• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Ăn chơi Chuyện đời Anh Buồi, đọc và suy ngẫm

James ☑

Chú bộ đội

CÓ BẰNG CẤP VẪN HƠN​


Khi xin vào làm chân giữ xe ở chỗ quán bia đầu phố, tôi giấu nhẹm chuyện mình đã có bằng đại học, thế mà không hiểu sao mấy thằng giữ xe cùng tôi vẫn biết, chúng tỏ thái độ khinh khỉnh.

Chúng không nói, nhưng tôi hiểu, trong lòng chúng đang giễu: “Tưởng có bằng đại học mà ngon sao? Cuối cùng cũng là thằng trông xe như mấy đứa thất học bọn tao thôi!”.

Tôi mặc kệ, bởi tôi tin: "dù làm gì thì có bằng cấp vẫn cứ hơn. Rồi sẽ tới ngày chúng mày nhận ra điều đó…"

Và cái ngày ấy đến rất sớm:
Đó là hôm quán bia vắng khách, cả lũ đang ngồi vỉa hè tán dóc thì có một bà Tây khoảng 50 tuổi đi tới và hỏi chúng nó cái gì đó. Tất nhiên, mấy thằng đó không hiểu bà Tây nói gì.
Đúng lúc ấy tôi từ trong đi ra. Bốn năm đại học giao tiếp với toàn giảng viên nước ngoài khiến vốn ngoại ngữ của tôi cực tốt. Tôi hỏi bà Tây là có chuyện gì? Bà Tây nói bà vừa bị giật mất túi xách, muốn hỏi đường tới đồn công an trình báo. Tôi bảo để tôi giúp...
Thế rồi tôi đưa bà Tây tới đồn công an, dịch những lời bà Tây nói cho các anh công an nghe, giúp bà Tây viết đơn tường trình… Bà Tây sau đó đã tìm lại được túi xách, gọi điện cảm ơn tôi rối rít…
Hóa ra bà Tây đó là giám đốc một doanh nghiệp nước ngoài sang đầu tư tại Việt Nam, thấy ngoại ngữ của tôi quá ổn, bà liền mời tôi về làm phiên dịch luôn cho công ty bà. Tôi biết là cơ hội đã tới với mình, bởi thế, tôi đã nắm lấy và nỗ lực không ngừng…
...
Chiều nay, tôi thư thái lái con Mercedes S600 chầm chậm về phía đầu phố, qua chỗ quán bia trước kia tôi đã làm một thằng giữ xe. Quán đang vắng, và vẫn mấy thằng giữ xe cùng tôi ngày trước lại vẫn ngồi tán dóc.
Thấy xe tôi đi chậm, tưởng khách, chúng lao ra mời chào. Tôi từ từ hạ kính xuống. Nhận ra tôi, mấy thằng đó sững người. Tôi chẳng nói gì, chỉ khẽ nhếch mép cười, rồi lạnh lùng nâng kính… Chúng đã thấm hiểu có bằng cấp vẫn hơn xa.
“Sao đi chậm vậy cưng? - bà Tây 52 tuổi hỏi, rồi gục đầu vào vai tôi nũng nịu - Đi mau về biệt thự em đi.
 

CÓ BẰNG CẤP VẪN HƠN​


Khi xin vào làm chân giữ xe ở chỗ quán bia đầu phố, tôi giấu nhẹm chuyện mình đã có bằng đại học, thế mà không hiểu sao mấy thằng giữ xe cùng tôi vẫn biết, chúng tỏ thái độ khinh khỉnh.

Chúng không nói, nhưng tôi hiểu, trong lòng chúng đang giễu: “Tưởng có bằng đại học mà ngon sao? Cuối cùng cũng là thằng trông xe như mấy đứa thất học bọn tao thôi!”.

Tôi mặc kệ, bởi tôi tin: "dù làm gì thì có bằng cấp vẫn cứ hơn. Rồi sẽ tới ngày chúng mày nhận ra điều đó…"

