“Choang!” Trong phòng khách vang lên tiếng thủy tinh vỡ. Tú nhìn chiếc cốc vỡ trong góc phòng khách, trái tim cô cũng tan nát. Cô cầm ly rượu trắng trên bàn rót vào miệng cho đến khi rượu đầy trong miệng. Cô đã dành rất nhiều thời gian và công sức để chuẩn bị những món ngon thịnh soạn trên bàn. Cho ngày kỷ niệm ngày cưới hôm nay, cô đã bắt đầu lên kế hoạch từ nửa tháng trước, thậm chí bố chồng cô cũng viện cớ ra ngoài để không ở nhà và dành thời gian cho hai vợ chồng, nhưng kết quả là Hoàng chồng cô lại đi công tác ở tỉnh phía nam đột xuất và không thể quay lại.
Kể từ khi cô kết hôn, chồng cô, Hoàng, luôn bận rộn với sự nghiệp, hai ba ngày đều vắng nhà, thậm chí rất ít khi về, có khi là nửa đêm. Ngay cả ngày kỷ niệm ngày cưới hôm nay cũng không thể ở bên cô ấy. Cô cảm thấy mình như một cô bồ nhí ngày nào cũng đợi chồng về. Nghĩ đến đây, lòng cô hoàn toàn tuyệt vọng. Nghĩ lại cô ấy đã tốt nghiệp đại học và thành công vào một công ty lớn để làm việc, đặc biệt là ngoại hình nổi bật cộng với số đo hấp dẫn, cô ấy nhanh chóng trở thành tâm điểm theo đuổi của đám đàn ông háu đói trong công ty, thậm chí còn hơn thế nữa, Hoàng là một trong số đó. Cô bắt đầu tự hỏi hồi đó kết hôn với Hoàng có sai không? Suy nghĩ về lý do tại sao cô ấy chọn Hoàng trong số rất nhiều người theo đuổi? Cuối cùng, cô nghĩ có lẽ là do bố của Hoàng! Cha của Hoàng, ông Nghị, là giáo sư tại một trường đại học có tiếng, vì mẹ của Hoàng mất sớm vì bệnh tật nên Hoàng được cha nuôi dưỡng một mình. Ngoại hình của ông Nghị mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng và tinh tế, Tú có ấn tượng tốt về ông vì tính cách dịu dàng, ân cần và hài hước, khiến cô ấy lầm tưởng rằng Hoàng giống như cha mình. Cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của Hoàng trong vòng một phút. chưa đầy nửa năm hẹn hò. Bây giờ cô bắt đầu hối hận vì mình đã bị tình yêu làm cho lóa mắt.
Khi cầm ly rượu trên tay rót vào miệng, cô mới biết mình đã uống cạn. Say khướt, cô đi đến tủ rượu, lấy ra một chai rượu khác, mở nắp lại rót vào miệng. “Con, sao con lại uống thế này!” Ông Nghị đi ra ngoài đến hơn mười một giờ mới về, nhìn con dâu say khướt nằm trên đất, ông còn tưởng rằng con trai mình đã bỏ qua chuyến công tác mà ăn ờ nhà! Ông Nghị bước đến chỗ Tú và giật lấy ly rượu từ tay cô. "Nào, con dâu, cha sẽ giúp con về phòng." "Không!...Con muốn uống...Cha...con tôn trọng cha...um...Cha...Hãy uống thêm nào. .." Khi ông Nghị đỡ Tú vào phòng, Tú không ngừng đòi uống tiếp. "Đừng uống nữa, cha dìu con vào phòng nghỉ ngơi." "Đừng...cha, con muốn uống...con muốn uống..."
