• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

(Đạo văn) Người con gái Tây Bắc P1

Ở vùng Tây Bắc, có một bản nhỏ của người Thái đen, bản tên là Nậm Hi. Bản Nậm Hi nằm trong một thung lũng nhỏ, xung quanh, ba bề bốn bên là núi cao bao bọc. Cuối bản là hai hồ nước trong vắt, không bao giờ thấy hồ cạn. Ở đây, quanh năm được bao phủ bởi sương mù, nên người và vật chỉ nhìn những nét nhoà nhoà, đại để mà thôi, thật là thứ không khí huyền mị, u ám. Ở Nậm Hi, bên những dòng suối nhỏ, có những viên đá cuội có gân màu đỏ, nhỏ như sợi chỉ. Phụ nữ ở bản rất thích những viên đá này, họ lấy quần lót mặc đủ 7 ngày, không giặt, ủ những viên đá vào trong đủ 100 ngày, khi làm đệm cho chồng ngủ, họ dấu những viên đá vào trong đó. Tương truyền rằng, người chồng nằm trên đệm đó, họ sẽ không bao giờ mơ tưởng đến người phụ nữ khác.
Nậm Hi là một bản nhỏ, lẻ loi. Người dân sống giản dị, hiền lành. Công việc nương rẫy, trồng Anh Túc vất vả, săn bắt, hái lượm cũng thế. Tuy nhiên, người dân ở đây lại rất rộng lòng, mến khách. Đến Nậm Hi, khách sẽ được mời ngồi bên bếp lửa, uống sừng rượu ngô ngâm ngọc cẩu với xâu thịt rừng sấy khô. Nếu khách là những chàng trai dưới xuôi, sau khi say rượu, sẽ được chủ nhà cho ngủ lại nơi giường của con gái.
Ngày ấy, ở Nậm Hi, có một người đàn bà đặc biệt là Lò Thị Bụa. Đi ra đường không chào hỏi ai, cũng không ai chào hỏi lại. Quỷ dữ đấy, đừng lại gần nó! Các bà mẹ dặn con mình như thế, các bà vợ dặn chồng mình như vậy. Bụa là một thiếu phụ duyên dáng, nàng cao to, hông căng mẩy, thân hình săn chắc, ngực nở nang mềm mại. Nàng lúc nào cũng cười, tràn trề sức sống, cuốn hút lòng người. Bụa sống một mình với sáu đứa con của mình. Không ai biết bố chúng là ai. Ngay với Bụa, nàng cũng không biết đích xác bố của từng đứa con của mình. Rất nhiều người đàn ông đến với nàng, sau đó lại bỏ rơi. Từ những chàng thiếu niên, miệng còn hơi sữa, chưa có kinh nghiệm tình dục, cho đến những ông già từng trải, những thợ săn gan dạ, kẻ hà tiện, nghiện ngập...Mỗi người đến với Bụa một cách và ra đi chẳng ai giống ai. Chuyện tình ái thì giống đực thường khôn ngoan và vô trách nhiệm, giống cái thì nhẹ dạ và tận tâm quá. Bụa nồng nàn với tất cả những người đàn ông đến với nàng, và cũng lãnh đạm với tất cả khi họ rời đi. Những đứa con không bố sinh ra, tự nàng lo liệu lấy chúng. Bụa không gắn bó, quyến luyến với bất kì một người đàn ông nào trong bản. Nàng sống trơ trẽn trước mắt mọi người. Đàn bà trong bản thì nổi khùng, họ rít lên những lời khinh rẻ qua kẽ răng. Đàn ông thì bỡn cợt, thèm thuồng. Họ ngồi cạnh nhau quanh các bếp lửa, nước dãi nhỏ ra bên khoé mép với đôi mắt long lanh thèm muốn.
Ở Nậm Hi, ai cũng có gia đình nề nếp, ai cũng sống theo phong tục cổ truyền, vợ có chồng, con có bố. Chưa bao giờ lại có một gia đình quái đản như vậy. Vợ không chồng, con không bố. Sáu đứa con, cả sáu đứa không đứa nào giống đứa nào. Những lời đám tiếu như nạn dịch lan tràn trong bản. Kẻ bị hành hạ nhiều nhất là đám phụ nữ. Họ ép cánh đàn ông giải quyết ổn thoả việc này. Hoặc đuổi Bụa đi, hoặc phải tìm ra bố của những đứa trẻ. Sao lại để một gia đình khốn nạn như thế trong bản Nậm Hi, những đứa con của Bụa sau này sẽ thành trai bản, gái bản. Chúng sẽ phá vỡ phong tục, nề nếp cổ truyền của Nậm Hi.
Cuộc họp của cánh đàn ông trong bản đã nhiều lần diễn ra quanh bếp lửa để giải quyết vấn đề. Nhưng nhiều người đàn ông thấy mình có lỗi trong chuyện ấy. Người già thấy có lỗi, thợ săn gan dạ thấy có lỗi, kẻ nghiện ngập, hà tiện...cũng vậy. Đến cả những chàng thiếu niên cũng thấy chột dạ. Họ sợ miệng lưỡi của đám phụ nữ trong bản. Thế rồi, cuộc sống cứ thế tiếp diễn, thời gian trôi đi, bản Nậm Hi cũng dần quen với cuộc sống trơ trẽn của gia đình Bụa.
 

Có thể bạn quan tâm

Top