• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Cứ ở thủ đô là giàu

Tôi sinh ra lớn lên trong một gia đình nghèo tại thủ đô, lên đại học ai thì cũng tưởng là sống ở thủ đô chắc nhà tôi có điều kiện lắm nhưng sự thật thì chán chả buồn nói. Tôi ra đường luôn tìm cách sống nhường nhịn, giúp đỡ mọi người mà mình vì mọi người còn mọi người coi mình như mọi. Mấy bạn ở tỉnh lên đây học, tôi thấy khôn ăn người quá, lúc cần giúp đỡ thì ông _ tôi nghe ngọt sơn sớt lúc nhờ vả xong thì lấy lòng tốt của tôi ra cợt nhả, còn không giúp thì trách móc trở thành kẻ ki bo, ích kỉ. Chắc thằng này bị ngu, biết là vậy tôi cũng lơ đi cho qua vì dĩ hòa vi quý, lùi một bước trời cao biển lặng. Mà ông trời cứ thích thử thách lòng kiên nhẫn con người, tôi lùi một bước học lại lấn một bước. Tôi phản bác lại đụng vào lòng tự ái của các bạn, các bạn nghĩ rằng tôi cho mình ở thủ đô tự nghĩ bản thân thượng đẳng này nọ, tôi im lặng lẩn chốn thì các bạn nói tôi kiêu ngạo. Mỗi hoa mỗi kiểu mỗi người mỗi tính, không ai giống ai nên đừng ép ai giống mình. Cả lớp, tôi biết có những bạn bố mẹ giàu nứt đố đổ vách, vì ở tỉnh có rất nhiều xưởng sản xuất mà bố mẹ các bạn ý làm chủ, có những bạn bố mẹ là địa chủ đất tính cả chục Ha, nhà thì bố làm chủ tịch tỉnh.... Không phải con ông này cũng cháu bác nọ, không làm con quan thì vét dĩa cũng thuộc giai cấp cao. Mỗi lần tháng bố mẹ các bạn cho bạn số tiền bằng nửa thu nhập hàng tháng của gia đình tôi. Ấy vậy mà lúc tôi nhịn ăn sáng mua bút xóa cả lớp dùng, tôi mua 2 cái 1 cái dùng riêng 1 cái cho mượn các bạn chia nhau dùng kiểu gì trả lại mất luôn cái nắp, cái kia tôi không cho mượn chửi tôi khó tính thế. Trong khi các bạn phóng con phân khối lớn rồi xe ga thì tôi vẫn đang con xe Honda model 10 năm trước vậy mà kêu tôi giàu, coi khinh các bạn đã vậy lúc nói truyện thì chả hiểu cố ý lỡ đùa. Có đứa vừa bố đời giảng dạy tôi như thầy Thái hoa nhài dạy dỗ các cháu quàng khăn đỏ lấy chìa khóa xe bạn đập vào đầu xe tôi liên tục, cũng nhẹ nhàng khéo nhắc bạn: " ĐAU EM TÔI ÔNG ƠI ". Thì bạn thản nhiên trả lời: " XE CŨ Ý MÀ ", đúng là số chó cắn áo rách tôi cũng trả nói gì nữa và mỉm cười cho qua truyện. còn đây là gương mặt điển hình cho sự khôn lỏi đinh cao, lúc học thực hành chia tiền nhóm học chung, bạn dùng hết nguyên liệu và thời gian thực hành, lúc bảo bạn hướng dẫn lại thì lại kệ tôi, có phải việc của mình đâu mà giúp, mà tiền đóng đều mà hầu như mình bạn dùng. Bạn sống biết điều lên một chút được không, chả tự dưng ai nhường ai, làm gì có truyện ai húp không của ai bao giờ. Bạn nuốt không của người khác thì không thấy nghẹn ak, ai giúp bạn thì bạn ngọt ngào còn không giúp thì quay lại đay nghiến mặc cho những lòng tốt trước đấy mình đưa tay giúp bạn. Bạn mồm thì văn hay chữ tốt lắm mà lúc cần chả có đâu, được cái đẹp mã nữa chắc lừa được ối con nhà lành rồi nhỉ. Mình ứng tiền đóng tiền nguyên vật liệu thực, lúc xin lại bạn lại khất hết ngày này đến ngày nọ, có 17k thôi mà kỳ kèo mãi. Sau đôi lời nói của mình, cuối cùng bạn cũng chịu trả lại 15k đi kèm theo đó là thái độ khó chịu và đôi câu đay nghiến. Ủa tiền mình mà, mình có cướp của bạn đâu, mình thậm chí còn tốn sức đi mua cho cả nhóm ý chứ. Vừa vác mệt vào thân lại thành tội nhân thiên cổ, mình chả biết làm sao ngoài im lặng. Quá khứ dơ dáy dễ gì giấu diếm, sau đôi cốc bia, rượu vao lời ra cuối cùng thì bạn cũng đã tự khai mình từng làm thu ngân cho mấy anh tín dụng. Bạn xăm hình be bé trên tay, rồi tẩy xăm mà vẫn còn hiện rõ lắm, dù có dây truyền thì cũng lộ ra thôi, mình hỏi dò thì bạn nói xăm vì thích đẹp cho nghệ thuật. Mà biết tỏng bạn ăn chơi nên xăm, mồm kêu lúc nào cũng kêu ai oán là học dốt mà điểm cao còn húp học bổng 2 lần, lúc nào cũng kêu không không biết. Nói không giúp cho nhanh gọn đi còn bày đặt. Mà đầu thì nhuộm cam, nhuộm đỏ, chải tóc bống lộn, mồm thì kêu nghèo khổ, dù ra trường và đã được nhận công việc khởi điểm cho sinh viên mới ra trường là 8tr/ 1 tháng bạn vẫn kêu nghèo. Nghèo gì ?? Nghèo tình người ak.Truyện còn nhiều, sau mình kể thêm.
 