Và cái ngày ấy đến rất sớm:
Đó là hôm quán bia vắng khách, cả lũ đang ngồi vỉa hè tán dóc thì có một bà Tây khoảng 50 tuổi đi tới và hỏi chúng nó cái gì đó. Tất nhiên, mấy thằng đó không hiểu bà Tây nói gì.
Đúng lúc ấy tôi từ trong đi ra. Bốn năm đại học giao tiếp với toàn giảng viên nước ngoài khiến vốn ngoại ngữ của tôi cực tốt. Tôi hỏi bà Tây là có chuyện gì? Bà Tây nói bà vừa bị giật mất túi xách, muốn hỏi đường tới đồn công an trình báo. Tôi bảo để tôi giúp...
Thế rồi tôi đưa bà Tây tới đồn công an, dịch những lời bà Tây nói cho các anh công an nghe, giúp bà Tây viết đơn tường trình… Bà Tây sau đó đã tìm lại được túi xách, gọi điện cảm ơn tôi rối rít…
Hóa ra bà Tây đó là giám đốc một doanh nghiệp nước ngoài sang đầu tư tại Việt Nam, thấy ngoại ngữ của tôi quá ổn, bà liền mời tôi về làm phiên dịch luôn cho công ty bà. Tôi biết là cơ hội đã tới với mình, bởi thế, tôi đã nắm lấy và nỗ lực không ngừng…
...
Chiều nay, tôi thư thái lái con Mercedes S600 chầm chậm về phía đầu phố, qua chỗ quán bia trước kia tôi đã làm một thằng giữ xe. Quán đang vắng, và vẫn mấy thằng giữ xe cùng tôi ngày trước lại vẫn ngồi tán dóc.
Thấy xe tôi đi chậm, tưởng khách, chúng lao ra mời chào. Tôi từ từ hạ kính xuống. Nhận ra tôi, mấy thằng đó sững người. Tôi chẳng nói gì, chỉ khẽ nhếch mép cười, rồi lạnh lùng nâng kính… Chúng đã thấm hiểu có bằng cấp vẫn hơn xa.
“Sao đi chậm vậy cưng? - bà Tây 52 tuổi hỏi, rồi gục đầu vào vai tôi nũng nịu - Đi mau về biệt thự em đi.
Cặc to đéo lo chết đói ^_^ ::xamvl22::
 

CÓ BẰNG CẤP VẪN HƠN​


Khi xin vào làm chân giữ xe ở chỗ quán bia đầu phố, tôi giấu nhẹm chuyện mình đã có bằng đại học, thế mà không hiểu sao mấy thằng giữ xe cùng tôi vẫn biết, chúng tỏ thái độ khinh khỉnh.

Chúng không nói, nhưng tôi hiểu, trong lòng chúng đang giễu: “Tưởng có bằng đại học mà ngon sao? Cuối cùng cũng là thằng trông xe như mấy đứa thất học bọn tao thôi!”.

Tôi mặc kệ, bởi tôi tin: "dù làm gì thì có bằng cấp vẫn cứ hơn. Rồi sẽ tới ngày chúng mày nhận ra điều đó…"

Và cái ngày ấy đến rất sớm:
Đó là hôm quán bia vắng khách, cả lũ đang ngồi vỉa hè tán dóc thì có một bà Tây khoảng 50 tuổi đi tới và hỏi chúng nó cái gì đó. Tất nhiên, mấy thằng đó không hiểu bà Tây nói gì.
Đúng lúc ấy tôi từ trong đi ra. Bốn năm đại học giao tiếp với toàn giảng viên nước ngoài khiến vốn ngoại ngữ của tôi cực tốt. Tôi hỏi bà Tây là có chuyện gì? Bà Tây nói bà vừa bị giật mất túi xách, muốn hỏi đường tới đồn công an trình báo. Tôi bảo để tôi giúp...
Thế rồi tôi đưa bà Tây tới đồn công an, dịch những lời bà Tây nói cho các anh công an nghe, giúp bà Tây viết đơn tường trình… Bà Tây sau đó đã tìm lại được túi xách, gọi điện cảm ơn tôi rối rít…
Hóa ra bà Tây đó là giám đốc một doanh nghiệp nước ngoài sang đầu tư tại Việt Nam, thấy ngoại ngữ của tôi quá ổn, bà liền mời tôi về làm phiên dịch luôn cho công ty bà. Tôi biết là cơ hội đã tới với mình, bởi thế, tôi đã nắm lấy và nỗ lực không ngừng…
...
Chiều nay, tôi thư thái lái con Mercedes S600 chầm chậm về phía đầu phố, qua chỗ quán bia trước kia tôi đã làm một thằng giữ xe. Quán đang vắng, và vẫn mấy thằng giữ xe cùng tôi ngày trước lại vẫn ngồi tán dóc.
Thấy xe tôi đi chậm, tưởng khách, chúng lao ra mời chào. Tôi từ từ hạ kính xuống. Nhận ra tôi, mấy thằng đó sững người. Tôi chẳng nói gì, chỉ khẽ nhếch mép cười, rồi lạnh lùng nâng kính… Chúng đã thấm hiểu có bằng cấp vẫn hơn xa.
“Sao đi chậm vậy cưng? - bà Tây 52 tuổi hỏi, rồi gục đầu vào vai tôi nũng nịu - Đi mau về biệt thự em đi.
Thuốc hết đồ tan rồi mà vẫn chưa tỉnh sao. Dậy mà đi xách vữa đi tml :haha:
 
Câu chuyện hư cấu nhưng có phần đúng, đầy thằng cặc to nhưng do không biết ngoại ngữ nên cuộc đời chỉ đạp xích lô, làm gì có cơ hội tiếp xúc với bà tây. Mọi sự vật trên đời đều do duyên hợp thành, thằng nào chịu khó bươn chải sẽ có nhiều nhân duyên hơn, từ đó sẽ dễ gặp cơ hội đổi đời hơn
 

CÓ BẰNG CẤP VẪN HƠN​


Khi xin vào làm chân giữ xe ở chỗ quán bia đầu phố, tôi giấu nhẹm chuyện mình đã có bằng đại học, thế mà không hiểu sao mấy thằng giữ xe cùng tôi vẫn biết, chúng tỏ thái độ khinh khỉnh.

Chúng không nói, nhưng tôi hiểu, trong lòng chúng đang giễu: “Tưởng có bằng đại học mà ngon sao? Cuối cùng cũng là thằng trông xe như mấy đứa thất học bọn tao thôi!”.

Tôi mặc kệ, bởi tôi tin: "dù làm gì thì có bằng cấp vẫn cứ hơn. Rồi sẽ tới ngày chúng mày nhận ra điều đó…"

Và cái ngày ấy đến rất sớm:
Đó là hôm quán bia vắng khách, cả lũ đang ngồi vỉa hè tán dóc thì có một bà Tây khoảng 50 tuổi đi tới và hỏi chúng nó cái gì đó. Tất nhiên, mấy thằng đó không hiểu bà Tây nói gì.
Đúng lúc ấy tôi từ trong đi ra. Bốn năm đại học giao tiếp với toàn giảng viên nước ngoài khiến vốn ngoại ngữ của tôi cực tốt. Tôi hỏi bà Tây là có chuyện gì? Bà Tây nói bà vừa bị giật mất túi xách, muốn hỏi đường tới đồn công an trình báo. Tôi bảo để tôi giúp...
Thế rồi tôi đưa bà Tây tới đồn công an, dịch những lời bà Tây nói cho các anh công an nghe, giúp bà Tây viết đơn tường trình… Bà Tây sau đó đã tìm lại được túi xách, gọi điện cảm ơn tôi rối rít…
Hóa ra bà Tây đó là giám đốc một doanh nghiệp nước ngoài sang đầu tư tại Việt Nam, thấy ngoại ngữ của tôi quá ổn, bà liền mời tôi về làm phiên dịch luôn cho công ty bà. Tôi biết là cơ hội đã tới với mình, bởi thế, tôi đã nắm lấy và nỗ lực không ngừng…
...
Chiều nay, tôi thư thái lái con Mercedes S600 chầm chậm về phía đầu phố, qua chỗ quán bia trước kia tôi đã làm một thằng giữ xe. Quán đang vắng, và vẫn mấy thằng giữ xe cùng tôi ngày trước lại vẫn ngồi tán dóc.
Thấy xe tôi đi chậm, tưởng khách, chúng lao ra mời chào. Tôi từ từ hạ kính xuống. Nhận ra tôi, mấy thằng đó sững người. Tôi chẳng nói gì, chỉ khẽ nhếch mép cười, rồi lạnh lùng nâng kính… Chúng đã thấm hiểu có bằng cấp vẫn hơn xa.
“Sao đi chậm vậy cưng? - bà Tây 52 tuổi hỏi, rồi gục đầu vào vai tôi nũng nịu - Đi mau về biệt thự em đi.
tích xanh của m lạ vậy
 
tích xanh của m lạ vậy
5f9a46405d761.jpeg
 
cái khúc đầu y như của t ngày xưa, học đại học ra xong xin đi làm tạm chỗ ông anh cũng có mấy thằng dè bỉu kiểu học đại học cho cố vào rồi cũng ra làm việc như bọn nó. khúc sau thì t đéo học được, đm kể cũng hơi đen, tiếng Anh lúc đó còn ngon hơn bây giờ mà đéo gặp được con tây già nào
 
Câu chuyện hư cấu nhưng có phần đúng, đầy thằng cặc to nhưng do không biết ngoại ngữ nên cuộc đời chỉ đạp xích lô, làm gì có cơ hội tiếp xúc với bà tây. Mọi sự vật trên đời đều do duyên hợp thành, thằng nào chịu khó bươn chải sẽ có nhiều nhân duyên hơn, từ đó sẽ dễ gặp cơ hội đổi đời hơn
Cái này là thật nha mày. Ở mấy khu du lịch có nhiều tây như nha trang vũng tàu mũi né, thì con nào biết chút English sẽ kiếm bộn hơn, thậm chí nhiều con đên đen bẩn bẩn xấu vcl trông dị hợm nhưng chỉ vì nó có thể giao tiếp vui vẻ với tây, tiền nó đem về còn hơn cả hotgirl. Địt toàn tính bằng $dollar, trình cao thì còn khiến tây nó mê mẩn lấy về làm vợ.
 

Có thể bạn quan tâm

Top