Ông Nghị đỡ con dâu vào phòng, để cô nằm trên giường, ngồi ở mép giường nhìn Tú say khướt, ông bất lực lắc đầu! Ông luôn rất cưng chiều cô con dâu xinh đẹp này, coi cô như con gái ruột, việc nhà lúc nào cũng đảm đang, còn thường xuyên xung phong giúp việc nhà. Và sự chu đáo này cũng khiến ông Nghị cảm thấy được an ủi, mỗi khi gặp phải rắc rối hay chuyện khó giải quyết, cô luôn nghĩ đến cha chồng mình, ông luôn kiên nhẫn lắng nghe cô và giải thích cho cô một cách ân cần. Tú thậm chí còn cảm thấy kính trọng và yêu thương vô hạn đối với người cha chồng luôn hỏi thăm sức khỏe của mình. Sau khi đắp chăn cho Tú, Ông Nghị rời khỏi phòng và đến phòng khách, ông nhặt ly rượu rơi trên sàn và tự rót cho mình một ly. Ông nghĩ tại sao Hoàng lại bỏ bê vợ mình như vậy, ông nghĩ có lẽ đã đến lúc ông phải nói chuyện với Hoàng, nếu không một ngày nào đó Hoàng sẽ phải hối hận! Chẳng mấy chốc, ông Nghị ta đã uống hết rượu vang trong chai và cảm thấy thật nóng bức và chóng mặt. Từ khi vợ mất, ông khá ít uống rượu, bạn bè cũng không nhiều nên tính ông khá trầm. Sau khi dọn dẹp phòng khách, ông trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. "Bố... đến... con với cha cùng uống..." Khi Ông Nghị đang nằm trên giường và chuẩn bị nghỉ ngơi, Tú Đình say khướt mở cửa đi vào phòng. Cô nắm tay Ông Nghị bước ra phòng khách. "Tú! Con say rồi, đừng uống nữa! Hôm khác uống nhé?" "Không!... con, con không say... con còn muốn uống..." Này Tú, cha giúp con đi nghỉ đi, nào!" "Không! Con muốn uống rượu..." "Tú à! Là lỗi của Hoàng. Khi nó về, cha sẽ mắng nó, được không? Con sẽ giúp bố về phòng nghỉ ngơi trước đi!"
Ông Nghị không ngừng thuyết phục Bảo Tú, nhưng lúc này Bảo Tú cái gì cũng không nghe, cô say khướt dựa vào người Ông Nghị. "Cha! Tại sao? Tại sao Hoàng lại đối xử với con như vậy? Anh ấy không yêu con sao? Tại sao anh ấy không đối xử với con như bố?..." Sau khi nói xong, Bảo Tú bắt đầu khóc trong vòng tay của Ông Nghị, cô áp ngực vào người ông rung lên trong nước mắt, nó cho cô ấy cảm thấy ấm áp. "Khóc đi! Khóc đi!" Bảo Tú được ông Nghị động viên, nước mắt đổ như mưa, càng khóc càng to, như xé trong lòng. Ông Nghị ôm chặt lấy Bảo Tú và không ngừng dùng tay xoa đầu Tú. Đối với cô con dâu đang khóc lóc thảm thiết, ông Nghị cảm thấy đau lòng, giống như chính con gái mình bị tổn thương. Ông ôm chặt lấy Tú, ôm Tú trong lòng như thể sợ cô lại bị tổn thương.
