Cô Lan, một giáo viên văn 35 tuổi, sở hữu vẻ đẹp mặn mà khó cưỡng: mái tóc đen dài óng ánh, đôi mắt sâu thẳm đầy mê hoặc, và thân hình đầy đặn với những đường cong mềm mại vẫn căng tràn sức sống dù đã qua một lần sinh nở. Chồng cô, anh Hùng, thường xuyên xa nhà vì công việc, để lại cô với những đêm dài trống trải, nơi ham muốn âm ỉ cháy trong lồng ngực mà không có lối thoát.
Minh, học sinh lớp 11A của cô, 16 tuổi, cao lớn, gương mặt nam tính với đôi môi đầy đặn và ánh mắt rực lửa tò mò. Cậu là học sinh xuất sắc, thường ở lại sau giờ học để trao đổi với cô về thơ ca. Sự gần gũi dần biến thành một thứ gì đó nguy hiểm hơn, khi ánh mắt Minh lướt qua cô không còn là sự ngưỡng mộ đơn thuần mà là khao khát cháy bỏng.
Một chiều mưa, Minh đến nhà cô Lan để “hỏi bài”. Trong căn nhà vắng lặng, chỉ có tiếng mưa rả rích làm nền, không khí giữa họ trở nên ngột ngạt bởi sự căng thẳng tình dục không lời. Khi Minh bất ngờ hỏi:
"Cô ơi, cô có bao giờ cô đơn đến phát điên không?"
Câu nói như mũi dao xuyên qua lớp vỏ bọc của cô Lan. Đôi môi cô run rẩy, hơi thở dồn dập khi Minh tiến sát lại. Cậu cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả lên cổ cô, và trước khi cô kịp phản kháng, đôi môi cậu đã ngấu nghiến lấy môi cô trong một nụ hôn ướt át, đầy tham lam. Tay Minh lùa xuống eo cô, siết chặt, kéo cô sát vào cơ thể rắn chắc của cậu. Cô Lan rên khẽ, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay cậu, mọi lý trí tan biến.
Họ ngã xuống sofa, quần áo bị xé vội trong cơn đói khát. Minh gầm gừ khi cởi tung blouse của cô, để lộ bộ ngực căng tròn núp dưới lớp ren đen mỏng manh. Cậu cúi xuống, ngậm lấy đầu ngực cô qua lớp vải, khiến cô Lan cong người rên rỉ, tay bấu chặt vào tóc cậu. Chiếc quần lót của cô bị kéo xuống, và trong tiếng thở gấp gáp, Minh lao vào cô, vụng về nhưng mãnh liệt. Cô Lan quấn chân quanh hông cậu, cơ thể run lên khi cậu đẩy sâu vào trong, từng nhịp mạnh mẽ khiến cô hét lên trong khoái lạc. Lần đầu tiên ấy ngắn ngủi nhưng đủ để cả hai vỡ òa trong cơn sóng đam mê.
Khi mọi thứ lắng xuống, Minh ôm cô, thì thầm:
"Cô… từ giờ anh gọi em là em được không? Anh muốn em là của anh."
Cô Lan thở hổn hển, gật đầu trong cơn mê:
"Ừ… anh muốn gọi thế nào cũng được. Nhưng chỉ khi hai ta ở riêng thôi."
Minh cười, hôn lên trán cô:
"Vậy em là vợ anh rồi nhé, vợ yêu."
Cô Lan khẽ cười, giọng còn ngượng ngùng:
"Chồng hư… đừng nói thế, em xấu hổ."
Từ đó, trong những khoảnh khắc bí mật, họ gọi nhau "anh – em", "vợ – chồng", như một lời cam kết ngầm trong mối quan hệ cấm kỵ này.
Sau lần đầu, cô Lan bị giằng xé giữa tội lỗi và khát khao cháy bỏng. Nhưng mỗi ánh mắt Minh nhìn cô trong lớp lại như thiêu đốt cô từ bên trong. Một tuần sau, Minh nhắn: "Vợ ơi, chồng nhớ em quá. Gặp anh nhé?" Cô biết đó là cạm bẫy, nhưng vẫn lao vào.
