Nho
Minh họa từ cuốn
Bible Pictures and What They Teach Us xuất bản năm 1897: Bao gồm 400 hình minh họa từ Cựu Ước và Tân Ước
Nho không có tác dụng thần kinh trực tiếp nhưng lại tạo nên một trong những thức uống gây say phổ biến nhất trên thế giới: rượu vang. Rượu vang xuất hiện xuyên suốt Kinh Thánh cũng như trong các văn bản cổ đại Babylon.
Công dụng của nó rất đa dạng như làm thuốc, thực phẩm, chất gây say, hàng hóa thương mại, và nghi lễ. Rượu vang là một trong những cây trồng kinh tế quan trọng nhất của thời kỳ Cựu Ước.
Trong y học và nghi lễ tôn giáo, rượu vang có thể không được sử dụng một mình. Các cuộc khai quật ở Israel đã phát hiện
các bình rượu thời Kinh Thánh chứa tàn dư của cây bách xù, quế, bạc hà, tuyết tùng, cyprus và nhiều loại thực vật khác. Có thể nói, rượu vang và các biến thể của nó là một trong những hỗn hợp có tác dụng thần kinh nổi bật nhất trong lịch sử Kinh Thánh. Ví dụ,
trong Talmud có câu: “Chỉ khi không có rượu thì thuốc mới cần thiết.” (Mas. Baba Bathra 58b)
Mandrake
Mandrake là một loại cây có thần thoại lâu đời trong các nền văn hóa trên khắp thế giới. Loại cây này nổi tiếng với rễ có hình dáng giống con người nhưng nó cũng là một chất gây ảo giác mạnh, an thần và thậm chí là chất độc chết người. Ăn quá nhiều mandrake có thể gây tử vong do ngạt thở, và nó còn gây mờ mắt, loạng choạng, buồn nôn, kích động và ảo giác. Trong Sáng Thế Ký 30, vợ của Jacob, bà Rebecca, đã sử dụng rễ cây mandrake để giải quyết vấn đề hiếm muộn dù có thể bà không ăn trực tiếp loại cây này.
Ngải cứu
Ngải cứu từng được sử dụng làm thành phần của rượu absinthe, được cho là có khả năng gây ảo giác từ lâu. Tuy nhiên, tính chất này của absinthe vẫn còn nhiều tranh cãi. Các phân tích gần đây cho thấy absinthe từ thế kỷ 19 ở châu Âu chứa 140 độ cồn, mạnh hơn nhiều so với các loại rượu gin, vodka, và whisky (khoảng 100 độ).
Ngải cứu chứa hợp chất hóa học đặc biệt là
thujone. Ở liều lượng thấp, thujone được cho là giúp nâng cao tinh thần và tạo cảm giác phấn khởi. Nhưng nhìn chung, thujone là một chất độc. Với liều cao, nó có thể gây co giật đe dọa tính mạng. Trong Kinh Thánh, loại thảo mộc đắng này thường được nhắc đến như một loại độc dược, như trong Jeremiah 9:15: “Ta sẽ cho dân này uống ngải cứu và nước đắng.” Ngải cứu cũng xuất hiện trong các đoạn Kinh Thánh khác như Châm ngôn 5:4 và Khải huyền 8:11.
Bách xù (
Giống như ngải cứu, cây bách xù cũng chứa thujone, mặc dù ít hơn so với ngải cứu hoặc salvia – một chất thức thần phổ biến ngày nay. Quả của cây bách xù đã được dùng để pha chế rượu từ xưa và vẫn còn được dùng đến ngày nay. Cây bách xù cũng được sử dụng trong một số truyền thống shaman, đặc biệt là bởi văn hóa Kalash ở Pakistan. Theo
học giả và nhà sử học về chất thức thần Alan Piper, các pháp sư Kalash đã đốt cây bách xù và ăn lá cây như một phần của nghi lễ tâm linh.
Trong Kinh Thánh, bách xù không được ăn mà chỉ được đốt để sưởi ấm. Cây bách xù cũng là nơi được xem là thiêng liêng khi có sự hiện diện của thần linh như trong Các Vua 19:5, khi Elijah ngủ dưới gốc cây bách xù và được thiên sứ đến giúp đỡ. Tùy thuộc vào bản dịch, cây này có thể được nhắc đến thêm trong Isaiah 55:13, khi nó cùng cây sim được trồng làm biểu tượng lòng trung thành vĩnh cửu với Chúa.
Manna
Manna là một trong những loại thực phẩm từ thực vật khó xác định nhất trong Kinh Thánh. Trong các văn bản Kinh Thánh, manna được nhắc đến sớm ở Cựu Ước như một loại nhựa hoặc chất cặn từ bánh hoặc ngũ cốc. Ví dụ, Dân số Ký 11:7 miêu tả manna “giống như hạt ngò và trông như nhựa”. Tuy nhiên, Xuất Hành 16:14-16 lại miêu tả manna như một chất giống như sương băng xuất hiện sau khi sương tan.
Khi nhìn thấy “những hạt nhỏ tròn” này, Moses nói với dân Israel: “Đây là bánh mà Chúa đã ban cho các ngươi ăn.”
Một số học giả hiện đại, đặc biệt là Danny Nemu, cho rằng sự kính trọng thiêng liêng dành cho “manna” có thể bắt nguồn từ nấm ergot. Nấm này là nguồn tự nhiên của ergotamine, một thành phần mà nhà khoa học Albert Hoffman đã dùng để tổng hợp LSD. Tuy nhiên, quan điểm này chưa được đa số các học giả Kinh Thánh công nhận.
Trầm hương
Trầm hương là một loại tinh dầu thơm quý giá chiết xuất từ nhựa của cây
Boswellia sacra. Khi khô lại, nhựa cây tạo ra một loại nhựa vàng chứa nhiều hợp chất thơm khác nhau. Trong Tân Ước, trầm hương là món quà đầu tiên mà ba nhà thông thái tặng cho Mary. Những nghiên cứu sau này cho thấy trầm hương chứa hợp chất incensole acetate
có khả năng tạo cảm giác phấn chấn trong lúc cầu nguyện và thậm chí có tác dụng chống trầm cảm. Không cần phải uống trực tiếp để cảm nhận điều này; chỉ riêng hương thơm cũng có thể tạo cảm giác hưng phấn nhẹ.
Ba nhà thông thái mang đến cho Chúa Hài Đồng đang ngồi trên lòng Đức Mẹ những món quà gồm vàng, trầm hương và mộc dược. (Hình ảnh được chụp và tạo bởi Phillip Medhurst)
Một dược (Commiphora)
Một dược là một loại tinh dầu chiết xuất từ cây
Commiphora. Loại dầu này được nhắc đến nhiều lần trong Cựu và Tân Ước. Có lẽ nổi tiếng nhất là một dược là món quà thứ hai mà ba nhà thông thái dâng lên Chúa Giêsu sơ sinh – một món quà quý giá ngang với vàng vào thời điểm đó. Các nghiên cứu khoa học gần đây đã lý giải vì sao một dược có giá trị như vậy; nó chứa các phân tử thơm có thể giúp giảm đau. Theo nghiên cứu từ Đại học Florence, các hợp chất trong một dược có khả năng tác động lên các thụ thể opioid, ảnh hưởng đến độ nhạy cảm của cơ thể với cơn đau.
Hoa anh túc
Trong Tân Ước, Chúa Giêsu đã từ chối hỗn hợp “rượu và mật đắng” khi bị đóng đinh. “Mật đắng” ở đây có thể là cây anh túc, tùy thuộc vào bản dịch và ngữ cảnh. Anh túc là loài cây nổi tiếng khi là nguồn gốc của thuốc phiện. Một số học giả cho rằng hỗn hợp này có thể là sự kết hợp của rượu chua và anh túc nhằm giúp giảm đau và mang lại giấc ngủ nhẹ nhàng cho Chúa Giêsu nhưng cách hiểu này vẫn còn gây tranh cãi.
Cây xạ hương
Cây xạ hương, còn gọi là muskroot hay nard, là một trong những loại thảo dược hiếm hoi được nhắc đến rõ ràng trong Tân Ước. Tương tự như nhiều loại cây trong Kinh Thánh, xạ hương thường được dùng làm hương liệu và nhang nghi lễ chứ không phải để ăn. Do đó, tác dụng của cây được truyền qua hít thở và tinh dầu bôi ngoài da. Ví dụ, trong Mark 14:3, một người phụ nữ đã xức dầu xạ hương lên đầu Chúa Giêsu trước khi Ngài đến nhà Simon người phong, có lẽ để bảo vệ Ngài khỏi bệnh tật. Trong John 12:3, Mary xức dầu lên chân Chúa Giêsu với cùng loại dầu này.
Xạ hương là họ hàng của cây valerian, một loại thảo dược thường dùng để chữa lo âu và căng thẳng. Mặc dù ít được nghiên cứu hơn valerian, một số thí nghiệm ban đầu trên chuột cho thấy xạ hương cũng có thể mang lại
tác dụng giảm lo âu tương tự. Một số thí nghiệm khác phát hiện ra tiềm năng
chống viêm và
kháng khuẩn của loại cây này. Quả là một loại thảo dược quý của Kinh Thánh.
Keo
Cây keo và ayahuasca nổi tiếng với một điểm chung là đều chứa DMT. Vào những năm 1990, các nhà khoa học phát hiện một số loài keo có khả năng sản sinh alkaloid dimethyltryptamine (DMT) – một chất có tác dụng gây ảo giác mạnh mẽ. Phát hiện này đã khiến ít nhất một học giả Kinh Thánh suy nghĩ lại về những diễn giải thông thường của Cựu Ước. Benny Shanon, giáo sư tâm lý học của Đại học Hebrew Jerusalem, đưa ra
giả thuyết rằng khả năng gây ảo giác của cây keo cùng với một loài cây địa phương khác là Syrian Rue có thể đã góp phần vào câu chuyện về Moses và bụi cây cháy.
Cần sa
Cần sa là một trong những loại cây gây tranh cãi nhất khi được nhắc đến trong Cựu và Tân Ước. Tranh cãi này bắt nguồn từ cách dịch một từ Aramaic có gạch nối:
kaneh-bosm. Kaneh-bosm xuất hiện lần đầu trong Xuất Hành 30:23 khi Chúa hướng dẫn Moses cách làm dầu xức cho bàn thờ hương, một bàn thờ chỉ dành riêng cho Chúa. Chúa chỉ dẫn Moses làm bàn thờ từ gỗ keo và xức dầu với thành phần gồm một dược, kaneh bosm, quế và nhiều gia vị khác. Sau đó, Chúa còn ban cho Moses một loại nhang thánh với nhiều loại thảo dược, trong đó có trầm hương và galbanum.
Phần lớn các học giả cho rằng “kaneh-bosm” ám chỉ cây
calamus nhưng cách dịch này vẫn đang được tranh luận. Năm 1936, nhà ngôn ngữ học người Ba Lan là Sula Benet đã đề xuất rằng
“cần sa” có thể là bản dịch chính xác hơn. Dĩ nhiên, cần sa là một trong những thực vật thần kinh phổ biến nhất thế giới, đồng thời cũng là một trong những cây trồng lâu đời nhất với
lịch sử con người sử dụng lên đến 10.000 năm. Tuy nhiên, đến nay, bản dịch của Benet vẫn chưa được chấp nhận rộng rãi trong giới học