Doanh nhân hay Bần nông vàng vẩu - ấy là tư duy chứ không phải giàu nghèo.
Nay có việc, mình ngồi ở Takashimaya, giời ơi nó thèm thuốc lá mà mình hết mịe thuốc, cảm giác thật là thảm hoạ.
Đang ngồi thì liếc mắt tuệ thấy anh kia bán vé số, túi áo phồng phồng hình bao thuốc. Mình lại gần, liếc thấy bao thuốc Jet. (Thuốc này nặng gấp 10 lần thuốc mình hay hút, cơ mà, bấn quá, đành vậy.)
Mình móc 2k ra, đưa cho anh bán vé số rồi bảo: anh bán cho tôi điếu Jet được không? Thèm quá.
Anh nhìn mình với ánh mắt kỳ thị, như là mình là mọi núi, rồi anh dõng dạc với giọng bắc kỳ hào sảng: Tôi không phải cây thuốc mà anh mua. Chỗ anh em, anh chỉ cần xin là tôi cho. Đéo gì phải mua???
Mình liền bảo: Thế bác cho iem điếu thuốc, dkm vã quá.
Thế là, anh giai (giờ phải gọi là anh giai cho xứng tầm) cười hể hả, đưa mình thiếu thuốc, lại còn cầm quẹt châm lửa cho mình. Ôi là thấm đẫm cái tình. Rồi, ngồi tâm sự, anh kể anh kinh doanh cũng khá khẩm, anh móc ra 1 sấp 500k dày cui bảo để mang về quê cho vợ con xài tết, doumoa nó ngầu.
Ảnh chỉ cái anh đang ngồi kia (dưới hình) bảo nó là bù đụi, thương binh, bị bắn đòm mù mẹ mắt, cơ mà kiếm khá lắm. Đang kể thì anh kia đứng dậy, tụt quần xuống, chị bán vé số kia hộ anh nhét tiền vào túi quần bên trong. Rồi lại kéo quần lên.
Ôi là tình...
Xong đến lúc mình phải đi, anh bắt tay mình như 1 doanh nhân đích thực. Chúc gia đình mình ăn tết vui vẻ, hạnh phúc. Gọi mình là người anh em.
Cách cư xử của anh, đéo thể là của phường bần nông được.
Mình thật đéo bịa, 2k vẫn còn đây.
Hết mẹ chuyện.
Nay có việc, mình ngồi ở Takashimaya, giời ơi nó thèm thuốc lá mà mình hết mịe thuốc, cảm giác thật là thảm hoạ.
Đang ngồi thì liếc mắt tuệ thấy anh kia bán vé số, túi áo phồng phồng hình bao thuốc. Mình lại gần, liếc thấy bao thuốc Jet. (Thuốc này nặng gấp 10 lần thuốc mình hay hút, cơ mà, bấn quá, đành vậy.)
Mình móc 2k ra, đưa cho anh bán vé số rồi bảo: anh bán cho tôi điếu Jet được không? Thèm quá.
Anh nhìn mình với ánh mắt kỳ thị, như là mình là mọi núi, rồi anh dõng dạc với giọng bắc kỳ hào sảng: Tôi không phải cây thuốc mà anh mua. Chỗ anh em, anh chỉ cần xin là tôi cho. Đéo gì phải mua???
Mình liền bảo: Thế bác cho iem điếu thuốc, dkm vã quá.
Thế là, anh giai (giờ phải gọi là anh giai cho xứng tầm) cười hể hả, đưa mình thiếu thuốc, lại còn cầm quẹt châm lửa cho mình. Ôi là thấm đẫm cái tình. Rồi, ngồi tâm sự, anh kể anh kinh doanh cũng khá khẩm, anh móc ra 1 sấp 500k dày cui bảo để mang về quê cho vợ con xài tết, doumoa nó ngầu.
Ảnh chỉ cái anh đang ngồi kia (dưới hình) bảo nó là bù đụi, thương binh, bị bắn đòm mù mẹ mắt, cơ mà kiếm khá lắm. Đang kể thì anh kia đứng dậy, tụt quần xuống, chị bán vé số kia hộ anh nhét tiền vào túi quần bên trong. Rồi lại kéo quần lên.
Ôi là tình...

Xong đến lúc mình phải đi, anh bắt tay mình như 1 doanh nhân đích thực. Chúc gia đình mình ăn tết vui vẻ, hạnh phúc. Gọi mình là người anh em.
Cách cư xử của anh, đéo thể là của phường bần nông được.
Mình thật đéo bịa, 2k vẫn còn đây.
Hết mẹ chuyện.