:feel_good: Tội nghiệp mày, nhưng cuộc đời này là vậy đấy nghèo thì sẽ bị khinh. Cố mà nghĩ cách kiếm tiền đi, kiếm tiền đôi khi rất dễ mà đôi khi cũng rất khó.
 
Đợt trước tôi đi SaPa chơi, qua biên giới sang nước bạn chơi 1 tối. Lúc về có mua kha khá đồ đem về dùng dần, khi đi có một bé 4 tuổi người bản địa không chú ý lao về phía tôi. Bé bị ngã nhưng bố mẹ trách tôi vì tôi cầm đồ 2 bên tay rất nặng, dù cố né tránh nhưng không kịp. Sau đó, bé đứng dậy và không làm sao hết cả, bố mẹ đứng đó cũng tận mắt nhìn nên đã ra xin lỗi tôi ngay lập tức. Họ nhận sai về mình luôn vì không trông con cẩn thận và quay ra đánh đít em mấy cái. Em có khóc lên, tôi thấy hơi ngại vì ở Việt Nam thì đó chuyện rất bình thường không nên nỗi như vậy. Nghe qua thái độ, có vẻ như anh chồng đang trách mắng cô vợ là không để ý gì tới con. Vì không có kiến thức tiếng Trung nên tôi không biết trả lời như nào đành im lặng đi thẳng. Do là du lịch theo đại gia đình nên có hướng dẫn viên đi cùng ,chị hướng dẫn viên trả lời hộ: "không sao đâu". Tôi thấy dù ghét chính quyền Trung Quốc nhưng đừng ghét dân Trung Quốc vì đi đâu cũng có "người này ,kẻ nọ". Các bạn đừng vơ đũa cả nắm tội nghiệp người hiền lành.

Tôi thấy về khoản dạy con thì phụ huynh Việt còn thua vài phần so với anh bạn láng giềng Trung Quốc. Chả hiểu sao dù cách nhau có 1 cây cầu mà thành phố ở biên giới Trung Quốc cũng đạt gần đến mức thủ đô Hà Nội, vỉa hè rộng rãi, đường xá sạch đẹp, các khu thương mại khá ổn, điểm vui chơi phục vụ người dân có kiến trúc đẹp. Còn về lại SaPa tôi thấy trẻ em dân tộc suốt ngày đi ăn xin, gạ mua, gạ bán đồ chất lượng kém. Vào chợ tình, Tôi không có cảm giác trải nghiệm văn hóa mà thay vào đấy tôi phải trải qua 1 "cái chợ" đích thực. Và tin tôi đi, một khi bạn có lỡ mua đồ hay cho tiền bất kỳ đứa nào từ đám trẻ con ăn xin kia thì i rằng cả đám sẽ bâu xung quanh bạn như ruồi. Bạn sẽ phải trải qua cảm giác khó chịu cực kỳ kinh khủng khi bị bu lấy gạ mua bằng đủ thứ ngôn ngữ, xin ăn không khác gì dai như đỉa bám cho dù đã "cho đi, để nhận" lại sự yên bình mà đáng lý bạn phải được khi đã bỏ tiền ra mua vé vào chợ.

Em họ tôi đi cùng đoàn tôi chót dại lỡ cho 1 bé gái dân tộc cốc cafe đang uống dở ( vì bé đi theo liên tục kêu đói) và sau khi cô bé uống hết cafe em tôi đưa vài nghìn tiền lẻ, câu duy nhất mà tôi nghe được từ miệng cô bé dân tộc là: "em đói" thêm 5_7 lần nữa, thật sự buồn. Tôi chưa nghe được lời cảm ơn nào hết thì bé gái ấy ngay lập tức chạy ra chỗ đám trẻ con, thủ thỉ bằng tiếng dân tộc mà tôi nghe không hiểu. Tiếp theo đó, cả đám trẻ quay ra vây quanh lấy tôi và em họ tôi đi theo chúng tôi gần 500m xin xỏ liên tục, mọi chuyện chỉ thật sự chấm dứt khi có chú bảo vệ quay ra nhắc nhở thì mọi chuyện mới bắt đầu dừng lại. Sau đó, có một người đàn dân tộc tầm 27_35 tuổi đứng gần đó gọi đám trẻ lại, chúng đi ra chỗ mà người đàn ông đấy đứng rồi mới chấm dứt. Có vẻ như ông này là bố hoặc người nhà của đám trẻ con lúc nãy. Và khi đi qua chỗ người đàn ông này, tôi có quay ra liếc chú này một cái thì nhận được 1 nụ cười trừ. Tôi tự hỏi là tại sao đáng lẽ giờ này đám trẻ kia phải ở trên trường học sao lại ra đây ăn xin, sao không đi học mà lại đi ăn xin? Vì lý do cơm áo gạo tiền hay là sự thoái thác trách nghiệm của bản thân đến từ bậc phụ huynh. Vì sao cách nhau có 1 cây cầu mà 1 nơi phát triển thịnh vượng đồng bộ còn bên còn lại thì bị " nửa nạc, nửa mỡ ". Thật sự, hành động thiếu tính giáo dục của người bố kia mà vô tình làm xấu đi hình ảnh du lịch Việt Nam trong mắt bạn bè quốc tế.


Đây là trải nghiệm cá nhân của tôi, không có tính công kích tổ chức và cá nhân nào. Anh em vui vẻ thì đọc, còn không vui thì đợi khi nào vui thì đọc.
 
Dân thủ đô thì khác gì dân tphcm,toàn dân tứ xứ về làm ăn giàu chứ dân gốc bình thường
 
Dân thủ đô thì khác gì dân tphcm,toàn dân tứ xứ về làm ăn giàu chứ dân gốc bình thường
Cũng tùy thôi bác ak, đất lành chim đậu mà. Dân gốc Hà Nội giàu cũng có mà người giàu từ vùng khác an cư cũng có. Dân gốc ở phố cổ 36 phố phường mà có nhà mặt tiền cho thuê không cần làm mà vẫn có ăn rồi bác.
 
Cũng tùy thôi bác ak, đất lành chim đậu mà. Dân gốc Hà Nội giàu cũng có mà người giàu từ vùng khác an cư cũng có. Dân gốc ở phố cổ 36 phố phường mà có nhà mặt tiền cho thuê không cần làm mà vẫn có ăn rồi bác.
Thì t có bảo là dân gốc nghèo đâu,giàu ú cũng có nhưng ng giàu lại đa phần t thấy dân tứ xứ về lập nghiệp là nhiều,bản thân t thấy vậy chữ t cũng đếch hiểu kiểu gì,chắc như kiểu vượt khó ấy,còn dân gốc đủ ăn đủ mặc đâm ra k cố gắng bằng dân tỉnh lẻ đến
 
Dân Hà Nội gốc cực hiếm, vì đã có nhiều đợt chạy thoát khỏi nơi đây rồi
Hiếm đéo gì,tập trung 1 số nơi thôi,sau này phát triển dân tứ xứ đổ về đông,rộng ra thì đâm ra nhóm đấy nó nhỏ lại thấy hiếm
 
Hiếm đéo gì,tập trung 1 số nơi thôi,sau này phát triển dân tứ xứ đổ về đông,rộng ra thì đâm ra nhóm đấy nó nhỏ lại thấy hiếm
Hà Nội ở đây tao nói là cái Hà Nội cũ, chứ tao nói thật nếu mấy cái thằng quê gốc Sơn Tây, Thanh Trì, Mỹ Đức,... thì nói làm Lồn gì hả mày? Nói thế thì tao cũng Hà Nội gốc đây vì tao quê gốc ở Thanh Trì (cụ thể là Linh Đàm). Tao đang nói cái bọn 36 phố phường mà gốc ý.
 
Hà Nội ở đây tao nói là cái Hà Nội cũ, chứ tao nói thật nếu mấy cái thằng quê gốc Sơn Tây, Thanh Trì, Mỹ Đức,... thì nói làm lồn gì hả mày? Nói thế thì tao cũng Hà Nội gốc đây vì tao quê gốc ở Thanh Trì (cụ thể là Linh Đàm). Tao đang nói cái bọn 36 phố phường mà gốc ý.
Thì t cũng nói cái hà nội xưa chứ t tính cả đâu,nhưng đéo phải hiếm,có phải kiểu 1 vài cá thể đéo đâu mà hiếm:feel_good: mà t thấy bọn đấy sống đúng chất mà giọng cuốn lắm,chứ đéo kiểu như mấy đứa sống chưa được vài năm tự nhận người hà lội
 
Thì t cũng nói cái hà nội xưa chứ t tính cả đâu,nhưng đéo phải hiếm,có phải kiểu 1 vài cá thể đéo đâu mà hiếm:feel_good: mà t thấy bọn đấy sống đúng chất mà giọng cuốn lắm,chứ đéo kiểu như mấy đứa sống chưa được vài năm tự nhận người hà lội
Tao thì sống ở quận Hoàng Mai (Linh Đàm giờ quận Hoàng Mai mà) từ bé, tao từ bé tới giờ tiếp xúc với 1 thằng duy nhất mà tao biết người Hà Nội gốc. Nhà nó quê gốc 11 đời ở quận Hoàn Kiếm, lâu lắm rồi, tất nhiên nhà nó cũng chỉ biết được 11 đời thôi chứ xa hơn ở đâu thì không biết :D
 
Thì t có bảo là dân gốc nghèo đâu,giàu ú cũng có nhưng ng giàu lại đa phần t thấy dân tứ xứ về lập nghiệp là nhiều,bản thân t thấy vậy chữ t cũng đếch hiểu kiểu gì,chắc như kiểu vượt khó ấy,còn dân gốc đủ ăn đủ mặc đâm ra k cố gắng bằng dân tỉnh lẻ đến
cái này để khi khác tôi viết thêm vì nó khá lằng nhằng nhưng công nhận dân tỉnh họ cố gắng thật tạo ra lao động giá rẻ cho thủ đô. Nhưng mà đi kèm với đó là nhiều thành phần bất hảo lên đây làm nhưng điều tồi tệ ảnh hưởng những điều xung quanh. Dân tỉnh thì biết tiết kiệm chắt chiu cơ mà sống thoải mái với họ lâu thì họ lại tưởng đấy là điêu hiển nhiên, không biết điều. Muốn nuốt nhưng không biết nhả, muốn nhờ mà lại không muốn giúp. Vì họ khó nên sẵn sàng đạp nhười khác xuống cho mình lên, vơ vét mọi thứ về mình, ích kỷ chỉ lấy làm lợi cho mình. Đã vậy còn dễ tự ái nữa, nhỡ nói gì không vừa lòng là họ thái độ lại ngay, thi thoảng còn hay cà khịa nữa. Một cái bánh nên để nhiều người cùng ăn, ưu tiên người đến trước, đến sau thì xếp hàng, đây lại lao ra tranh ăn với người đến trước thì chả ....
 
Câu cuối là đọc thì đọc ko đọc thì cút đó à
bác lại lạc đề quá rồi, khi nào rảnh thì bác đọc cũng chưa muộn. Câu chữ mình rõ ràng vậy mà
Thì t cũng nói cái hà nội xưa chứ t tính cả đâu,nhưng đéo phải hiếm,có phải kiểu 1 vài cá thể đéo đâu mà hiếm:feel_good: mà t thấy bọn đấy sống đúng chất mà giọng cuốn lắm,chứ đéo kiểu như mấy đứa sống chưa được vài năm tự nhận người hà lội
chuẩn bác, tôi bị dị ứng loại này lắm. Sỹ diện hão.
 
Tao thì sống ở quận Hoàng Mai (Linh Đàm giờ quận Hoàng Mai mà) từ bé, tao từ bé tới giờ tiếp xúc với 1 thằng duy nhất mà tao biết người Hà Nội gốc. Nhà nó quê gốc 11 đời ở quận Hoàn Kiếm, lâu lắm rồi, tất nhiên nhà nó cũng chỉ biết được 11 đời thôi chứ xa hơn ở đâu thì không biết :d
Bạn bác là Hà Nội xịn đấy, hồi cấp 3 mình có học cùng 1 bạn nhà phố cổ bán phở. Nói giọng trầm ấm xử sự nhẹ nhàng. Sống biết ý lắm bác.
 
Sửa lần cuối:
Hà Nội ở đây tao nói là cái Hà Nội cũ, chứ tao nói thật nếu mấy cái thằng quê gốc Sơn Tây, Thanh Trì, Mỹ Đức,... thì nói làm lồn gì hả mày? Nói thế thì tao cũng Hà Nội gốc đây vì tao quê gốc ở Thanh Trì (cụ thể là Linh Đàm). Tao đang nói cái bọn 36 phố phường mà gốc ý.
đồng hương ak bác, gốc ngoại tôi ở Thanh Trì này.
 
Sửa lần cuối:
Tôi sinh ra lớn lên trong một gia đình nghèo tại thủ đô, lên đại học ai thì cũng tưởng là sống ở thủ đô chắc nhà tôi có điều kiện lắm nhưng sự thật thì chán chả buồn nói. Tôi ra đường luôn tìm cách sống nhường nhịn, giúp đỡ mọi người mà mình vì mọi người còn mọi người coi mình như mọi. Mấy bạn ở tỉnh lên đây học, tôi thấy khôn ăn người quá, lúc cần giúp đỡ thì ông _ tôi nghe ngọt sơn sớt lúc nhờ vả xong thì lấy lòng tốt của tôi ra cợt nhả, còn không giúp thì trách móc trở thành kẻ ki bo, ích kỉ. Chắc thằng này bị ngu, biết là vậy tôi cũng lơ đi cho qua vì dĩ hòa vi quý, lùi một bước trời cao biển lặng. Mà ông trời cứ thích thử thách lòng kiên nhẫn con người, tôi lùi một bước học lại lấn một bước. Tôi phản bác lại đụng vào lòng tự ái của các bạn, các bạn nghĩ rằng tôi cho mình ở thủ đô tự nghĩ bản thân thượng đẳng này nọ, tôi im lặng lẩn chốn thì các bạn nói tôi kiêu ngạo. Mỗi hoa mỗi kiểu mỗi người mỗi tính, không ai giống ai nên đừng ép ai giống mình. Cả lớp, tôi biết có những bạn bố mẹ giàu nứt đố đổ vách, vì ở tỉnh có rất nhiều xưởng sản xuất mà bố mẹ các bạn ý làm chủ, có những bạn bố mẹ là địa chủ đất tính cả chục Ha, nhà thì bố làm chủ tịch tỉnh.... Không phải con ông này cũng cháu bác nọ, không làm con quan thì vét dĩa cũng thuộc giai cấp cao. Mỗi lần tháng bố mẹ các bạn cho bạn số tiền bằng nửa thu nhập hàng tháng của gia đình tôi. Ấy vậy mà lúc tôi nhịn ăn sáng mua bút xóa cả lớp dùng, tôi mua 2 cái 1 cái dùng riêng 1 cái cho mượn các bạn chia nhau dùng kiểu gì trả lại mất luôn cái nắp, cái kia tôi không cho mượn chửi tôi khó tính thế. Trong khi các bạn phóng con phân khối lớn rồi xe ga thì tôi vẫn đang con xe Honda model 10 năm trước vậy mà kêu tôi giàu, coi khinh các bạn đã vậy lúc nói truyện thì chả hiểu cố ý lỡ đùa. Có đứa vừa bố đời giảng dạy tôi như thầy Thái hoa nhài dạy dỗ các cháu quàng khăn đỏ lấy chìa khóa xe bạn đập vào đầu xe tôi liên tục, cũng nhẹ nhàng khéo nhắc bạn: " ĐAU EM TÔI ÔNG ƠI ". Thì bạn thản nhiên trả lời: " XE CŨ Ý MÀ ", đúng là số chó cắn áo rách tôi cũng trả nói gì nữa và mỉm cười cho qua truyện. còn đây là gương mặt điển hình cho sự khôn lỏi đinh cao, lúc học thực hành chia tiền nhóm học chung, bạn dùng hết nguyên liệu và thời gian thực hành, lúc bảo bạn hướng dẫn lại thì lại kệ tôi, có phải việc của mình đâu mà giúp, mà tiền đóng đều mà hầu như mình bạn dùng. Bạn sống biết điều lên một chút được không, chả tự dưng ai nhường ai, làm gì có truyện ai húp không của ai bao giờ. Bạn nuốt không của người khác thì không thấy nghẹn ak, ai giúp bạn thì bạn ngọt ngào còn không giúp thì quay lại đay nghiến mặc cho những lòng tốt trước đấy mình đưa tay giúp bạn. Bạn mồm thì văn hay chữ tốt lắm mà lúc cần chả có đâu, được cái đẹp mã nữa chắc lừa được ối con nhà lành rồi nhỉ. Mình ứng tiền đóng tiền nguyên vật liệu thực, lúc xin lại bạn lại khất hết ngày này đến ngày nọ, có 17k thôi mà kỳ kèo mãi. Sau đôi lời nói của mình, cuối cùng bạn cũng chịu trả lại 15k đi kèm theo đó là thái độ khó chịu và đôi câu đay nghiến. Ủa tiền mình mà, mình có cướp của bạn đâu, mình thậm chí còn tốn sức đi mua cho cả nhóm ý chứ. Vừa vác mệt vào thân lại thành tội nhân thiên cổ, mình chả biết làm sao ngoài im lặng. Quá khứ dơ dáy dễ gì giấu diếm, sau đôi cốc bia, rượu vao lời ra cuối cùng thì bạn cũng đã tự khai mình từng làm thu ngân cho mấy anh tín dụng. Bạn xăm hình be bé trên tay, rồi tẩy xăm mà vẫn còn hiện rõ lắm, dù có dây truyền thì cũng lộ ra thôi, mình hỏi dò thì bạn nói xăm vì thích đẹp cho nghệ thuật. Mà biết tỏng bạn ăn chơi nên xăm, mồm kêu lúc nào cũng kêu ai oán là học dốt mà điểm cao còn húp học bổng 2 lần, lúc nào cũng kêu không không biết. Nói không giúp cho nhanh gọn đi còn bày đặt. Mà đầu thì nhuộm cam, nhuộm đỏ, chải tóc bống lộn, mồm thì kêu nghèo khổ, dù ra trường và đã được nhận công việc khởi điểm cho sinh viên mới ra trường là 8tr/ 1 tháng bạn vẫn kêu nghèo. Nghèo gì ?? Nghèo tình người ak.Truyện còn nhiều, sau mình kể thêm.
T ở ngoại thành còn có cảm giác sướng hơn trong nội thành bn, ít nhất là về khoản diện tích ở
 
Tôi sinh ra lớn lên trong một gia đình nghèo tại thủ đô, lên đại học ai thì cũng tưởng là sống ở thủ đô chắc nhà tôi có điều kiện lắm nhưng sự thật thì chán chả buồn nói. Tôi ra đường luôn tìm cách sống nhường nhịn, giúp đỡ mọi người mà mình vì mọi người còn mọi người coi mình như mọi. Mấy bạn ở tỉnh lên đây học, tôi thấy khôn ăn người quá, lúc cần giúp đỡ thì ông _ tôi nghe ngọt sơn sớt lúc nhờ vả xong thì lấy lòng tốt của tôi ra cợt nhả, còn không giúp thì trách móc trở thành kẻ ki bo, ích kỉ. Chắc thằng này bị ngu, biết là vậy tôi cũng lơ đi cho qua vì dĩ hòa vi quý, lùi một bước trời cao biển lặng. Mà ông trời cứ thích thử thách lòng kiên nhẫn con người, tôi lùi một bước học lại lấn một bước. Tôi phản bác lại đụng vào lòng tự ái của các bạn, các bạn nghĩ rằng tôi cho mình ở thủ đô tự nghĩ bản thân thượng đẳng này nọ, tôi im lặng lẩn chốn thì các bạn nói tôi kiêu ngạo. Mỗi hoa mỗi kiểu mỗi người mỗi tính, không ai giống ai nên đừng ép ai giống mình. Cả lớp, tôi biết có những bạn bố mẹ giàu nứt đố đổ vách, vì ở tỉnh có rất nhiều xưởng sản xuất mà bố mẹ các bạn ý làm chủ, có những bạn bố mẹ là địa chủ đất tính cả chục Ha, nhà thì bố làm chủ tịch tỉnh.... Không phải con ông này cũng cháu bác nọ, không làm con quan thì vét dĩa cũng thuộc giai cấp cao. Mỗi lần tháng bố mẹ các bạn cho bạn số tiền bằng nửa thu nhập hàng tháng của gia đình tôi. Ấy vậy mà lúc tôi nhịn ăn sáng mua bút xóa cả lớp dùng, tôi mua 2 cái 1 cái dùng riêng 1 cái cho mượn các bạn chia nhau dùng kiểu gì trả lại mất luôn cái nắp, cái kia tôi không cho mượn chửi tôi khó tính thế. Trong khi các bạn phóng con phân khối lớn rồi xe ga thì tôi vẫn đang con xe Honda model 10 năm trước vậy mà kêu tôi giàu, coi khinh các bạn đã vậy lúc nói truyện thì chả hiểu cố ý lỡ đùa. Có đứa vừa bố đời giảng dạy tôi như thầy Thái hoa nhài dạy dỗ các cháu quàng khăn đỏ lấy chìa khóa xe bạn đập vào đầu xe tôi liên tục, cũng nhẹ nhàng khéo nhắc bạn: " ĐAU EM TÔI ÔNG ƠI ". Thì bạn thản nhiên trả lời: " XE CŨ Ý MÀ ", đúng là số chó cắn áo rách tôi cũng trả nói gì nữa và mỉm cười cho qua truyện. còn đây là gương mặt điển hình cho sự khôn lỏi đinh cao, lúc học thực hành chia tiền nhóm học chung, bạn dùng hết nguyên liệu và thời gian thực hành, lúc bảo bạn hướng dẫn lại thì lại kệ tôi, có phải việc của mình đâu mà giúp, mà tiền đóng đều mà hầu như mình bạn dùng. Bạn sống biết điều lên một chút được không, chả tự dưng ai nhường ai, làm gì có truyện ai húp không của ai bao giờ. Bạn nuốt không của người khác thì không thấy nghẹn ak, ai giúp bạn thì bạn ngọt ngào còn không giúp thì quay lại đay nghiến mặc cho những lòng tốt trước đấy mình đưa tay giúp bạn. Bạn mồm thì văn hay chữ tốt lắm mà lúc cần chả có đâu, được cái đẹp mã nữa chắc lừa được ối con nhà lành rồi nhỉ. Mình ứng tiền đóng tiền nguyên vật liệu thực, lúc xin lại bạn lại khất hết ngày này đến ngày nọ, có 17k thôi mà kỳ kèo mãi. Sau đôi lời nói của mình, cuối cùng bạn cũng chịu trả lại 15k đi kèm theo đó là thái độ khó chịu và đôi câu đay nghiến. Ủa tiền mình mà, mình có cướp của bạn đâu, mình thậm chí còn tốn sức đi mua cho cả nhóm ý chứ. Vừa vác mệt vào thân lại thành tội nhân thiên cổ, mình chả biết làm sao ngoài im lặng. Quá khứ dơ dáy dễ gì giấu diếm, sau đôi cốc bia, rượu vao lời ra cuối cùng thì bạn cũng đã tự khai mình từng làm thu ngân cho mấy anh tín dụng. Bạn xăm hình be bé trên tay, rồi tẩy xăm mà vẫn còn hiện rõ lắm, dù có dây truyền thì cũng lộ ra thôi, mình hỏi dò thì bạn nói xăm vì thích đẹp cho nghệ thuật. Mà biết tỏng bạn ăn chơi nên xăm, mồm kêu lúc nào cũng kêu ai oán là học dốt mà điểm cao còn húp học bổng 2 lần, lúc nào cũng kêu không không biết. Nói không giúp cho nhanh gọn đi còn bày đặt. Mà đầu thì nhuộm cam, nhuộm đỏ, chải tóc bống lộn, mồm thì kêu nghèo khổ, dù ra trường và đã được nhận công việc khởi điểm cho sinh viên mới ra trường là 8tr/ 1 tháng bạn vẫn kêu nghèo. Nghèo gì ?? Nghèo tình người ak.Truyện còn nhiều, sau mình kể thêm.
mai tao đọc sau, giời nhiều chữ nhìn đau mắt quá
 
thủ đô cũng có this có that nhé, đầy người ở thủ đô mà vẫn khổ bỏ mẹ
 
Top