Bài viết này viết về những lời chia sẻ về con đường tu hành của Thầy Minh Tuệ khi được các youtuber, dân chúng đặt câu hỏi.
Nguồn: FB Bùi Mai Hạnh
[Bài viết này không liên quan đến chính trị, đơn giản là nói về đời - đạo - tu hành]
___________________________
Cái Hạnh Phúc của hành giả Minh Tuệ, là cảm xúc mà ngài trải nghiệm bằng chính xác thân ngài, sau 6 năm độc hành, không dễ hiểu và cảm được. Sống hay Chết với ngài là Một thì đi hay không đi khất thực đâu có nghĩa lý gì!
TINH THẦN MINH TUỆ
Ghi chép chính xác lời Hành giả Minh Tuệ trò chuyện với dân chúng. Cho người quan tâm đến lời ngài.
1. VỀ CẬN TỬ NGHIỆP
Ngài MT nói: Cận tử nghiệp là điều rất quan trọng của nhà phật. Nhiều người trong cuộc sống làm nhiều việc ác nhưng đến lúc sắp chết họ phát tâm thiện và chỉ 10 câu niệm A di đà, họ cũng có thể về tây phương cực lạc. Nhưng nhiều người cả cuộc đời làm điều thiện nhưng khi lúc chết, lại nổi tâm sân hận với người khác họ rơi vào ngạ quỹ súc sanh như vậy có đúng không a?
Sư: À đúng như thế, người ta làm ác nhưng trước khi cuối người ta có phát tâm thiện đi nhưng nó đi ngược người ta làm ác đó, trước khi cận tử nghiệp đó không được tỉnh táo nói được, toàn rơi vào si mê, cho cơm ăn rồi nói chưa, rồi quấn áo, quấn chiếu rồi không còn nhận biết gì, si mê như thế không biết gì toàn a di đà mà hướng thiện được thì người ác đó rất khó chỉ có gặp trường hợp như lai, đại phước hay là a la hán bật đứng trước những đức độ của họ, thì họ khai thị cho thì mới thoát được. Chứ còn không gặp, không có cơ duyên thì người làm ác kiểu gì cũng như thế, cũng không chạy được, còn những người làm thiện cho dù họ ấy sau này đến khi đó cơ duyên đến tự nhiên họ nhớ đến ra những niệm đó, thì họ làm thấy chắc chắn hơn. Còn những người làm ác ít khi hiếm có chỉ có may mắn như trúng số độc đắc, A di đà phật
2. “SÉT ĐÁNH KHÔNG CHẾT”
“ĐÓ LÀ SỰ HƯỞNG ĐƠN GIẢN, KHỔ SAU SẼ THẤY”
Ngài MT nói: Khi mà đánh mà đánh từ từ thì chết lịm do cái đường điện chạy vào mình nhanh quá đấy, nó bật ra, vâng, bật cái nghiệp của mình, cái tâm thức của mình ý, ra ngoài thì mình vẫn thấy bình thường như thế, có điều mình lơ lửng ở trong không gian ý, nhưng mà mình có thể à đi không có chướng ngại nhưng mà cái xác ấy thì lúc ấy nó vô thức hết rồi, không có gì. Thì thấy được cái sự đó mới sợ hãi, mình mới lo tu hành thôi chứ. Chứ ai đâu ở đời mà con nói là mình có tiền, mình có nhà cửa, mình có điều kiện, rồi đất nước hòa bình, ở sung túc ảnh hưởng đâu có lo, có cái gì đau khổ cho mình đâu. Mọi người thấy không, cuộc sống ấy, cơm mọi người vẫn ăn đầy đủ uống không có thiếu thốn gì, chiến tranh không có, đất nước hòa bình sống, công việc ổn định làm, mọi người còn đi du lịch thưởng ngoạn chỗ này chỗ kia mà. Ai nói khổ đâu, đúng không. Mọi người làm công việc bình thường cũng nhiều công việc giống như là, cho dù làm công nhân đi, hốt rác đi hay là cái gì thì họ cũng tìm được cái niềm hạnh phúc của họ mà. Đúng không? Họ vẫn về, rồi họ vẫn được hưởng, được ăn được ngủ rồi họ cũng được hưởng dục lạc như thế này thế kia, nhưng mà đó là cái sự hưởng đơn giản, nhưng mà những cái khổ sau sẽ thấy nữa.