Họ gặp nhau ở một nhà nghỉ kín đáo, ánh đèn vàng mờ ảo làm nổi bật sự căng thẳng tình dục giữa hai người. Cửa vừa đóng, Minh lao đến, kéo cô vào lòng, đôi môi tham lam cắn mút môi cô trong nụ hôn sâu đậm. Tay cậu lùa vào váy, xé toạc chiếc quần lót mỏng, trong khi cô Lan cởi tung áo cậu, móng tay cào nhẹ lên lồng ngực săn chắc.
Họ ngã xuống giường, Minh gầm gừ:
"Vợ yêu, em làm anh điên mất thôi. Hôm nay anh muốn ăn sạch em."
Cô Lan rên rỉ, tay vuốt ve cơ thể cậu:
"Chồng hư… em cũng muốn anh lắm."
Minh hôn từ cổ xuống ngực cô, cắn nhẹ lên đầu ngực khiến cô cong người hét lên. Cậu trượt xuống dưới, đôi môi nóng bỏng khám phá vùng nhạy cảm nhất, lưỡi cậu liếm láp làm cô Lan quằn quại, nước mắt trào ra vì khoái cảm quá mãnh liệt.
"Chồng ơi… em chịu không nổi nữa… vào đi anh!" cô van xin.
Minh ngẩng lên, cười gian: "Chưa đâu, vợ. Anh muốn em sướng đã." Rồi cậu lao vào cô, từng cú thúc mạnh mẽ khiến cô gào lên trong sung sướng. Họ quấn lấy nhau, da thịt nóng bỏng hòa quyện, mồ hôi chảy dài trên cơ thể trần truồng. Khi cả hai cùng lên đỉnh, cô Lan hét lớn, cơ thể co giật trong vòng tay Minh, còn cậu thì gục xuống, thở dốc:
"Vợ à, em tuyệt quá… anh nghiện em mất rồi."
Cô Lan ôm chặt cậu, thì thầm:
"Chồng yêu… em cũng vậy."
Mối quan hệ kéo dài hàng tháng, mỗi lần gặp là một lần họ đẩy giới hạn xa hơn. Trong một chuyến đi thực tế, khi cả lớp đã ngủ, Minh lẻn vào phòng cô Lan. Cửa vừa mở, cậu lao vào, xé toạc váy cô, để lộ cơ thể trần truồng với những đường cong chết người.
"Vợ yêu, anh thèm em cả ngày rồi," Minh gầm gừ, tay bóp mạnh ngực cô.
Cô Lan rên rỉ, đẩy cậu xuống giường:
"Chồng hư, để em chiều anh đêm nay."
Cô cúi xuống, hôn lên ngực cậu, rồi trượt xuống dưới, ngậm lấy cậu trong miệng, khiến Minh gầm lên vì sung sướng. "Vợ ơi… em làm anh chết mất!" cậu rên rỉ. Cô Lan mỉm cười, leo lên người cậu, từ từ ngồi xuống, cảm nhận cậu lấp đầy cô. Họ hòa vào nhau trong nhịp điệu cuồng dại, tiếng da thịt va chạm át cả tiếng gió ngoài kia. Khi cả hai cùng vỡ òa, cô Lan gục xuống, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, còn Minh thì ôm chặt cô, thì thầm:
"Vợ à, anh muốn em mãi mãi."
Cô Lan thở dốc:
"Chồng yêu, em cũng muốn… nhưng mình không thể."
Vài tuần sau những lần gặp gỡ bí mật với Minh, cô Lan bắt đầu nhận thấy cơ thể mình có những dấu hiệu bất thường. Kinh nguyệt của cô trễ hơn hai tuần – điều chưa từng xảy ra trước đây. Ban đầu, cô tự nhủ rằng đó chỉ là do áp lực công việc hay những cảm xúc lẫn lộn từ mối quan hệ cấm kỵ với Minh. Nhưng một nỗi lo lắng mơ hồ dần lớn lên trong lòng, khiến cô không thể tiếp tục phớt lờ. Sáng sớm hôm ấy, khi chồng vẫn đang ngủ say sau chuyến công tác dài ngày, cô lặng lẽ ra ngoài mua một que thử thai.
Trở về nhà, trong phòng tắm nhỏ với ánh đèn mờ ảo, cô Lan cầm que thử, tay run rẩy. Khi hai vạch đỏ hiện lên rõ ràng, cô như chết lặng. Que thử rơi xuống sàn gạch lạnh lẽo, tiếng động nhỏ vang lên giữa sự tĩnh lặng đáng sợ. Cô biết cái thai không thể là của chồng – anh Hùng đã không chạm vào cô suốt ba tháng qua vì lịch trình công tác dày đặc. Sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt: đứa bé là kết quả của những khoảnh khắc điên cuồng, say đắm bên Minh.
Cô Lan ngồi bệt xuống sàn, nước mắt trào ra không kiểm soát. Cô nhớ lại những đêm nồng cháy, những lời yêu thương Minh thì thầm, và cả cảm giác hạnh phúc thoáng qua mà cô từng tưởng là thật. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là nỗi đau và tội lỗi đè nặng lên vai. Cô giằng xé giữa việc giữ đứa bé – một phần của Minh, của tình yêu cấm kỵ ấy – và ý nghĩ phải phá bỏ nó để bảo vệ cuộc sống hiện tại. Dù chọn gì, cô cũng không thể thoát khỏi cảm giác tan nát trong lòng.
Thời gian trôi qua, cô Lan sinh hạ một bé trai kháu khỉnh trong niềm vui khôn xiết của anh Hùng. Anh đặt tên con là Nam, với ý nghĩa mạnh mẽ và kiên định như chính tình yêu anh dành cho gia đình. Anh Hùng không chút nghi ngờ gì về nguồn gốc của đứa bé. Những tháng ngày xa nhà vì công việc đã khiến anh tin rằng Nam là kết quả của một lần gần gũi hiếm hoi trước khi anh đi công tác. Cô Lan, với khả năng diễn xuất khéo léo, đã che giấu hoàn toàn sự thật. Mỗi lần nhìn anh Hùng bế con, cười rạng rỡ, cô vừa nhẹ nhõm vì lời nói dối trót lọt, vừa day dứt bởi tội lỗi sâu thẳm trong lòng.
Nhưng dù đã làm mẹ, trái tim và cơ thể cô Lan vẫn không thể rời xa Minh. Sau khi sinh con được vài tháng, cơ thể cô dần hồi phục, và ngọn lửa đam mê với Minh lại bùng lên mạnh mẽ. Họ tiếp tục những cuộc gặp gỡ bí mật, bất chấp mọi rủi ro. Minh, giờ đây đã trưởng thành hơn, càng trở nên liều lĩnh và si mê cô Lan. Cậu không quan tâm đến việc cô đã có chồng con – trong mắt cậu, cô Lan mãi mãi là “vợ yêu” của riêng mình.
Một buổi trưa, khi anh Hùng đưa bé Nam sang nhà ông bà ngoại chơi, Minh lập tức đến nhà cô Lan. Cửa vừa khép lại, cậu đã ôm chầm lấy cô từ phía sau, đôi tay rắn chắc siết chặt eo cô.
"Vợ yêu, anh nhớ em chết mất," Minh thì thầm, hơi thở nóng ran phả vào gáy cô.
Cô Lan quay lại, đôi mắt long lanh nhìn cậu:
"Chồng hư, em cũng nhớ anh. Nhưng mình phải nhanh thôi, anh Hùng có thể về bất cứ lúc nào."
Không để cô nói thêm, Minh hôn cô ngấu nghiến, tay lùa vào áo cô, vuốt ve làn da mịn màng mà cậu đã khao khát suốt bao ngày. Họ vội vã kéo nhau vào phòng khách, không kịp lên phòng ngủ. Minh đẩy cô nằm xuống sofa, cởi phăng áo cô ra, hôn từ môi xuống ngực, rồi trượt xuống bụng. Dù cơ thể cô đã thay đổi sau khi sinh, với vài vết rạn mờ nhạt, điều đó chỉ càng khiến Minh mê đắm hơn. Cô Lan rên rỉ, tay bấu chặt vào vai cậu, để mặc cậu khám phá từng ngóc ngách cơ thể mình. Sau màn dạo đầu đầy kích thích, Minh kéo quần xuống, nâng chân cô lên vai, và tiến vào cô mạnh mẽ. Họ làm tình cuồng nhiệt, như thể đây là lần cuối cùng, từng nhịp dồn dập hòa quyện với tiếng thở gấp gáp. Khi cả hai cùng lên đỉnh, cô Lan ôm chặt lấy Minh, thì thầm:
"Chồng yêu, em không sống nổi nếu thiếu anh."
Minh hôn lên môi cô:
"Vợ à, anh cũng vậy. Em mãi là của anh, dù thế nào đi nữa."
Mối quan hệ giữa cô Lan và Minh ngày càng sâu đậm, nhưng cũng bắt đầu xuất hiện những kẽ hở. Một lần, khi họ đang gặp nhau trong nhà kho nhỏ sau trường học, một giáo viên khác vô tình đi ngang qua và nghe thấy tiếng động lạ. May mắn thay, cô Lan nhanh trí giả vờ đang sắp xếp đồ đạc, còn Minh kịp trốn sau chồng thùng carton. Sự việc không bị phát hiện, nhưng nó như một hồi chuông cảnh báo rằng họ không thể mãi liều lĩnh như vậy.
Dẫu vậy, sự cấm kỵ và nguy hiểm chỉ càng làm họ thêm say mê. Một buổi tối, khi anh Hùng đi công tác xa, Minh lại lẻn vào nhà cô Lan. Lần này, họ không vội vã như thường lệ. Trong ánh đèn mờ ảo của phòng ngủ, Minh cởi từng món đồ trên người cô, hôn lên từng centimet da thịt, từ đôi môi mềm mại xuống đôi chân thon thả. Cô Lan nằm ngửa trên giường, để cậu tự do khám phá cơ thể mình. Minh quỳ xuống, dùng lưỡi khơi dậy khoái cảm ở vùng nhạy cảm của cô, khiến cô cong người lên vì sung sướng. Sau đó, cậu nằm xuống bên cạnh, kéo cô ngồi lên trên, để cô tự điều khiển nhịp điệu. Họ làm tình chậm rãi, kéo dài khoái cảm, tận hưởng từng giây phút bên nhau. Khi cả hai cùng vỡ òa trong khoái lạc, cô Lan gục xuống ngực Minh, thì thầm:
"Chồng yêu, em sợ một ngày nào đó mình sẽ mất anh."
Minh vuốt tóc cô, giọng trầm ấm:
"Vợ à, anh sẽ không để điều đó xảy ra. Dù có phải đánh đổi tất cả, anh vẫn muốn ở bên em."
Nhưng ngay lúc ấy, tiếng khóc của bé Nam vang lên từ phòng bên cạnh. Cô Lan giật mình, vội vàng mặc áo vào, chạy sang dỗ con. Minh nằm lại trên giường, nhìn theo bóng lưng cô, lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả – vừa yêu cô điên cuồng, vừa bất lực trước thực tại rằng cô không hoàn toàn thuộc về cậu.
Minh, học sinh lớp 11A của cô, 16 tuổi, cao lớn, gương mặt nam tính với đôi môi đầy đặn và ánh mắt rực lửa tò mò. Cậu là học sinh xuất sắc, thường ở lại sau giờ học để trao đổi với cô về thơ ca. Sự gần gũi dần biến thành một thứ gì đó nguy hiểm hơn, khi ánh mắt Minh lướt qua cô không còn là sự ngưỡng mộ đơn thuần mà là khao khát cháy bỏng.
Một chiều mưa, Minh đến nhà cô Lan để “hỏi bài”. Trong căn nhà vắng lặng, chỉ có tiếng mưa rả rích làm nền, không khí giữa họ trở nên ngột ngạt bởi sự căng thẳng tình dục không lời. Khi Minh bất ngờ hỏi:
"Cô ơi, cô có bao giờ cô đơn đến phát điên không?"
Câu nói như mũi dao xuyên qua lớp vỏ bọc của cô Lan. Đôi môi cô run rẩy, hơi thở dồn dập khi Minh tiến sát lại. Cậu cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả lên cổ cô, và trước khi cô kịp phản kháng, đôi môi cậu đã ngấu nghiến lấy môi cô trong một nụ hôn ướt át, đầy tham lam. Tay Minh lùa xuống eo cô, siết chặt, kéo cô sát vào cơ thể rắn chắc của cậu. Cô Lan rên khẽ, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay cậu, mọi lý trí tan biến.
Họ ngã xuống sofa, quần áo bị xé vội trong cơn đói khát. Minh gầm gừ khi cởi tung blouse của cô, để lộ bộ ngực căng tròn núp dưới lớp ren đen mỏng manh. Cậu cúi xuống, ngậm lấy đầu ngực cô qua lớp vải, khiến cô Lan cong người rên rỉ, tay bấu chặt vào tóc cậu. Chiếc quần lót của cô bị kéo xuống, và trong tiếng thở gấp gáp, Minh lao vào cô, vụng về nhưng mãnh liệt. Cô Lan quấn chân quanh hông cậu, cơ thể run lên khi cậu đẩy sâu vào trong, từng nhịp mạnh mẽ khiến cô hét lên trong khoái lạc. Lần đầu tiên ấy ngắn ngủi nhưng đủ để cả hai vỡ òa trong cơn sóng đam mê.
Khi mọi thứ lắng xuống, Minh ôm cô, thì thầm:
"Cô… từ giờ anh gọi em là em được không? Anh muốn em là của anh."
Cô Lan thở hổn hển, gật đầu trong cơn mê:
"Ừ… anh muốn gọi thế nào cũng được. Nhưng chỉ khi hai ta ở riêng thôi."
Minh cười, hôn lên trán cô:
"Vậy em là vợ anh rồi nhé, vợ yêu."
Cô Lan khẽ cười, giọng còn ngượng ngùng:
"Chồng hư… đừng nói thế, em xấu hổ."
Từ đó, trong những khoảnh khắc bí mật, họ gọi nhau "anh – em", "vợ – chồng", như một lời cam kết ngầm trong mối quan hệ cấm kỵ này.
Sau lần đầu, cô Lan bị giằng xé giữa tội lỗi và khát khao cháy bỏng. Nhưng mỗi ánh mắt Minh nhìn cô trong lớp lại như thiêu đốt cô từ bên trong. Một tuần sau, Minh nhắn: "Vợ ơi, chồng nhớ em quá. Gặp anh nhé?" Cô biết đó là cạm bẫy, nhưng vẫn lao vào.
Họ gặp nhau ở một nhà nghỉ kín đáo, ánh đèn vàng mờ ảo làm nổi bật sự căng thẳng tình dục giữa hai người. Cửa vừa đóng, Minh lao đến, kéo cô vào lòng, đôi môi tham lam cắn mút môi cô trong nụ hôn sâu đậm. Tay cậu lùa vào váy, xé toạc chiếc quần lót mỏng, trong khi cô Lan cởi tung áo cậu, móng tay cào nhẹ lên lồng ngực săn chắc.
Họ ngã xuống giường, Minh gầm gừ:
"Vợ yêu, em làm anh điên mất thôi. Hôm nay anh muốn ăn sạch em."
Cô Lan rên rỉ, tay vuốt ve cơ thể cậu:
"Chồng hư… em cũng muốn anh lắm."
Minh hôn từ cổ xuống ngực cô, cắn nhẹ lên đầu ngực khiến cô cong người hét lên. Cậu trượt xuống dưới, đôi môi nóng bỏng khám phá vùng nhạy cảm nhất, lưỡi cậu liếm láp làm cô Lan quằn quại, nước mắt trào ra vì khoái cảm quá mãnh liệt.
"Chồng ơi… em chịu không nổi nữa… vào đi anh!" cô van xin.
Minh ngẩng lên, cười gian: "Chưa đâu, vợ. Anh muốn em sướng đã." Rồi cậu lao vào cô, từng cú thúc mạnh mẽ khiến cô gào lên trong sung sướng. Họ quấn lấy nhau, da thịt nóng bỏng hòa quyện, mồ hôi chảy dài trên cơ thể trần truồng. Khi cả hai cùng lên đỉnh, cô Lan hét lớn, cơ thể co giật trong vòng tay Minh, còn cậu thì gục xuống, thở dốc:
"Vợ à, em tuyệt quá… anh nghiện em mất rồi."
Cô Lan ôm chặt cậu, thì thầm:
"Chồng yêu… em cũng vậy."
Mối quan hệ kéo dài hàng tháng, mỗi lần gặp là một lần họ đẩy giới hạn xa hơn. Trong một chuyến đi thực tế, khi cả lớp đã ngủ, Minh lẻn vào phòng cô Lan. Cửa vừa mở, cậu lao vào, xé toạc váy cô, để lộ cơ thể trần truồng với những đường cong chết người.
"Vợ yêu, anh thèm em cả ngày rồi," Minh gầm gừ, tay bóp mạnh ngực cô.
Cô Lan rên rỉ, đẩy cậu xuống giường:
"Chồng hư, để em chiều anh đêm nay."
Cô cúi xuống, hôn lên ngực cậu, rồi trượt xuống dưới, ngậm lấy cậu trong miệng, khiến Minh gầm lên vì sung sướng. "Vợ ơi… em làm anh chết mất!" cậu rên rỉ. Cô Lan mỉm cười, leo lên người cậu, từ từ ngồi xuống, cảm nhận cậu lấp đầy cô. Họ hòa vào nhau trong nhịp điệu cuồng dại, tiếng da thịt va chạm át cả tiếng gió ngoài kia. Khi cả hai cùng vỡ òa, cô Lan gục xuống, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, còn Minh thì ôm chặt cô, thì thầm:
"Vợ à, anh muốn em mãi mãi."
Cô Lan thở dốc:
"Chồng yêu, em cũng muốn… nhưng mình không thể."
Vài tuần sau những lần gặp gỡ bí mật với Minh, cô Lan bắt đầu nhận thấy cơ thể mình có những dấu hiệu bất thường. Kinh nguyệt của cô trễ hơn hai tuần – điều chưa từng xảy ra trước đây. Ban đầu, cô tự nhủ rằng đó chỉ là do áp lực công việc hay những cảm xúc lẫn lộn từ mối quan hệ cấm kỵ với Minh. Nhưng một nỗi lo lắng mơ hồ dần lớn lên trong lòng, khiến cô không thể tiếp tục phớt lờ. Sáng sớm hôm ấy, khi chồng vẫn đang ngủ say sau chuyến công tác dài ngày, cô lặng lẽ ra ngoài mua một que thử thai.
Trở về nhà, trong phòng tắm nhỏ với ánh đèn mờ ảo, cô Lan cầm que thử, tay run rẩy. Khi hai vạch đỏ hiện lên rõ ràng, cô như chết lặng. Que thử rơi xuống sàn gạch lạnh lẽo, tiếng động nhỏ vang lên giữa sự tĩnh lặng đáng sợ. Cô biết cái thai không thể là của chồng – anh Hùng đã không chạm vào cô suốt ba tháng qua vì lịch trình công tác dày đặc. Sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt: đứa bé là kết quả của những khoảnh khắc điên cuồng, say đắm bên Minh.
Cô Lan ngồi bệt xuống sàn, nước mắt trào ra không kiểm soát. Cô nhớ lại những đêm nồng cháy, những lời yêu thương Minh thì thầm, và cả cảm giác hạnh phúc thoáng qua mà cô từng tưởng là thật. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là nỗi đau và tội lỗi đè nặng lên vai. Cô giằng xé giữa việc giữ đứa bé – một phần của Minh, của tình yêu cấm kỵ ấy – và ý nghĩ phải phá bỏ nó để bảo vệ cuộc sống hiện tại. Dù chọn gì, cô cũng không thể thoát khỏi cảm giác tan nát trong lòng.
Thời gian trôi qua, cô Lan sinh hạ một bé trai kháu khỉnh trong niềm vui khôn xiết của anh Hùng. Anh đặt tên con là Nam, với ý nghĩa mạnh mẽ và kiên định như chính tình yêu anh dành cho gia đình. Anh Hùng không chút nghi ngờ gì về nguồn gốc của đứa bé. Những tháng ngày xa nhà vì công việc đã khiến anh tin rằng Nam là kết quả của một lần gần gũi hiếm hoi trước khi anh đi công tác. Cô Lan, với khả năng diễn xuất khéo léo, đã che giấu hoàn toàn sự thật. Mỗi lần nhìn anh Hùng bế con, cười rạng rỡ, cô vừa nhẹ nhõm vì lời nói dối trót lọt, vừa day dứt bởi tội lỗi sâu thẳm trong lòng.
Nhưng dù đã làm mẹ, trái tim và cơ thể cô Lan vẫn không thể rời xa Minh. Sau khi sinh con được vài tháng, cơ thể cô dần hồi phục, và ngọn lửa đam mê với Minh lại bùng lên mạnh mẽ. Họ tiếp tục những cuộc gặp gỡ bí mật, bất chấp mọi rủi ro. Minh, giờ đây đã trưởng thành hơn, càng trở nên liều lĩnh và si mê cô Lan. Cậu không quan tâm đến việc cô đã có chồng con – trong mắt cậu, cô Lan mãi mãi là “vợ yêu” của riêng mình.
Một buổi trưa, khi anh Hùng đưa bé Nam sang nhà ông bà ngoại chơi, Minh lập tức đến nhà cô Lan. Cửa vừa khép lại, cậu đã ôm chầm lấy cô từ phía sau, đôi tay rắn chắc siết chặt eo cô.
"Vợ yêu, anh nhớ em chết mất," Minh thì thầm, hơi thở nóng ran phả vào gáy cô.
Cô Lan quay lại, đôi mắt long lanh nhìn cậu:
"Chồng hư, em cũng nhớ anh. Nhưng mình phải nhanh thôi, anh Hùng có thể về bất cứ lúc nào."
Không để cô nói thêm, Minh hôn cô ngấu nghiến, tay lùa vào áo cô, vuốt ve làn da mịn màng mà cậu đã khao khát suốt bao ngày. Họ vội vã kéo nhau vào phòng khách, không kịp lên phòng ngủ. Minh đẩy cô nằm xuống sofa, cởi phăng áo cô ra, hôn từ môi xuống ngực, rồi trượt xuống bụng. Dù cơ thể cô đã thay đổi sau khi sinh, với vài vết rạn mờ nhạt, điều đó chỉ càng khiến Minh mê đắm hơn. Cô Lan rên rỉ, tay bấu chặt vào vai cậu, để mặc cậu khám phá từng ngóc ngách cơ thể mình. Sau màn dạo đầu đầy kích thích, Minh kéo quần xuống, nâng chân cô lên vai, và tiến vào cô mạnh mẽ. Họ làm tình cuồng nhiệt, như thể đây là lần cuối cùng, từng nhịp dồn dập hòa quyện với tiếng thở gấp gáp. Khi cả hai cùng lên đỉnh, cô Lan ôm chặt lấy Minh, thì thầm:
"Chồng yêu, em không sống nổi nếu thiếu anh."
Minh hôn lên môi cô:
"Vợ à, anh cũng vậy. Em mãi là của anh, dù thế nào đi nữa."
Mối quan hệ giữa cô Lan và Minh ngày càng sâu đậm, nhưng cũng bắt đầu xuất hiện những kẽ hở. Một lần, khi họ đang gặp nhau trong nhà kho nhỏ sau trường học, một giáo viên khác vô tình đi ngang qua và nghe thấy tiếng động lạ. May mắn thay, cô Lan nhanh trí giả vờ đang sắp xếp đồ đạc, còn Minh kịp trốn sau chồng thùng carton. Sự việc không bị phát hiện, nhưng nó như một hồi chuông cảnh báo rằng họ không thể mãi liều lĩnh như vậy.
Dẫu vậy, sự cấm kỵ và nguy hiểm chỉ càng làm họ thêm say mê. Một buổi tối, khi anh Hùng đi công tác xa, Minh lại lẻn vào nhà cô Lan. Lần này, họ không vội vã như thường lệ. Trong ánh đèn mờ ảo của phòng ngủ, Minh cởi từng món đồ trên người cô, hôn lên từng centimet da thịt, từ đôi môi mềm mại xuống đôi chân thon thả. Cô Lan nằm ngửa trên giường, để cậu tự do khám phá cơ thể mình. Minh quỳ xuống, dùng lưỡi khơi dậy khoái cảm ở vùng nhạy cảm của cô, khiến cô cong người lên vì sung sướng. Sau đó, cậu nằm xuống bên cạnh, kéo cô ngồi lên trên, để cô tự điều khiển nhịp điệu. Họ làm tình chậm rãi, kéo dài khoái cảm, tận hưởng từng giây phút bên nhau. Khi cả hai cùng vỡ òa trong khoái lạc, cô Lan gục xuống ngực Minh, thì thầm:
"Chồng yêu, em sợ một ngày nào đó mình sẽ mất anh."
Minh vuốt tóc cô, giọng trầm ấm:
"Vợ à, anh sẽ không để điều đó xảy ra. Dù có phải đánh đổi tất cả, anh vẫn muốn ở bên em."
Nhưng ngay lúc ấy, tiếng khóc của bé Nam vang lên từ phòng bên cạnh. Cô Lan giật mình, vội vàng mặc áo vào, chạy sang dỗ con. Minh nằm lại trên giường, nhìn theo bóng lưng cô, lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả – vừa yêu cô điên cuồng, vừa bất lực trước thực tại rằng cô không hoàn toàn thuộc về cậu.