Bảo Tú khóc đã lâu và nguôi dần, với cái ôm chặt từ cha chồng cô cảm thấy an tâm và từ từ ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của cha chồng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, trái tim cô như bị mê hoặc! Cô cảm thấy rằng người đàn ông năm mươi tuổi trước mặt cô là người đàn ông cô muốn. Cô nghĩ đến sự dịu dàng và chu đáo của cha cô đối với cô, và tính cách hài hước của ông, đó là người chồng mà cô muốn. Cô không khỏi nhắm mắt lại, mím môi, hất cằm lên cao hơn nữa. Ông Nghị nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì rượu của con dâu càng thêm quyến rũ, đôi môi đỏ mọng gợi cảm khẽ nhếch lên, khuôn mặt như muốn nói "hôn em đi", lòng ông không kìm được. không thể không cảm thấy hồi hộp. Căn phòng nhỏ trong thời tiết tháng 4 hơi ngột ngạt, chỉ còn lại tiếng thút thít nho nhỏ của Bảo Tú, hơi phả ra từ tiếng thở dài của ông Nghị, tuyệt nhiên cả hai không cất nên lời.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau cái chết của vợ, ông có cảm giác nhói lòng với một người phụ nữ khác. Nhưng ông nghĩ trong đầu, nó là vợ của con trai tôi! con dâu của tôi! Tất cả hình ảnh đứa con gái nhỏ nhắn dễ thương mà con trai ông dắt về, đến các lần cả nhà ăn chung ông đều rất tâm đắc từ món ăn con bé nấu lẫn nụ cười duyên dáng với hàm răng trắng mà đôi khi ông ngẩn ra vì nhìn nó đẹp như thiên thần. Ông Nghị vòng tay sau lưng ôm lấy tấm thân nhỏ của Bảo Tú, tay ông thật nóng chạm vào lằn áo lót của Tú cộm lên, ông miết tay theo đường gờ và cảm nhận chiếc áo lót mà ông đã từng lờ mờ lấy đôi lần khi Bảo Tú khom người với làn áo mỏng. Tay ông xoa nhè nhẹ xuống dưới vô thức, bờ mông mịn thật, hơi thở Tú sao thơm ngậy. Lằn quần lót lợn cợn kiến ông Nghị nghĩ ngay tới chắc là chất vải ren.
Hơi men cắt đứt suy nghĩ của ông, dục vọng từ từ dâng lên nhanh chóng chiếm cứ mọi tế bào trong cơ thể ông từ mọi ngóc ngách trong tim, ông từ từ cúi đầu, nặng nề hôn lên đôi môi đỏ mọng của Bảo Tú. Tú dùng cả hai tay ôm lấy cổ ông Nghị, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của cha, không ngừng mút lấy chiếc lưỡi mà cha đút vào miệng cô. Lúc này cả hai đều quên đi vị trí của mình, giờ chỉ còn là bản năng nam nữ thuần túy, chỉ muốn có được nhau, chiếm hữu được tình yêu của nhau. Những luân thường đạo lý, quan hệ vợ chồng, điều cấm kỵ loạn luân đã bị bỏ lại phía sau từ lâu. Ông Nghị bế Bảo Tú lên giường, hai người hôn nhau mê mệt, lăn lộn trên giường cho đến khi ông Nghị nằm trên người Bảo Tú. Cả hai môi dán vào nhau, và lưỡi vẫn quấn lấy nhau. Khi miệng ông Nghị rời khỏi môi Bảo Tú, lưỡi của Bảo Tú bất giác thè ra để đuổi theo khóe miệng ông Nghị.
Ông Nghị rất ngạc nhiên sao mình có thể hôn say đắm như vậy, ngay trước mặt ông là đưa con dâu ông vẫn yêu quý. Sau khi ông Nghị nhìn thấy lưỡi thè ra của Bảo Tú, ông liền mở miệng để hút chiếc lưỡi nhỏ ướt át của Bảo Tú, và cuối cùng Tú cũng thè lưỡi ra và quấn lấy lưỡi của ông Nghị trong không khí. Ông Nghị bất giác từ từ đưa tay ra và bắt đầu xoa ngực của con dâu, ngực nó thật mềm, ông nghĩ trong đầu. Tay ông lần theo viền áo lót và bắt đầu nhào nặn bộ ngực mời gọi. Trong ánh đèn lờ mờ ông Nghị cởi tưng nút áo và kéo ra khỏi váy của Bảo Tú. Bảo Tú từ đang khóc, chuyển sang mê muội và lờ đờ làm theo khi trong lòng nóng cồn cào, cô muốn tháo ngay các thứ vướng víu trên người. Bảo Tú vặn người để ông Nghị có thể cởi áo lụa trắng của cô nhanh hơn. Chiếc váy hơi xòe cũng không còn là thứ bảo đảm, ông Nghị luồn tay qua lưng và kéo nhẹ khóa kéo, việc còn lại của Bảo Tú là nhấc người lên để bàn tay tham lam của ông Nghị luồn vào và kéo đi mất. Bảo Tú đang mặc một bộ đồ lót gợi cảm trong suốt mà cô hiếm khi mặc, vốn dĩ nó được mặc riêng cho Hoàng nhân kỷ niệm ngày cưới, nhưng cô không ngờ rằng chính cha chồng là người thưởng thức nó.