3. RA KHẤT THỰC MỚI XẢ LY ĐƯỢC SÂN
Đuổi ngược đuổi xuôi khác với ở trong chùa. Với cả họ không cho ấy với cả thực hành với cả tâm của mình ấy. Thực tế ở bên ngoài rồi đi ra ngoài rồi nóng, nắng mưa rồi người ta chửi mắng, đánh đập. Rồi ra khất thực, người ta mới cho hay không cho, mình mới xả li được SÂN, mới biết được. Chứ bây giờ ngôi trong nhà nói: ‘Tôi có SÂN với ai đâu, tôi hết SÂN SI rồi”, đâu phải đâu, chưa phải đâu. Mình phải ra trực tiếp, va chạm đi rồi nó lòi ra đã. Mọi người cứ ngồi trong nhà, mọi người làm rồi không có ai tới phá phách mọi người, mọi người đâu SÂN có với ai đâu. À xong rồi ta nói tang chứng là ta thành tựu được rồi. Nhưng mà mình bỏ nhà đi ra cái đã, rồi để chạm với mọi người, rồi cái SÂN, khổ đau á rồi mới thấy được, mình mới biết được.
4. ĐỪNG BÁO VỚI CHÍNH QUYỀN, LỠ MÌNH MỆNH HỆ GÌ AI CHỊU TRÁCH NHIỆM
À, đừng có báo với chính quyền. Khi mình tới là họ sẽ ra. Họ ra thì mình nói với họ. Bây giờ mình báo rồi bắt đầu gọi chỗ này, chỗ kia. Mình báo giờ chẳng hạn con tới, con báo xin cho con ngủ nghĩa địa, ai có đủ quyền đâu cho con, lỡ con chết thì ai chịu nổi. Họ có cái quyền hành, quyền lực gì mà cho mình ở đó. Lỡ mình có mệnh hệ gì ai chịu trách nhiệm được. Nhưng mà mình ở đó, mình không làm hại gì ai cả thì họ không xử lí. Nhưng mà mình ở bên đây, chỗ này đâu ai đuổi mình đi đâu. Tôi cho ông ở đó chẳng may ông chết chóc ai đảm bảo tính mạng. Thế là mình cốt việc tốt là được. A di đà phật!
5. ĐẾN KHI CON KHÔNG ĐI LÀ MỌI NGƯỜI CŨNG KHÔNG ĐI
Nhưng mà mọi người đi theo là mục đích không phải như thế. Tại vì con biết! Tại vì đến khi con không đi á là mọi người cũng không đi nữa. Nhưng mà đó là không phải đi để tuân thủ tập học. Mọi người đi theo là hiếu kì với lại cái trào lưu. Nếu mà theo mình tới, biết con rồi, nói được như thế này rồi, qua trên mạng xem rồi thì mình đã hiểu được rồi, thì mình cứ về công việc của mình là tốt đẹp, giữ giới luật tu hành ấy, giữ năm giới, làm điều thiệt, phát nguyện làm điều thiện là hạnh phúc và tốt đẹp.
6. CÓ NHIỀU CHỖ KHÔNG CHO (Ngủ lại) THÌ CON ĐI ĐÊM
(chia sẻ sau khi thầy bị phó chủ tịch ủy ban xã Minh Thành đuổi không cho vào nghỉ đêm ở nghĩa trang tỉnh Quảng Trị)
Nói chung là chỗ nào vui vẻ cho thì con ở, còn không thì con lang thang trên đường thôi, chỗ này chỗ kia. Đi đi! Có nhiều chỗ không cho thì con đi đêm.
7. CON KHÔNG PHẢI HOLLYWOOD.
Không phải khi nào gặp rồi quỳ rồi đảnh lễ cả, không cần, không phải như thế này. Mình ở nhà mình làm cái điều thiện, mình giữ giới theo lời Phật dạy- như thế là mình đảnh lễ rồi chứ không phải như thế này cả. Nên là mọi người mà biết làm như thế thì tốt đẹp để cho mọi người tự đi ấy, chứ bữa nào cũng vây thế này đâu có được. Bữa để tu tập ấy, ai muốn đi bữa nào mình cũng có công việc của mình chứ. Tại vì người đây, người tu cũng có công việc của họ nữa chứ. Khi có cái thời gian để họ ngồi họ thiền, họ tu hành, họ làm việc riêng tư chứ đâu phải khi nào cũng làm như thế này đâu, đâu phải diễn viên điện ảnh đâu. Không phải Hollywood, không phải xem phim nên là mình về công việc của mình... tốt đẹp. Thế là không ai đi theo nữa. Không nghe.... Đấy là con nói rồi, con nói như thế ấy, nếu không là ảnh hưởng chung đến ờ... Không phải là xua đuổi hay cấm đoán gì hết.
