập trung. Sau khi tôi giải xong bài, cô giáo quay lại nói với đồng nghiệp:
"Con của con đĩ này làm bài còn chậm hơn cả con nít."
Một đồng nghiệp khác đáp lại:
"Đúng vậy, dù có cố gắng thì cũng chẳng thể thoát khỏi cái danh con gái của con đĩ."

Lúc đó, tôi chỉ muốn chạy khỏi lớp học, nhưng tôi biết không thể làm được gì. Những lời nói đó cứ dính lấy tôi, như thể tôi không có quyền tồn tại. Những đứa bạn vẫn tiếp tục chế giễu tôi, và tôi, dù có cố gắng đến đâu, cũng chỉ là "con của con đĩ" trong mắt chúng.

Cảm giác của tôi lúc đó thật khó diễn tả. Mỗi lần tôi bước vào lớp, mỗi lần tôi đi ra ngoài, tôi luôn cảm thấy như mình là một con vật bị dồn ép, không có quyền lên tiếng. Những ánh mắt đó, những lời chế giễu đó, chúng cứ đeo bám tôi như một vết nhơ không thể tẩy rửa. Những câu nói như "Mày sẽ giống mẹ mày thôi," "Mày chỉ là con của con đĩ," "Sao không đi làm cái nghề đó luôn đi," vẫn tiếp tục vang vọng trong đầu tôi. Những lời đó không bao giờ dừng lại, và tôi không thể thoát khỏi sự khinh bỉ ấy.

Tôi không thể quên buổi họp phụ huynh hôm đó, một cái đám tanh tưởi mà tôi và mẹ tôi chẳng thể nào thoát khỏi. Cả buổi, tôi cứ như con chó đuổi theo cái đuôi của mình, mãi chẳng thể bắt kịp. Cái sự nhục nhã, ê chề không phải đến từ những gì tôi làm mà là từ những gì tôi đã phải nghe, phải chịu đựng, từ những lời chửi rủa, châm biếm mà tôi không biết phải đối mặt thế nào.


Mẹ tôi bước vào phòng, cả phòng lặng đi như thể bà vừa là một món đồ lạ. Tôi có thể cảm nhận được cái không khí đặc quánh, nặng nề như thể mọi người đang chờ đợi để nhìn thấy một vở hài kịch. Tôi và mẹ đã chuẩn bị, tưởng là mình sẽ có thể nói ra một vài câu mạnh mẽ để bảo vệ lẫn nhau, nhưng chúng tôi chẳng làm được gì ngoài việc tự vả vào mặt mình, tự làm nhục chính mình.


Tôi đứng dậy, cố gắng giọng mạnh mẽ, bảo vệ mẹ:
“Đừng có nghĩ các bạn có thể xúc phạm mẹ tôi như vậy. Bà ấy làm công việc này vì chọn, không có gì sai hết!”


Mới dứt lời, ngay lập tức, Minh – thằng bạn lớp trưởng, đứng lên và vặn lại ngay:
“Ồ, sao không làm luôn đi? Đi làm cái nghề như mẹ mày luôn đi, đỡ phải sống trong cái bóng bà ấy. Đừng có tỏ ra thanh cao kiểu gì nữa. Mày tưởng mình là ai? Giống mẹ mày thì ai cũng phải nể mày à?”


Đám bạn bên dưới rầm rộ cười, vỗ tay chế nhạo, tôi chẳng biết phải làm gì, chỉ biết đứng đó mà mặt đỏ bừng. Cái cảm giác muốn cãi lại mà chẳng biết nói gì, tôi có thể nghe rõ tiếng cười như nhát dao vào lòng. Thằng Minh đứng đó mà còn ngạo nghễ, nhìn tôi như thể đang coi tôi là trò cười.


Mẹ tôi ngồi bên cạnh, im lặng, rồi bà cũng không nhịn nổi, lên tiếng nhưng giọng bà như đã mệt mỏi từ lâu, chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa:
“Chúng tôi không cần mấy người đồng cảm đâu. Chúng tôi sống theo cách của mình. Các bạn không có quyền gì mà phán xét.”


Bà vừa dứt lời, tôi lại nghe một phụ huynh bên cạnh quay sang thầm thì với nhau, nói rất to:
“Cái con bé này không biết mẹ nó là ai sao? Chắc sau này nó cũng đi làm cái nghề như mẹ nó thôi. Giờ nó còn thanh cao, tí nữa lớn lên cũng chỉ là con đĩ thôi.”


Câu nói đó làm tôi ngạt thở, như một cái tát thẳng vào mặt. Mặt tôi nóng bừng, chẳng biết phải nói gì nữa. Những lời của mẹ và tôi càng nói thì càng làm cho người ta chế giễu hơn, càng thêm hạ thấp chúng tôi. Tôi muốn phản bác, muốn cãi lại, nhưng chẳng thể nói được câu nào mà không bị họ vặn lại ngay lập tức.


Rồi Ngọc, một con nhỏ lớp tôi, không chịu ngồi yên, lại bắn ra một câu như một nhát dao vào ngực tôi:
“Mày nghĩ mình có thể phản kháng cái gì? Mày nghĩ mày đứng lên nói vài câu là mẹ mày sẽ được tôn trọng à? Mày có dám làm cái nghề mà mẹ mày làm không? Mày có làm được không? Mày cũng chỉ là con của bà ấy thôi. Chẳng có gì để tự hào đâu.”


Cảm giác như mỗi câu nói của chúng cứ đâm vào tôi, làm tôi gục xuống. Từng lời chế giễu, từng lời miệt thị, chẳng khác gì lũ chó săn rượt theo mà cắn xé. Tôi cảm thấy như mình chẳng có chút giá trị nào. Và rồi, một phụ huynh khác cười khẩy và chen vào:
“Thôi đi, mày tưởng mình là ai à? Mẹ mày làm cái nghề đó vì bà ấy có lựa chọn gì khác không? Chắc là con đĩ thì làm cái nghề đó thôi, bán thân nuôi sống. Cả đời mày cũng vậy thôi, chẳng có gì đáng tự hào.”


Từng lời, từng câu đó như những cú đấm vào mặt tôi. Cả tôi và mẹ đều chỉ là những con người bị vùi dập, không có quyền phản kháng. Tất cả những gì chúng tôi nói, dù có chân thành hay cứng rắn đến đâu, đều trở thành những trò hề trong mắt họ. Cả buổi, tôi chẳng làm được gì ngoài việc đứng đó mà câm lặng, bị vùi dập trong cái trò cười của mọi người.


Cuối cùng, buổi họp cũng kết thúc, nhưng cái cảm giác bất lực ấy cứ vắt vai tôi không rời. Mẹ tôi cúi đầu, chẳng nói gì nữa. Tôi không dám nhìn bà, tôi biết bà cũng cảm thấy bị xúc phạm như tôi. Chúng tôi chẳng làm được gì ngoài việc tự làm nhục chính mình, tự bóp dái bản thân với những lời mà chúng tôi nghĩ là bảo vệ nhưng thực tế chỉ càng hạ thấp mình. Cả tôi và mẹ, dù có cố gắng đứng lên, vẫn chỉ là những con cừu non trong mắt họ, chẳng đáng một đồng, chẳng đáng để họ tôn trọng.
 
Mẹ tôi là một con đĩ, và dù tôi có cố gắng phủ nhận thế nào, sự thật vẫn là vậy. Cả đời bà sống trong sự khinh bỉ của xã hội, và tôi chẳng thể thoát khỏi cái bóng ấy. Tôi là đứa con của bà, một con đĩ, và xã hội nhìn tôi như một kẻ hèn mọn, không có giá trị. Mọi ánh mắt, mọi lời nói đều chỉ nhắc tôi rằng tôi không thể thoát khỏi cái mác ấy. Tôi không thể phủ nhận rằng cuộc sống của tôi gắn liền với cái nhục nhã mà mẹ tôi đã để lại, và nỗi đau này cứ đeo bám tôi không thể nào thoát ra được.

MẸ TÔI LÀ CON ĐIỂM 🖕
 
Top