Kể từ khi cô kết hôn, chồng cô, Hoàng, luôn bận rộn với sự nghiệp, hai ba ngày đều vắng nhà, thậm chí rất ít khi về, có khi là nửa đêm. Ngay cả ngày kỷ niệm ngày cưới hôm nay cũng không thể ở bên cô ấy. Cô cảm thấy mình như một cô bồ nhí ngày nào cũng đợi chồng về. Nghĩ đến đây, lòng cô hoàn toàn tuyệt vọng. Nghĩ lại cô ấy đã tốt nghiệp đại học và thành công vào một công ty lớn để làm việc, đặc biệt là ngoại hình nổi bật cộng với số đo hấp dẫn, cô ấy nhanh chóng trở thành tâm điểm theo đuổi của đám đàn ông háu đói trong công ty, thậm chí còn hơn thế nữa, Hoàng là một trong số đó. Cô bắt đầu tự hỏi hồi đó kết hôn với Hoàng có sai không? Suy nghĩ về lý do tại sao cô ấy chọn Hoàng trong số rất nhiều người theo đuổi? Cuối cùng, cô nghĩ có lẽ là do bố của Hoàng! Cha của Hoàng, ông Nghị, là giáo sư tại một trường đại học có tiếng, vì mẹ của Hoàng mất sớm vì bệnh tật nên Hoàng được cha nuôi dưỡng một mình. Ngoại hình của ông Nghị mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng và tinh tế, Tú có ấn tượng tốt về ông vì tính cách dịu dàng, ân cần và hài hước, khiến cô ấy lầm tưởng rằng Hoàng giống như cha mình. Cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của Hoàng trong vòng một phút. chưa đầy nửa năm hẹn hò. Bây giờ cô bắt đầu hối hận vì mình đã bị tình yêu làm cho lóa mắt.
Khi cầm ly rượu trên tay rót vào miệng, cô mới biết mình đã uống cạn. Say khướt, cô đi đến tủ rượu, lấy ra một chai rượu khác, mở nắp lại rót vào miệng. “Con, sao con lại uống thế này!” Ông Nghị đi ra ngoài đến hơn mười một giờ mới về, nhìn con dâu say khướt nằm trên đất, ông còn tưởng rằng con trai mình đã bỏ qua chuyến công tác mà ăn ờ nhà! Ông Nghị bước đến chỗ Tú và giật lấy ly rượu từ tay cô. "Nào, con dâu, cha sẽ giúp con về phòng." "Không!...Con muốn uống...Cha...con tôn trọng cha...um...Cha...Hãy uống thêm nào. .." Khi ông Nghị đỡ Tú vào phòng, Tú không ngừng đòi uống tiếp. "Đừng uống nữa, cha dìu con vào phòng nghỉ ngơi." "Đừng...cha, con muốn uống...con muốn uống..."
