Wavyyyy3112
Người phá đò sông Đà

Tôi sinh ra và lớn lên, những tưởng cuộc sống hoàn hảo khi tôi có cả ngoại hình (không xin ảnh
) và trí tuệ. Nhưng tất cả những thứ đó, như một người khổng lồ vô hình, đưa tôi lên thật cao để rồi quật tôi xuống một cách tàn bạo. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa dám chấp nhận sự thật nghiệt ngã, chưa dám đối mặt với căn bệnh của mình. Tôi vẫn nghĩ không có căn bệnh nào có thể quái ác hơn căn bệnh ung thư, cho đến khi tôi biết mình bị tâm thần phân liệt. Dưới đây là những chia sẻ rất thật của tôi, một phần để giải tỏa bớt sự u ám bấy lâu nay, một phần để mọi người cảnh giác hơn và có biện pháp can thiệp kịp thời.
Tuổi thơ kỳ quái
Khi còn nhỏ, tôi đã bắt đầu bộc lộ một số biểu hiện, mà cho đến hiện tại tôi mới biết là nó không bình thường. Chậm chạp trong các hoạt động thể chất, khó giao tiếp và hòa nhập với những người bạn cùng chang lứa, luôn luôn làm mọi thứ chỉ có một mình. Nhưng tôi không hề thấy cô đơn, vì đồng hành với tôi, còn có một dòng suy nghĩ khác trong tôi. Dòng suy nghĩ này trò chuyện với tôi, tranh luận với tôi, sai khiến tôi,... Lúc nào nó cũng xuất hiện, gần như cảm giác tôi có thể tự trò chuyện một mình, tự chơi một mình. Tuy thực tế là tôi đang trò chuyện và chơi với chính một suy nghĩ khác trong đầu.
Tôi không hề hay biết đây là một điều kỳ lạ, vì có thể khi đó tôi còn có nhỏ để nhận thức rằng đó là một điều kỳ lạ. Hơn nữa, nó giúp tôi không còn sự cô đơn, không hề có một điều xui khiến tiêu cực nào, tôi hoàn toàn vui vẻ khi có nó. Tôi không nhớ quá nhiều, nhưng khá chắc rằng đã có lần tôi hỏi người lớn về việc đó. Có lẽ, ở những năm 90 của thế kỷ trước, người ta vẫn còn quá thờ ơ và thiếu kiến thức với những căn bệnh tâm thần, sau cùng không có một sự giúp đỡ nào, mọi người coi đó là trò trẻ con. Đây chính là lý do tôi viết những dòng này, hãy quan tâm hơn đến con trẻ để có biện pháp can thiệp kịp thời trước khi quá muộn.
Dần cô đơn trong một thế giới riêng
Do không hay biết gì về căn bệnh tiềm tàng đang dần phát triển trong bộ não mình, tôi vẫn sống một cuộc sống rất bình thường như bao người. Chỉ khác một điều, tôi suy nghĩ nhiều kinh khủng. Không phải do tôi muốn nghĩ, vẫn là dòng suy nghĩ đó, liên tục chảy, không ngừng nghỉ. Tôi nghĩ nhiều hơn đến những thứ dường như tôi còn không hiểu tại sao tôi lại nghĩ đến. Bản chất của sự việc là gì? Tại sao sự việc đó lại được sinh ra? Sự việc đó sẽ dẫn đến những sự việc nào khác? Với những sự việc nào khác sẽ có cách giải quyết như thế nào? Vô vàn những câu hỏi vây hãm, tôi dần dần không còn hòa nhập được với xã hội xung quanh, do một tư duy khác thường.
Mọi người hay đánh giá tôi thông minh, vô tình, tôi cũng tự cảm thấy như vậy, như một niềm tự hào. Đương nhiên, tôi biết vì sao tôi được đánh giá là thông minh. Với hai luồng suy nghĩ song song, tôi có thể suy nghĩ nhanh và nhiều hơn một người bình thường. Cũng từ đây, tôi bắt đầu bỏ rơi những người bạn trong tư duy, khi họ vẫn còn loay hoay với một vấn đề gì đó của cuộc sống, tôi ở mặt khác, đã xử lý xong xuôi hết thảy. Tôi sống rất thảnh thơi, gần như không cần phải làm gì quá nhiều, mọi thứ vẫn đi đúng quỹ đạo, vì tôi đã chuẩn bị trước hết nhờ vô vàn những câu hỏi mà tôi đặt ra trước đó. Sự cô đơn cứ thế lớn lên, chơi với bạn cùng tuổi không được, chơi với bạn hơn tuổi không xong, chơi với bạn kém tuổi càng không thể. Tôi lại quay về những ngày thơ ấu, lang thang một mình khắp ngõ ngách nơi phố huyện tôi sống, luôn luôn, chỉ có một mình.
Trầm cảm xuất hiện
Khi tôi đã chuẩn bị trước quá nhiều cho cuộc sống của chính mình, tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn về cuộc đời, lý giải được nhiều thứ mà sau này tôi mới biết nó là triết học. Tôi bình thản trước mọi thứ kể cả cái chết, làm ngơ với tiền bạc hay danh vọng, thậm chí vấn đề sinh lý cũng đôi khi bị lãng quên. Đến một thời điểm, tôi cảm thấy hết động lực cho cuộc sống, cảm thấy sống tiếp nữa cũng không để làm gì, cảm thấy sợ phải sống tiếp để chứng kiến tiếp những đau khổ của con người. Tôi rơi vào trầm cảm.
Tuy nhiên, tôi vượt qua rất nhanh, vì cuộc đời, nếu ví như một trò chơi điện tử, dẫu biết đến đích là phải đánh rồng, thì trước đó vẫn còn rất nhiều màn và rất nhiều món trang bị hấp dẫn. Trầm cảm không đeo đuổi tôi được quá lâu, đến rồi đi, như một thói quen, và có lẽ cũng bởi vì tôi đã quá quen với nó rồi nên tôi luôn luôn đặt ra rất nhiều mục tiêu cho mình. Tôi tìm được niềm vui sau khi chinh phục, đến lúc này, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi gần như hoàn hảo. Nhưng nào có hoàn hảo nào đâu bao giờ?
Tâm thần phân liệt
Trầm cảm, với tôi chỉ là một trạng thái tâm lý, tôi lý giải và giải quyết nó như những gì đã viết bên trên. Nhưng sâu tận bên trong, tôi không ngờ rằng tâm thần phân liệt mới chính là lý do dẫn tôi đến với trầm cảm.
Biểu hiện bằng ảo thanh. Tôi thường xuyên nghe thấy những âm thanh rất thật như tiếng kèn đám ma, thật đến nỗi tôi phải hỏi người bên cạnh để xác nhận xem nó có thật hay không. Nó không quấy rồi cuộc sống gì của tôi cả, vì chỉ là một âm thanh, không cần quá bận tâm. Cho đến khi tôi bắt đầu gặp một vài vấn đề trong cuộc sống. Bây giờ, người bạn đồng hành của tôi, suy nghĩ thứ hai trong đầu tôi, trở thành kẻ thủ của tôi. Mặc dù vấn đề gần như không có gì quá căng thẳng, tôi vẫn biết tôi xử lý được, nhưng suy nghĩ thứ hai kia lại không cho là như thế. Nó nhồi vào trong đầu tôi thêm một đống những thứ điên rồ khác, khiến sự việc đang từ không có gì trở nên trầm trọng. Tôi không thể dập tắt nó, tôi không thể cưỡng lại nó, tôi phát điên. Lần đầu tiên phát điên, tôi rất nhớ, vì trong cơn điên loạn, tôi đã tu một mạch hết nửa can rượu 5 lít. Tần suất ngày một nhiều hơn, có đợt kéo dài đến gần tháng.
Chưa dừng lại ở đó, tôi bị rối loạn giấc ngủ, trắng đêm, thức đến khi nào cơ thể mệt quá lả đi mới thôi. Nhưng những giấc ngủ cũng đâu có tốt đẹp là bao, khi hệ thần kinh không còn bình thường, ác mộng kéo đến liên tục. Có khi giấc ngủ chỉ vỏn vẹn 3 tiếng đồng hộ, đến 5 lần tôi giật mình tỉnh giấc do ác mộng. Không tìm được cách xử lý, kiệt quệ, chỉ muốn giải thoát, nhiều lần có ý định tự tử và cũng nhiều lần tự tử không thành. Quả thực, cho đến giờ tôi vẫn thấy thật ngu ngốc khi tự gồng mình chống đỡ, không cần đến sự giúp đỡ của ai, do tôi nghĩ tôi có thể vượt qua, như tôi đã làm với trầm cảm.
Vỡ lẽ
Sau một thời gian chống đỡ không nổi, tôi quyết định đi khám. Đến đây, tôi mới vỡ lẽ ra rằng cái suy nghĩ luôn luôn đi cùng tôi cũng là một dạng ảo thanh, có nghĩ là tôi đã có triệu chứng của tâm thần phân liệt từ khi còn rất nhỏ. Sau vài đơn thuốc nhẹ điều trị theo hướng trầm cảm không đỡ, hiện nay tôi đã bước sang giai đoạn điều trị theo hướng tâm thần. Điều đáng buồn hơn là căn bệnh này hiện nay y học chưa có khả năng chữa trị, thuốc chỉ giúp thuyên giảm các triệu chứng để ngăn chặn ý định tự tử. Đồng nghĩa là tôi phải sống với nó và uống thuốc cả đời. Nhưng, khi tôi hỏi làm sao để ngăn cản việc phát điên mỗi lần lên cơn, bác sĩ chỉ cười không nói gì. Còn với tôi, sau khi có đơn thuốc để mua được thuốc ngủ, tôi biết mỗi lần lên cơn, là tôi cần phải uống ngay một viên thuốc ngủ.
Đoạn kết
Hiện tại tôi đã không còn ý định tự tử, nhưng cuộc sống vẫn phủ một màn u ám không biết đến bao giờ mới xóa tan. Công việc đang rất thuận lợi không còn và cũng không còn khả năng quay lại công việc như cũ vì tôi không thể chịu được sức ép lên tâm lý. Đối mặt với cuộc đời của mình đã là một điều khó khăn, đối mặt với gia đình lại là một điều khó khăn kinh khủng hơn nữa. Làm sao để bố mẹ có thể chấp nhận được và đồng ý cho tôi sống như một kẻ điên trong suốt phần đời còn lại đây?

Tuổi thơ kỳ quái
Khi còn nhỏ, tôi đã bắt đầu bộc lộ một số biểu hiện, mà cho đến hiện tại tôi mới biết là nó không bình thường. Chậm chạp trong các hoạt động thể chất, khó giao tiếp và hòa nhập với những người bạn cùng chang lứa, luôn luôn làm mọi thứ chỉ có một mình. Nhưng tôi không hề thấy cô đơn, vì đồng hành với tôi, còn có một dòng suy nghĩ khác trong tôi. Dòng suy nghĩ này trò chuyện với tôi, tranh luận với tôi, sai khiến tôi,... Lúc nào nó cũng xuất hiện, gần như cảm giác tôi có thể tự trò chuyện một mình, tự chơi một mình. Tuy thực tế là tôi đang trò chuyện và chơi với chính một suy nghĩ khác trong đầu.
Tôi không hề hay biết đây là một điều kỳ lạ, vì có thể khi đó tôi còn có nhỏ để nhận thức rằng đó là một điều kỳ lạ. Hơn nữa, nó giúp tôi không còn sự cô đơn, không hề có một điều xui khiến tiêu cực nào, tôi hoàn toàn vui vẻ khi có nó. Tôi không nhớ quá nhiều, nhưng khá chắc rằng đã có lần tôi hỏi người lớn về việc đó. Có lẽ, ở những năm 90 của thế kỷ trước, người ta vẫn còn quá thờ ơ và thiếu kiến thức với những căn bệnh tâm thần, sau cùng không có một sự giúp đỡ nào, mọi người coi đó là trò trẻ con. Đây chính là lý do tôi viết những dòng này, hãy quan tâm hơn đến con trẻ để có biện pháp can thiệp kịp thời trước khi quá muộn.
Dần cô đơn trong một thế giới riêng
Do không hay biết gì về căn bệnh tiềm tàng đang dần phát triển trong bộ não mình, tôi vẫn sống một cuộc sống rất bình thường như bao người. Chỉ khác một điều, tôi suy nghĩ nhiều kinh khủng. Không phải do tôi muốn nghĩ, vẫn là dòng suy nghĩ đó, liên tục chảy, không ngừng nghỉ. Tôi nghĩ nhiều hơn đến những thứ dường như tôi còn không hiểu tại sao tôi lại nghĩ đến. Bản chất của sự việc là gì? Tại sao sự việc đó lại được sinh ra? Sự việc đó sẽ dẫn đến những sự việc nào khác? Với những sự việc nào khác sẽ có cách giải quyết như thế nào? Vô vàn những câu hỏi vây hãm, tôi dần dần không còn hòa nhập được với xã hội xung quanh, do một tư duy khác thường.
Mọi người hay đánh giá tôi thông minh, vô tình, tôi cũng tự cảm thấy như vậy, như một niềm tự hào. Đương nhiên, tôi biết vì sao tôi được đánh giá là thông minh. Với hai luồng suy nghĩ song song, tôi có thể suy nghĩ nhanh và nhiều hơn một người bình thường. Cũng từ đây, tôi bắt đầu bỏ rơi những người bạn trong tư duy, khi họ vẫn còn loay hoay với một vấn đề gì đó của cuộc sống, tôi ở mặt khác, đã xử lý xong xuôi hết thảy. Tôi sống rất thảnh thơi, gần như không cần phải làm gì quá nhiều, mọi thứ vẫn đi đúng quỹ đạo, vì tôi đã chuẩn bị trước hết nhờ vô vàn những câu hỏi mà tôi đặt ra trước đó. Sự cô đơn cứ thế lớn lên, chơi với bạn cùng tuổi không được, chơi với bạn hơn tuổi không xong, chơi với bạn kém tuổi càng không thể. Tôi lại quay về những ngày thơ ấu, lang thang một mình khắp ngõ ngách nơi phố huyện tôi sống, luôn luôn, chỉ có một mình.
Trầm cảm xuất hiện
Khi tôi đã chuẩn bị trước quá nhiều cho cuộc sống của chính mình, tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn về cuộc đời, lý giải được nhiều thứ mà sau này tôi mới biết nó là triết học. Tôi bình thản trước mọi thứ kể cả cái chết, làm ngơ với tiền bạc hay danh vọng, thậm chí vấn đề sinh lý cũng đôi khi bị lãng quên. Đến một thời điểm, tôi cảm thấy hết động lực cho cuộc sống, cảm thấy sống tiếp nữa cũng không để làm gì, cảm thấy sợ phải sống tiếp để chứng kiến tiếp những đau khổ của con người. Tôi rơi vào trầm cảm.
Tuy nhiên, tôi vượt qua rất nhanh, vì cuộc đời, nếu ví như một trò chơi điện tử, dẫu biết đến đích là phải đánh rồng, thì trước đó vẫn còn rất nhiều màn và rất nhiều món trang bị hấp dẫn. Trầm cảm không đeo đuổi tôi được quá lâu, đến rồi đi, như một thói quen, và có lẽ cũng bởi vì tôi đã quá quen với nó rồi nên tôi luôn luôn đặt ra rất nhiều mục tiêu cho mình. Tôi tìm được niềm vui sau khi chinh phục, đến lúc này, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi gần như hoàn hảo. Nhưng nào có hoàn hảo nào đâu bao giờ?
Tâm thần phân liệt
Trầm cảm, với tôi chỉ là một trạng thái tâm lý, tôi lý giải và giải quyết nó như những gì đã viết bên trên. Nhưng sâu tận bên trong, tôi không ngờ rằng tâm thần phân liệt mới chính là lý do dẫn tôi đến với trầm cảm.
Biểu hiện bằng ảo thanh. Tôi thường xuyên nghe thấy những âm thanh rất thật như tiếng kèn đám ma, thật đến nỗi tôi phải hỏi người bên cạnh để xác nhận xem nó có thật hay không. Nó không quấy rồi cuộc sống gì của tôi cả, vì chỉ là một âm thanh, không cần quá bận tâm. Cho đến khi tôi bắt đầu gặp một vài vấn đề trong cuộc sống. Bây giờ, người bạn đồng hành của tôi, suy nghĩ thứ hai trong đầu tôi, trở thành kẻ thủ của tôi. Mặc dù vấn đề gần như không có gì quá căng thẳng, tôi vẫn biết tôi xử lý được, nhưng suy nghĩ thứ hai kia lại không cho là như thế. Nó nhồi vào trong đầu tôi thêm một đống những thứ điên rồ khác, khiến sự việc đang từ không có gì trở nên trầm trọng. Tôi không thể dập tắt nó, tôi không thể cưỡng lại nó, tôi phát điên. Lần đầu tiên phát điên, tôi rất nhớ, vì trong cơn điên loạn, tôi đã tu một mạch hết nửa can rượu 5 lít. Tần suất ngày một nhiều hơn, có đợt kéo dài đến gần tháng.
Chưa dừng lại ở đó, tôi bị rối loạn giấc ngủ, trắng đêm, thức đến khi nào cơ thể mệt quá lả đi mới thôi. Nhưng những giấc ngủ cũng đâu có tốt đẹp là bao, khi hệ thần kinh không còn bình thường, ác mộng kéo đến liên tục. Có khi giấc ngủ chỉ vỏn vẹn 3 tiếng đồng hộ, đến 5 lần tôi giật mình tỉnh giấc do ác mộng. Không tìm được cách xử lý, kiệt quệ, chỉ muốn giải thoát, nhiều lần có ý định tự tử và cũng nhiều lần tự tử không thành. Quả thực, cho đến giờ tôi vẫn thấy thật ngu ngốc khi tự gồng mình chống đỡ, không cần đến sự giúp đỡ của ai, do tôi nghĩ tôi có thể vượt qua, như tôi đã làm với trầm cảm.
Vỡ lẽ
Sau một thời gian chống đỡ không nổi, tôi quyết định đi khám. Đến đây, tôi mới vỡ lẽ ra rằng cái suy nghĩ luôn luôn đi cùng tôi cũng là một dạng ảo thanh, có nghĩ là tôi đã có triệu chứng của tâm thần phân liệt từ khi còn rất nhỏ. Sau vài đơn thuốc nhẹ điều trị theo hướng trầm cảm không đỡ, hiện nay tôi đã bước sang giai đoạn điều trị theo hướng tâm thần. Điều đáng buồn hơn là căn bệnh này hiện nay y học chưa có khả năng chữa trị, thuốc chỉ giúp thuyên giảm các triệu chứng để ngăn chặn ý định tự tử. Đồng nghĩa là tôi phải sống với nó và uống thuốc cả đời. Nhưng, khi tôi hỏi làm sao để ngăn cản việc phát điên mỗi lần lên cơn, bác sĩ chỉ cười không nói gì. Còn với tôi, sau khi có đơn thuốc để mua được thuốc ngủ, tôi biết mỗi lần lên cơn, là tôi cần phải uống ngay một viên thuốc ngủ.
Đoạn kết
Hiện tại tôi đã không còn ý định tự tử, nhưng cuộc sống vẫn phủ một màn u ám không biết đến bao giờ mới xóa tan. Công việc đang rất thuận lợi không còn và cũng không còn khả năng quay lại công việc như cũ vì tôi không thể chịu được sức ép lên tâm lý. Đối mặt với cuộc đời của mình đã là một điều khó khăn, đối mặt với gia đình lại là một điều khó khăn kinh khủng hơn nữa. Làm sao để bố mẹ có thể chấp nhận được và đồng ý cho tôi sống như một kẻ điên trong suốt phần đời còn lại đây?