Tin vào phật a di đà (là phật ko có thật) tin vào linh hồn, phật Thích Ca ko thấy có linh hồn sau chết. Ngủ ngồi, Phật Thích Ca cho rằng khổ hạnh ko phải là con đường, là cách để đắc đạo.
Đừng để mình vô minh, hùa theo đám đông cuồng tín nha.
Đáng ra anh Minh Tuệ trả lời ko biết thì đúng với chặng đường hiện tại. (còn phải tu dài nữa)
Cái của Minh Tuệ vẫn chưa được gọi là khổ hạnh thời Thích Ca
Da bụng dính xương lưng, đi đái ỉa cũng ngã quỵ,... Ngài tuyệt thực như kỳ na giáo.
Này các Tỷ-kheo. Như Lai tuệ tri như thế này:
“Những sở kiến ấy, chấp trước như vậy, sẽ đưa đến những cõi thú như vậy, sẽ tác thành những định mạng như vậy”. Như Lai tuệ tri. Như vậy, Ngài tuệ tri hơn thế nữa, và Ngài không chấp sở tri ấy. Nhờ không chấp trước sở tri ấy, nội tâm được tịch tịnh. Ngài như thật tuệ tri sự tập khởi, sự diệt trừ của các thọ, vị ngọt, những nguy hiểm và sự xuất ly của chúng. Nhờ tuệ tri như vậy, này các Tỷ-kheo, Như Lai được giải thoát hoàn toàn, không có chấp thủ. Những pháp ấy, này các Tỷ-kheo, là những pháp sâu kín, khó thấy, khó chứng, tịch tịnh, mỹ diệu, vượt ngoài tầm của luận lý suông, tế nhị, chỉ những người có trí mới có thể nhận biết. Những pháp ấy Như Lai tự chứng tri, giác ngộ và truyền thuyết: và chính những pháp ấy những ai như thật chân chánh tán thán Như Lai mới nói đến.
Cái này nhắc đi nhắc lại nhiều ko xuể trong kinh trường bộ.
Này các Tỷ-kheo,
cũng ví như người đánh cá lành nghề hay người học đánh cá vung lưới trên mặt hồ nước nhỏ có mắt sít sao. Người ấy nghĩ: “Những con cá lớn ở trong hồ nước nhỏ này, tất cả chúng đều bị bao phủ trong tấm lưới này, dầu chúng có nhảy vọt lên, chúng vẫn bị hạn cuộc bao phủ ở nơi đây”. Cũng như vậy này các Tỷ-kheo, những Sa-môn, Bà-la-môn nào, luận bàn về quá khứ tối sơ, hay luận bàn về tương lai, hay luận bàn về quá khứ tối sơ và tương lai, chấp kiến về quá khứ tối sơ và tương lai, đề xướng nhiều sở kiến sai khác, tất cả những vị này đều bị bao phủ trong lưới của sáu mươi hai luận chấp này; dầu có nhảy vọt lên, những vị này vẫn bị hạn cuộc bao phủ ở nơi đây.
Càng bàn càng luận, càng kiến giải về thế giới quan, cái nào đúng - cái nào sai? Cái ngã chấp lấy ra từ a lại da càng nhiều, cái tôi càng cao - càng tức tối với luận bàn ko hợp ý với mình càng vướng mắc thì càng đọa vào thế giới mà tự lục tìm lấy ra từ a lại da.
Nhìn mình trước, an lạc trước đã, hết vướng mắc trước đã.