Ông Nghị đỡ con dâu vào phòng, để cô nằm trên giường, ngồi ở mép giường nhìn Tú say khướt, ông bất lực lắc đầu! Ông luôn rất cưng chiều cô con dâu xinh đẹp này, coi cô như con gái ruột, việc nhà lúc nào cũng đảm đang, còn thường xuyên xung phong giúp việc nhà. Và sự chu đáo này cũng khiến ông Nghị cảm thấy được an ủi, mỗi khi gặp phải rắc rối hay chuyện khó giải quyết, cô luôn nghĩ đến cha chồng mình, ông luôn kiên nhẫn lắng nghe cô và giải thích cho cô một cách ân cần. Tú thậm chí còn cảm thấy kính trọng và yêu thương vô hạn đối với người cha chồng luôn hỏi thăm sức khỏe của mình. Sau khi đắp chăn cho Tú, Ông Nghị rời khỏi phòng và đến phòng khách, ông nhặt ly rượu rơi trên sàn và tự rót cho mình một ly. Ông nghĩ tại sao Hoàng lại bỏ bê vợ mình như vậy, ông nghĩ có lẽ đã đến lúc ông phải nói chuyện với Hoàng, nếu không một ngày nào đó Hoàng sẽ phải hối hận! Chẳng mấy chốc, ông Nghị ta đã uống hết rượu vang trong chai và cảm thấy thật nóng bức và chóng mặt. Từ khi vợ mất, ông khá ít uống rượu, bạn bè cũng không nhiều nên tính ông khá trầm. Sau khi dọn dẹp phòng khách, ông trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. "Bố... đến... con với cha cùng uống..." Khi Ông Nghị đang nằm trên giường và chuẩn bị nghỉ ngơi, Tú Đình say khướt mở cửa đi vào phòng. Cô nắm tay Ông Nghị bước ra phòng khách. "Tú! Con say rồi, đừng uống nữa! Hôm khác uống nhé?" "Không!... con, con không say... con còn muốn uống..." Này Tú, cha giúp con đi nghỉ đi, nào!" "Không! Con muốn uống rượu..." "Tú à! Là lỗi của Hoàng. Khi nó về, cha sẽ mắng nó, được không? Con sẽ giúp bố về phòng nghỉ ngơi trước đi!"
Ông Nghị không ngừng thuyết phục Bảo Tú, nhưng lúc này Bảo Tú cái gì cũng không nghe, cô say khướt dựa vào người Ông Nghị. "Cha! Tại sao? Tại sao Hoàng lại đối xử với con như vậy? Anh ấy không yêu con sao? Tại sao anh ấy không đối xử với con như bố?..." Sau khi nói xong, Bảo Tú bắt đầu khóc trong vòng tay của Ông Nghị, cô áp ngực vào người ông rung lên trong nước mắt, nó cho cô ấy cảm thấy ấm áp. "Khóc đi! Khóc đi!" Bảo Tú được ông Nghị động viên, nước mắt đổ như mưa, càng khóc càng to, như xé trong lòng. Ông Nghị ôm chặt lấy Bảo Tú và không ngừng dùng tay xoa đầu Tú. Đối với cô con dâu đang khóc lóc thảm thiết, ông Nghị cảm thấy đau lòng, giống như chính con gái mình bị tổn thương. Ông ôm chặt lấy Tú, ôm Tú trong lòng như thể sợ cô lại bị tổn thương.
Bảo Tú khóc đã lâu và nguôi dần, với cái ôm chặt từ cha chồng cô cảm thấy an tâm và từ từ ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của cha chồng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, trái tim cô như bị mê hoặc! Cô cảm thấy rằng người đàn ông năm mươi tuổi trước mặt cô là người đàn ông cô muốn. Cô nghĩ đến sự dịu dàng và chu đáo của cha cô đối với cô, và tính cách hài hước của ông, đó là người chồng mà cô muốn. Cô không khỏi nhắm mắt lại, mím môi, hất cằm lên cao hơn nữa. Ông Nghị nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì rượu của con dâu càng thêm quyến rũ, đôi môi đỏ mọng gợi cảm khẽ nhếch lên, khuôn mặt như muốn nói "hôn em đi", lòng ông không kìm được. không thể không cảm thấy hồi hộp. Căn phòng nhỏ trong thời tiết tháng 4 hơi ngột ngạt, chỉ còn lại tiếng thút thít nho nhỏ của Bảo Tú, hơi phả ra từ tiếng thở dài của ông Nghị, tuyệt nhiên cả hai không cất nên lời.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau cái chết của vợ, ông có cảm giác nhói lòng với một người phụ nữ khác. Nhưng ông nghĩ trong đầu, nó là vợ của con trai tôi! con dâu của tôi! Tất cả hình ảnh đứa con gái nhỏ nhắn dễ thương mà con trai ông dắt về, đến các lần cả nhà ăn chung ông đều rất tâm đắc từ món ăn con bé nấu lẫn nụ cười duyên dáng với hàm răng trắng mà đôi khi ông ngẩn ra vì nhìn nó đẹp như thiên thần. Ông Nghị vòng tay sau lưng ôm lấy tấm thân nhỏ của Bảo Tú, tay ông thật nóng chạm vào lằn áo lót của Tú cộm lên, ông miết tay theo đường gờ và cảm nhận chiếc áo lót mà ông đã từng lờ mờ lấy đôi lần khi Bảo Tú khom người với làn áo mỏng. Tay ông xoa nhè nhẹ xuống dưới vô thức, bờ mông mịn thật, hơi thở Tú sao thơm ngậy. Lằn quần lót lợn cợn kiến ông Nghị nghĩ ngay tới chắc là chất vải ren.