( thầy đứng giữa đám đông vây quanh, ko ít người giơ máy điện thoại quay chụp... thần thái thầy khá căng thẳng, mặt nhăn, không được thư thái, an ổn, vui vẻ như những clip trước)
(Còn nữa)
Nguồn: FB Bùi Mai Hạnh
[Bài viết này không liên quan đến chính trị, đơn giản là nói về đời - đạo - tu hành]
___________________________
Cái Hạnh Phúc của hành giả Minh Tuệ, là cảm xúc mà ngài trải nghiệm bằng chính xác thân ngài, sau 6 năm độc hành, không dễ hiểu và cảm được. Sống hay Chết với ngài là Một thì đi hay không đi khất thực đâu có nghĩa lý gì!
“…Lo cho mình sống tiếp như nào có ích hơn lo cho ngài. Đó là Hạnh nguyện, cũng như lời cầu chúc của ngài, cho tất cả chúng sinh: “Thôi, mọi người về nhà hạnh phúc nhỉ! A di đà Phật”…
”TINH THẦN MINH TUỆ
Ghi chép chính xác lời Hành giả Minh Tuệ trò chuyện với dân chúng. Cho người quan tâm đến lời ngài.
1. VỀ CẬN TỬ NGHIỆP
Ngài MT nói: Cận tử nghiệp là điều rất quan trọng của nhà phật. Nhiều người trong cuộc sống làm nhiều việc ác nhưng đến lúc sắp chết họ phát tâm thiện và chỉ 10 câu niệm A di đà, họ cũng có thể về tây phương cực lạc. Nhưng nhiều người cả cuộc đời làm điều thiện nhưng khi lúc chết, lại nổi tâm sân hận với người khác họ rơi vào ngạ quỹ súc sanh như vậy có đúng không a?
Sư: À đúng như thế, người ta làm ác nhưng trước khi cuối người ta có phát tâm thiện đi nhưng nó đi ngược người ta làm ác đó, trước khi cận tử nghiệp đó không được tỉnh táo nói được, toàn rơi vào si mê, cho cơm ăn rồi nói chưa, rồi quấn áo, quấn chiếu rồi không còn nhận biết gì, si mê như thế không biết gì toàn a di đà mà hướng thiện được thì người ác đó rất khó chỉ có gặp trường hợp như lai, đại phước hay là a la hán bật đứng trước những đức độ của họ, thì họ khai thị cho thì mới thoát được. Chứ còn không gặp, không có cơ duyên thì người làm ác kiểu gì cũng như thế, cũng không chạy được, còn những người làm thiện cho dù họ ấy sau này đến khi đó cơ duyên đến tự nhiên họ nhớ đến ra những niệm đó, thì họ làm thấy chắc chắn hơn. Còn những người làm ác ít khi hiếm có chỉ có may mắn như trúng số độc đắc, A di đà phật
2. “SÉT ĐÁNH KHÔNG CHẾT”
“ĐÓ LÀ SỰ HƯỞNG ĐƠN GIẢN, KHỔ SAU SẼ THẤY”
Ngài MT nói: Khi mà đánh mà đánh từ từ thì chết lịm do cái đường điện chạy vào mình nhanh quá đấy, nó bật ra, vâng, bật cái nghiệp của mình, cái tâm thức của mình ý, ra ngoài thì mình vẫn thấy bình thường như thế, có điều mình lơ lửng ở trong không gian ý, nhưng mà mình có thể à đi không có chướng ngại nhưng mà cái xác ấy thì lúc ấy nó vô thức hết rồi, không có gì. Thì thấy được cái sự đó mới sợ hãi, mình mới lo tu hành thôi chứ. Chứ ai đâu ở đời mà con nói là mình có tiền, mình có nhà cửa, mình có điều kiện, rồi đất nước hòa bình, ở sung túc ảnh hưởng đâu có lo, có cái gì đau khổ cho mình đâu. Mọi người thấy không, cuộc sống ấy, cơm mọi người vẫn ăn đầy đủ uống không có thiếu thốn gì, chiến tranh không có, đất nước hòa bình sống, công việc ổn định làm, mọi người còn đi du lịch thưởng ngoạn chỗ này chỗ kia mà. Ai nói khổ đâu, đúng không. Mọi người làm công việc bình thường cũng nhiều công việc giống như là, cho dù làm công nhân đi, hốt rác đi hay là cái gì thì họ cũng tìm được cái niềm hạnh phúc của họ mà. Đúng không? Họ vẫn về, rồi họ vẫn được hưởng, được ăn được ngủ rồi họ cũng được hưởng dục lạc như thế này thế kia, nhưng mà đó là cái sự hưởng đơn giản, nhưng mà những cái khổ sau sẽ thấy nữa.
3. RA KHẤT THỰC MỚI XẢ LY ĐƯỢC SÂN
Đuổi ngược đuổi xuôi khác với ở trong chùa. Với cả họ không cho ấy với cả thực hành với cả tâm của mình ấy. Thực tế ở bên ngoài rồi đi ra ngoài rồi nóng, nắng mưa rồi người ta chửi mắng, đánh đập. Rồi ra khất thực, người ta mới cho hay không cho, mình mới xả li được SÂN, mới biết được. Chứ bây giờ ngôi trong nhà nói: ‘Tôi có SÂN với ai đâu, tôi hết SÂN SI rồi”, đâu phải đâu, chưa phải đâu. Mình phải ra trực tiếp, va chạm đi rồi nó lòi ra đã. Mọi người cứ ngồi trong nhà, mọi người làm rồi không có ai tới phá phách mọi người, mọi người đâu SÂN có với ai đâu. À xong rồi ta nói tang chứng là ta thành tựu được rồi. Nhưng mà mình bỏ nhà đi ra cái đã, rồi để chạm với mọi người, rồi cái SÂN, khổ đau á rồi mới thấy được, mình mới biết được.
4. ĐỪNG BÁO VỚI CHÍNH QUYỀN, LỠ MÌNH MỆNH HỆ GÌ AI CHỊU TRÁCH NHIỆM
À, đừng có báo với chính quyền. Khi mình tới là họ sẽ ra. Họ ra thì mình nói với họ. Bây giờ mình báo rồi bắt đầu gọi chỗ này, chỗ kia. Mình báo giờ chẳng hạn con tới, con báo xin cho con ngủ nghĩa địa, ai có đủ quyền đâu cho con, lỡ con chết thì ai chịu nổi. Họ có cái quyền hành, quyền lực gì mà cho mình ở đó. Lỡ mình có mệnh hệ gì ai chịu trách nhiệm được. Nhưng mà mình ở đó, mình không làm hại gì ai cả thì họ không xử lí. Nhưng mà mình ở bên đây, chỗ này đâu ai đuổi mình đi đâu. Tôi cho ông ở đó chẳng may ông chết chóc ai đảm bảo tính mạng. Thế là mình cốt việc tốt là được. A di đà phật!
5. ĐẾN KHI CON KHÔNG ĐI LÀ MỌI NGƯỜI CŨNG KHÔNG ĐI
Nhưng mà mọi người đi theo là mục đích không phải như thế. Tại vì con biết! Tại vì đến khi con không đi á là mọi người cũng không đi nữa. Nhưng mà đó là không phải đi để tuân thủ tập học. Mọi người đi theo là hiếu kì với lại cái trào lưu. Nếu mà theo mình tới, biết con rồi, nói được như thế này rồi, qua trên mạng xem rồi thì mình đã hiểu được rồi, thì mình cứ về công việc của mình là tốt đẹp, giữ giới luật tu hành ấy, giữ năm giới, làm điều thiệt, phát nguyện làm điều thiện là hạnh phúc và tốt đẹp.
6. CÓ NHIỀU CHỖ KHÔNG CHO (Ngủ lại) THÌ CON ĐI ĐÊM
(chia sẻ sau khi thầy bị phó chủ tịch ủy ban xã Minh Thành đuổi không cho vào nghỉ đêm ở nghĩa trang tỉnh Quảng Trị)
Nói chung là chỗ nào vui vẻ cho thì con ở, còn không thì con lang thang trên đường thôi, chỗ này chỗ kia. Đi đi! Có nhiều chỗ không cho thì con đi đêm.
7. CON KHÔNG PHẢI HOLLYWOOD.
Không phải khi nào gặp rồi quỳ rồi đảnh lễ cả, không cần, không phải như thế này. Mình ở nhà mình làm cái điều thiện, mình giữ giới theo lời Phật dạy- như thế là mình đảnh lễ rồi chứ không phải như thế này cả. Nên là mọi người mà biết làm như thế thì tốt đẹp để cho mọi người tự đi ấy, chứ bữa nào cũng vây thế này đâu có được. Bữa để tu tập ấy, ai muốn đi bữa nào mình cũng có công việc của mình chứ. Tại vì người đây, người tu cũng có công việc của họ nữa chứ. Khi có cái thời gian để họ ngồi họ thiền, họ tu hành, họ làm việc riêng tư chứ đâu phải khi nào cũng làm như thế này đâu, đâu phải diễn viên điện ảnh đâu. Không phải Hollywood, không phải xem phim nên là mình về công việc của mình... tốt đẹp. Thế là không ai đi theo nữa. Không nghe.... Đấy là con nói rồi, con nói như thế ấy, nếu không là ảnh hưởng chung đến ờ... Không phải là xua đuổi hay cấm đoán gì hết.
( thầy đứng giữa đám đông vây quanh, ko ít người giơ máy điện thoại quay chụp... thần thái thầy khá căng thẳng, mặt nhăn, không được thư thái, an ổn, vui vẻ như những clip trước)
(Còn nữa)
Sửa lần cuối: