
T là người giới thiệu ổng chơi bitcoin. H t nghỉ rồi nhưng anh trai vẫn đắm chìm trong cái đó. Cứ ngày ngày ôm mộng có tiền ở ko ở nhà đi du lịch ăn chơi. Riết bị ảo tưởng rồi.
Ổng nghỉ việc sau 8 năm đi làm rồi. H cứ đòi ở nhà chăm con, ko chịu ra đường, để vợ đi làm rồi cứ đắm chìm nghe mấy thằng phân tích các kiểu. Vợ với mẹ nói hoài mà ko nghe, tự ái, giãy nãy rồi cãi nhau riết chán nản lắm. Cứ có cái suy nghĩ ở nhà rồi xin tiền được ai thì xin, đợi 1 ngày có cục tiền lớn rớt xuống. Mà nói thẳng ra có tiền rồi tiêu cũng hết với cái tư tưởng ngu dốt thế này, dù có 10 tỏi cũng phải đi làm chứ ko thể thế được. Ko có 1 đồng nào để dành từ lúc bắt đầu đi làm, mọi chuyện, từ vợ con mà để bà già gánh vác lo hết, nhà cửa bả cũng mua cho rồi, ổng có phụ đồng nào đâu. Bà già 60 tuổi hơn rồi chứ có ít gì đâu.
Mỗi lần mẹ gọi là mẹ than hoài, t cũng buồn lắm, bỏ ko được vì sợ ổng bệnh hoạn, tự kỷ giãy nãy sinh thêm chuyện mà cứ lo như vậy thì ko lẽ phải lo cả đời. T nói với mẹ thôi h ổng làm xe ôm hay bảo vệ gì cũng được, miễn là có việc làm. Mẹ thì bất lực, vợ thì tâm sự với mẹ muốn bỏ ổng mấy lần rồi, người ta cũng có giới hạn của người ta thôi (trước đó lúc đi làm còn có bồ ngoài luồn nữa chứ).
32 tuổi rồi mà nhìn ổng t chán cái đời, người ta khổ còn ráng vác cái xác đi làm, đây lại ... T ở xứ người, luôn muốn về nhà mà ổng như vậy còn đường đâu t về nữa ?
Ổng nghỉ việc sau 8 năm đi làm rồi. H cứ đòi ở nhà chăm con, ko chịu ra đường, để vợ đi làm rồi cứ đắm chìm nghe mấy thằng phân tích các kiểu. Vợ với mẹ nói hoài mà ko nghe, tự ái, giãy nãy rồi cãi nhau riết chán nản lắm. Cứ có cái suy nghĩ ở nhà rồi xin tiền được ai thì xin, đợi 1 ngày có cục tiền lớn rớt xuống. Mà nói thẳng ra có tiền rồi tiêu cũng hết với cái tư tưởng ngu dốt thế này, dù có 10 tỏi cũng phải đi làm chứ ko thể thế được. Ko có 1 đồng nào để dành từ lúc bắt đầu đi làm, mọi chuyện, từ vợ con mà để bà già gánh vác lo hết, nhà cửa bả cũng mua cho rồi, ổng có phụ đồng nào đâu. Bà già 60 tuổi hơn rồi chứ có ít gì đâu.
Mỗi lần mẹ gọi là mẹ than hoài, t cũng buồn lắm, bỏ ko được vì sợ ổng bệnh hoạn, tự kỷ giãy nãy sinh thêm chuyện mà cứ lo như vậy thì ko lẽ phải lo cả đời. T nói với mẹ thôi h ổng làm xe ôm hay bảo vệ gì cũng được, miễn là có việc làm. Mẹ thì bất lực, vợ thì tâm sự với mẹ muốn bỏ ổng mấy lần rồi, người ta cũng có giới hạn của người ta thôi (trước đó lúc đi làm còn có bồ ngoài luồn nữa chứ).
32 tuổi rồi mà nhìn ổng t chán cái đời, người ta khổ còn ráng vác cái xác đi làm, đây lại ... T ở xứ người, luôn muốn về nhà mà ổng như vậy còn đường đâu t về nữa ?