Hơi men cắt đứt suy nghĩ của ông, dục vọng từ từ dâng lên nhanh chóng chiếm cứ mọi tế bào trong cơ thể ông từ mọi ngóc ngách trong tim, ông từ từ cúi đầu, nặng nề hôn lên đôi môi đỏ mọng của Bảo Tú. Tú dùng cả hai tay ôm lấy cổ ông Nghị, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của cha, không ngừng mút lấy chiếc lưỡi mà cha đút vào miệng cô. Lúc này cả hai đều quên đi vị trí của mình, giờ chỉ còn là bản năng nam nữ thuần túy, chỉ muốn có được nhau, chiếm hữu được tình yêu của nhau. Những luân thường đạo lý, quan hệ vợ chồng, điều cấm kỵ loạn luân đã bị bỏ lại phía sau từ lâu. Ông Nghị bế Bảo Tú lên giường, hai người hôn nhau mê mệt, lăn lộn trên giường cho đến khi ông Nghị nằm trên người Bảo Tú. Cả hai môi dán vào nhau, và lưỡi vẫn quấn lấy nhau. Khi miệng ông Nghị rời khỏi môi Bảo Tú, lưỡi của Bảo Tú bất giác thè ra để đuổi theo khóe miệng ông Nghị.
Ông Nghị rất ngạc nhiên sao mình có thể hôn say đắm như vậy, ngay trước mặt ông là đưa con dâu ông vẫn yêu quý. Sau khi ông Nghị nhìn thấy lưỡi thè ra của Bảo Tú, ông liền mở miệng để hút chiếc lưỡi nhỏ ướt át của Bảo Tú, và cuối cùng Tú cũng thè lưỡi ra và quấn lấy lưỡi của ông Nghị trong không khí. Ông Nghị bất giác từ từ đưa tay ra và bắt đầu xoa ngực của con dâu, ngực nó thật mềm, ông nghĩ trong đầu. Tay ông lần theo viền áo lót và bắt đầu nhào nặn bộ ngực mời gọi. Trong ánh đèn lờ mờ ông Nghị cởi tưng nút áo và kéo ra khỏi váy của Bảo Tú. Bảo Tú từ đang khóc, chuyển sang mê muội và lờ đờ làm theo khi trong lòng nóng cồn cào, cô muốn tháo ngay các thứ vướng víu trên người. Bảo Tú vặn người để ông Nghị có thể cởi áo lụa trắng của cô nhanh hơn. Chiếc váy hơi xòe cũng không còn là thứ bảo đảm, ông Nghị luồn tay qua lưng và kéo nhẹ khóa kéo, việc còn lại của Bảo Tú là nhấc người lên để bàn tay tham lam của ông Nghị luồn vào và kéo đi mất. Bảo Tú đang mặc một bộ đồ lót gợi cảm trong suốt mà cô hiếm khi mặc, vốn dĩ nó được mặc riêng cho Hoàng nhân kỷ niệm ngày cưới, nhưng cô không ngờ rằng chính cha chồng là người thưởng thức nó.
Sửa lần cuối: