• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Chê bệnh viện Mĩ đắt đỏ,Việt Kiều Mĩ nghe lời bò đỏ,về nằm nhà thương Chợ Rẫy sướng như vua

cheznemvn

Đàn iem Duy Mạnh
European-Union
Bệnh viện Chợ Rẫy lúc nửa đêm: Khốn khổ vì ung thư, xin được gì ăn đó

Hơn 2 tuần nay, ông Hậu và nhiều người khác cùng có một nhịp sinh hoạt: ngủ vội trên nền gạch lạnh, tắm rửa ở khu vệ sinh chung, sống nhờ suất cơm từ thiện. Đến giấc ngủ ở đây cũng chẳng bao giờ trọn vẹn.

Để không cản trở lối đi dọc hành lang khu E, họ chỉ được trải chiếu nằm từ chập tối đến gần 5 giờ sáng. Khi trời chưa kịp sáng hẳn, ai nấy lặng lẽ thu dọn, tản ra tìm một góc khuất để ngồi chờ, đợi đến tối lại bắt đầu một vòng lặp quen thuộc.

Hơn 23 giờ 30 phút, nhiều bệnh nhân tất tả đi xe khách từ tỉnh lên TP.HCM, không giấu được vẻ mệt mỏi, tranh thủ dựa vào tường, cột để chợp mắt. Thậm chí, người đã có "kinh nghiệm" thì mang theo tấm bạt, áo mưa trải ra sàn ngả lưng, chờ đến 5 giờ 30 phút bốc số thứ tự.

Ông Hậu thân hình gầy guộc, ngồi gọn lỏn trên chiếu, kéo cao cổ áo khoác, nói: "Ở đây, ai mà không đánh đổi đủ thứ để níu kéo sự sống. Tiền bạc, đất đai tiêu tán hết. Giờ tôi xin được chi ăn nấy, chỗ nào trống thì ngủ đó, bao nhiêu tiền cũng để dành mua thuốc".

Trong lần tái khám để hóa trị đợt 4 này, ông Hậu kể vẫn chán ăn nhưng ít lên cơn đau và đi lại nhẹ nhàng được. Cách đây vài tháng, khi phát hiện bệnh, ông chần chừ, không muốn trở thành gánh nặng với vợ con. Nhưng những cơn đau ngày càng dữ dội, dày vò khiến ông không thể trì hoãn, lên thành phố chạy chữa.

Mấy lần trước, trước ngày tái khám, ông chắt chiu hơn 3 triệu đồng cùng con trai bắt chuyến xe khách muộn lên TP.HCM. Hai cha con đến cổng bệnh viện lúc 11 giờ đêm.
17900088-1740443639306340418888.jpeg

Bệnh nhân ngủ dọc hành lang, tắm rửa ở khu vệ sinh chung của Bệnh viện Chợ Rẫy và ăn cơm từ thiện


chốc chốc lại hôn lên má mẹ, xoa nhẹ mái tóc lưa thưa.

Chị Hằng cười buồn: "Hồi trước tui ít khi ôm mẹ lắm, giờ mẹ bệnh rồi, tự nhiên tình cảm hẳn ra!".

Lần nào cũng vậy, tới lịch vô thuốc là cô Hoa lập tức bắt xe lên bệnh viện, không dám chần chừ, sợ mất lượt, bệnh tình trở nặng thì khổ. Mỗi lần đưa mẹ đi, chị Hằng cũng phải nghỉ bán bánh mì - nguồn sống chính của gia đình.

Bệnh viện Chợ Rẫy lúc nửa đêm: Khốn khổ vì ung thư, xin được gì ăn đó- Ảnh 4.
Những ngày bệnh nhân và thân nhân chật vật trong bệnh viện

ẢNH: MỸ DIỆP

Thấy vài người mới phát hiện bệnh, gương mặt hằn rõ nỗi lo, cô Hoa gắng ngồi dậy, nói giọng trấn an: "Vô thuốc rồi khỏe re hà! Chỉ có điều không làm nặng được thôi. Hồi trước cô còn phụ con bán bánh mì, giờ chỉ mong tự đi đứng, xúc cơm ăn là mừng rồi!".

Vài người gật gù, đồng cảm. Một giọng đàn ông chen vào: "Hóa trị, xạ trị hả? Trời ơi, đàn ông như tôi còn khóc mà!".

 

Có thể bạn quan tâm

Top