• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Chu Chỉ Nhược sao ngu như con lợn để Trương Vô Kỵ nó lừa sút như con chó rách thế này ?

123dn

Chịu khó la liếm
Trương Vô Kỵ thấy nàng nhõng nhẽo thật là dễ thương, giơ tay ôm lấy thân hình mảnh dẻ của Chu Chỉ Nhược, nói nhỏ:
- Chỉ Nhược, hai đứa mình lúc nhỏ gặp nhau ở sông Hán Thủy một lần, đâu ngờ có ngày hôm nay. Trên đỉnh Quang Minh, ta một mình đấu với hai phái Côn Lôn, Hoa Sơn tứ lão, nhờ có nàng chỉ điểm những chỗ sơ hở mới cứu được mạng. Khi đó ta chỉ cảm kích lòng nàng quan hoài chứ nào có dám nghĩ xa nghĩ gần gì đâu.
Chu Chỉ Nhược tựa vào lòng chàng nói:
- Hôm đó thiếp đâm chàng một kiếm, không lẽ chàng không giận thiếp sao?
Trương Vô Kỵ nói:
- Ta biết là nàng nhận nghiêm mệnh của sư phụ, không thể không tuân. Nàng không đâm ngay giữa tâm khẩu ta, cũng đủ biết nàng có tình ý ngầm với ta rồi.
Chu Chỉ Nhược hứ một tiếng, mặt đỏ lên nói:
- Nếu biết thế, hôm đó thiếp đâm ngay giữa tim cho xong, để khỏi sau này không biết bao năm bao tháng bị chàng ăn hiếp, bị chàng chọc giận.
Trương Vô Kỵ ôm hai vai nàng xiết chặt nói:
- Từ nay trở đi ta chỉ có yêu nàng hơn, chiều nàng hơn thôi. Hai đứa mình vợ chồng là một, lẽ nào ta lại còn chọc giận nàng.
Chu Chỉ Nhược nghiêng người qua, nhìn thẳng vào mặt chàng nói:
- Nếu như thiếp có làm điều gì sai lầm, đắc tội với chàng, chàng có đánh thiếp, mắng thiếp, giết thiếp không?
Mặt Trương Vô Kỵ và mặt nàng chỉ cách nhau vài tấc, thấy nàng hơi thở thơm như lan, nhịn không nổi hôn lên má nàng một cái nói:
- Con người ôn nhu văn vẻ, đoan trang hiền thục như nàng, làm gì có chuyện sai lầm?
Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng vuốt ve cổ chàng nói:
- Dẫu có là thánh nhân cũng còn có lúc sai lầm. Thiếp từ nhỏ không được cha mẹ dạy dỗ, không khỏi có lúc hồ đồ.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nếu quả như nàng có điều gì sai lầm thì ta sẽ từ từ khuyên bảo.
Chu Chỉ Nhược hỏi:
- Có thực sự chàng đối với thiếp không bao giờ thay lòng đổi dạ sao? Nhất định sẽ không giết thiếp sao?
Trương Vô Kỵ lại hôn một lần nữa trên trán nàng, ôn tồn nói:
- Nàng đừng có nghĩ lăng nhăng, làm gì có chuyện đó được.
Chu Chỉ Nhược giọng run run nói:
- Thiếp muốn chàng chính miệng hứa với thiếp.
Trương Vô Kỵ cười nói:
- Được rồi, ta đối với nàng quyết không thay lòng đổi dạ, cũng sẽ không bao giờ giết nàng. Cho dù là một quyền một cước cũng sẽ không đánh ái thê.
Chu Chỉ Nhược chăm chăm nhìn thẳng vào Trương Vô Kỵ nói:
- Thiếp không muốn chàng hi hi ha ha, thiếp muốn chàng nói một cách nghiêm chỉnh kìa.
Trương Vô Kỵ cười nói:
- Gớm, không biết trong cái đầu bé nhỏ này đang nghĩ chuyện gì thế này.
Chàng nghĩ thầm: "Thật ra ta đối với biểu muội, với Tiểu Chiêu, với Triệu Mẫn ai ai cũng có tình cả khiến nàng không yên bụng. Thế nhưng từ nay trở đi có còn thế nữa hay chăng?". Chàng bèn ngừng không cười nữa, trang nghiêm nói:
- Chỉ Nhược, nàng là vợ yêu quý của ta. Trước đây ta lòng nọ dạ kia, mong nàng đừng trách. Từ nay trở đi, ta đối với nàng một lòng một dạ, dẫu nàng có sai sót điều gì ta cũng không nói nặng nàng đâu.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Vô Kỵ ca ca, chàng là nam tử hán đại trượng phu, mong chàng nhớ những gì hôm nay nói với nhau. Nàng đưa tay chỉ lên trời:
- Có vầng trăng kia làm chứng cho đôi ta.
Trương Vô Kỵ nói:
- Đúng thế, nàng nói quả không sai. Vầng trăng sáng kia làm chứng cho hai đứa mình.
Chàng ôm Chu Chỉ Nhược vào lòng, nhìn vầng trăng ở cuối trời nói:
- Chỉ Nhược, một đời ta bị biết bao nhiêu người lừa dối, khi còn nhỏ thật là dễ tin cho nên chịu đau khổ chẳng kể sao cho xiết, đến nay cũng không còn nhớ hết được nữa. Chỉ có khi ta ở trên Băng Hỏa đảo cùng với cha ta, mẹ ta và nghĩa phụ, lúc đó là không có ai gian trá xảo quyệt thôi. Ngay khi ta vừa về đến Trung Thổ, gặp ngay một gã ăn mày đùa với con rắn, y dụ ta thò đầu nhìn vào trong cái túi, ngờ đâu y chụp ngay lên đầu bắt ta. Ta có ngờ đâu bọn mình cùng sống chết, chung hoạn nạn đến cái đảo nho nhỏ này, vậy mà Triệu cô nương ngay đêm đó đã hạ độc mình rồi?
Chu Chỉ Nhược cười nói:
- Chàng đúng là:
Hoàng Hà mong đến cho bằng được,
Đến rồi chép miệng hỡi than ôi.
Trương Vô Kỵ bỗng thấy trong lòng thật là hạnh phúc, nói:
- Chỉ Nhược, từ nay nàng mãi mãi và người bạn đời của ta, trước nay nàng đối với ta thật hết lòng, nếu mai này mình có dịp được về Trung Nguyên, nàng sẽ giúp ta đề phòng tiểu nhân gian ác. Được một người vợ hiền như nàng, ta sẽ tránh được bao nhiêu chuyện phiền toái trong đời.
Chu Chỉ Nhược lắc đầu:
- Thiếp là đứa con gái thật là vô tích sự, chẳng có tài cán gì lại thật ngu xuẩn. Không nói gì thiếp kém xa lắc người thông minh tuyệt đỉnh như Triệu cô nương, đến người tâm cơ sâu sắc như Tiểu Chiêu, cũng gấp nghìn vạn lần thiếp rồi. Chu cô nương của chàng chỉ là một con bé khờ khạo thật thà, không lẽ đến bây giờ chàng mới biết hay sao?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta chỉ cần một trung hậu hiền từ như nàng, không lừa dối ta là được rồi.
Chu Chỉ Nhược quay đầu sang gục vào lòng chàng, nhỏ nhẹ nói:
- Vô Kỵ ca ca, thiếp được kết duyên thành vợ thành chồng với chàng, trong lòng quả thật sung sướng không để đâu cho hết, chỉ mong chàng đừng thấy thiếp ngu độn vô tích sự mà coi thường thiếp, hiếp đáp thiếp thôi. Thiếp… thiếp sẽ hết tâm hết sức để hầu hạ săn sóc chàng. Sau này nếu chàng phát giác ra thiếp làm chuyện gì đó có lỗi với chàng thì đó cũng là vì yêu chàng mà nên.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nàng thực sự yêu ta, bất luận làm chuyện gì ta cũng không trách nàng.

Ỷ Thiên Đồ Long Ký - chương 193. Sau khi Triệu Mẫn biến mất, Ân Ly “chết”, Tiểu Chiêu đi Ba Tư, Tạ Tốn tác hợp cho Kỵ và Chỉ Nhược.
 

Có thể bạn quan tâm

Top