• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Có Hình Gái Quê - Ký ức mùa hè của tao

vuacuaxam

Già làng
ZRiFWM.jpg


Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, quen với tiếng còi xe inh ỏi, những con đường chật ních người qua lại. Cuộc sống cuốn tôi đi với công việc, những cuộc hẹn hò vô nghĩa và những ngày tháng trôi qua vội vã. Cho đến một ngày, tôi quyết định về thăm một người bạn ở miền Tây, nơi tôi đã nhiều năm không đặt chân đến.

40VwNH.jpg


Miền Tây đón tôi bằng cánh đồng lúa xanh rì, bằng con sông nước chảy lững lờ, bằng những buổi trưa hè nằm võng nghe chim hót. Ở đó, tôi gặp Ngân.

ovS6A9.jpg


2HQMUQ2.jpg


Ngân là con gái của người hàng xóm nhà bạn tôi. Lần đầu tiên gặp, tôi ấn tượng bởi mái tóc dài đen nhánh, làn da rám nắng và nụ cười hồn nhiên của cô. Ngân không giống những cô gái tôi từng gặp ở thành phố, không phấn son lòe loẹt, không điệu đà kiểu cách, chỉ đơn giản là một cô gái quê với đôi mắt biết cười.

kF6a0Pe.jpg


bVjLpC.jpg


Chúng tôi gặp nhau mỗi ngày, khi tôi phụ bạn bắt cá ngoài ruộng, khi cô gánh nước tưới rau, hoặc những buổi chiều hai đứa ngồi trên bờ kênh nói chuyện vu vơ. Ngân kể về những cánh đồng mùa gặt, về những con nước lớn ròng, về những cơn mưa bất chợt tưới mát cả cánh đồng. Tôi thích nghe cô kể, thích cái cách cô cười, thích cả dáng vẻ bình yên của cô giữa vùng quê mộc mạc.

iG6ado.jpg


Ctozfhi.jpg


Nhưng kỳ nghỉ hè nào cũng phải kết thúc. Ngày tôi rời quê, Ngân không ra tiễn, chỉ nhờ bạn gửi cho tôi một túi múi mít chín. Trên chuyến xe về lại Sài Gòn, tôi cầm miếng mít vàng ươm mà thấy lòng mình trống trải lạ thường.

ryQBVR.jpg


Trở lại thành phố, tôi lại lao vào công việc, vào những bộn bề thường nhật. Nhưng mỗi khi đêm xuống, tôi lại nhớ đến nụ cười của Ngân, nhớ những ngày tháng bình yên bên cô gái miền Tây. Tôi nhận ra, giữa những con đường đông đúc của Sài Gòn, tôi đã đánh rơi một chút gì đó của lòng mình ở nơi miền quê ấy.

uTIfSt2p.jpg
 
Sửa lần cuối:
ZRiFWM.jpg


Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, quen với tiếng còi xe inh ỏi, những con đường chật ních người qua lại. Cuộc sống cuốn tôi đi với công việc, những cuộc hẹn hò vô nghĩa và những ngày tháng trôi qua vội vã. Cho đến một ngày, tôi quyết định về thăm một người bạn ở miền Tây, nơi tôi đã nhiều năm không đặt chân đến.

40VwNH.jpg


Miền Tây đón tôi bằng cánh đồng lúa xanh rì, bằng con sông nước chảy lững lờ, bằng những buổi trưa hè nằm võng nghe chim hót. Ở đó, tôi gặp Ngân.

ovS6A9.jpg


2HQMUQ2.jpg


Ngân là con gái của người hàng xóm nhà bạn tôi. Lần đầu tiên gặp, tôi ấn tượng bởi mái tóc dài đen nhánh, làn da rám nắng và nụ cười hồn nhiên của cô. Ngân không giống những cô gái tôi từng gặp ở thành phố, không phấn son lòe loẹt, không điệu đà kiểu cách, chỉ đơn giản là một cô gái quê với đôi mắt biết cười.

kF6a0Pe.jpg


bVjLpC.jpg


Chúng tôi gặp nhau mỗi ngày, khi tôi phụ bạn bắt cá ngoài ruộng, khi cô gánh nước tưới rau, hoặc những buổi chiều hai đứa ngồi trên bờ kênh nói chuyện vu vơ. Ngân kể về những cánh đồng mùa gặt, về những con nước lớn ròng, về những cơn mưa bất chợt tưới mát cả cánh đồng. Tôi thích nghe cô kể, thích cái cách cô cười, thích cả dáng vẻ bình yên của cô giữa vùng quê mộc mạc.

iG6ado.jpg


Ctozfhi.jpg


Nhưng kỳ nghỉ hè nào cũng phải kết thúc. Ngày tôi rời quê, Ngân không ra tiễn, chỉ nhờ bạn gửi cho tôi một túi múi mít chín. Trên chuyến xe về lại Sài Gòn, tôi cầm miếng mít vàng ươm mà thấy lòng mình trống trải lạ thường.

ryQBVR.jpg


Trở lại thành phố, tôi lại lao vào công việc, vào những bộn bề thường nhật. Nhưng mỗi khi đêm xuống, tôi lại nhớ đến nụ cười của Ngân, nhớ những ngày tháng bình yên bên cô gái miền Tây. Tôi nhận ra, giữa những con đường đông đúc của Sài Gòn, tôi đã đánh rơi một chút gì đó của lòng mình ở nơi miền quê ấy.

uTIfSt2p.jpg
Ảnh Mông với Đít quá trời.
 
ZRiFWM.jpg


Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, quen với tiếng còi xe inh ỏi, những con đường chật ních người qua lại. Cuộc sống cuốn tôi đi với công việc, những cuộc hẹn hò vô nghĩa và những ngày tháng trôi qua vội vã. Cho đến một ngày, tôi quyết định về thăm một người bạn ở miền Tây, nơi tôi đã nhiều năm không đặt chân đến.

40VwNH.jpg


Miền Tây đón tôi bằng cánh đồng lúa xanh rì, bằng con sông nước chảy lững lờ, bằng những buổi trưa hè nằm võng nghe chim hót. Ở đó, tôi gặp Ngân.

ovS6A9.jpg


2HQMUQ2.jpg


Ngân là con gái của người hàng xóm nhà bạn tôi. Lần đầu tiên gặp, tôi ấn tượng bởi mái tóc dài đen nhánh, làn da rám nắng và nụ cười hồn nhiên của cô. Ngân không giống những cô gái tôi từng gặp ở thành phố, không phấn son lòe loẹt, không điệu đà kiểu cách, chỉ đơn giản là một cô gái quê với đôi mắt biết cười.

kF6a0Pe.jpg


bVjLpC.jpg


Chúng tôi gặp nhau mỗi ngày, khi tôi phụ bạn bắt cá ngoài ruộng, khi cô gánh nước tưới rau, hoặc những buổi chiều hai đứa ngồi trên bờ kênh nói chuyện vu vơ. Ngân kể về những cánh đồng mùa gặt, về những con nước lớn ròng, về những cơn mưa bất chợt tưới mát cả cánh đồng. Tôi thích nghe cô kể, thích cái cách cô cười, thích cả dáng vẻ bình yên của cô giữa vùng quê mộc mạc.

iG6ado.jpg


Ctozfhi.jpg


Nhưng kỳ nghỉ hè nào cũng phải kết thúc. Ngày tôi rời quê, Ngân không ra tiễn, chỉ nhờ bạn gửi cho tôi một túi múi mít chín. Trên chuyến xe về lại Sài Gòn, tôi cầm miếng mít vàng ươm mà thấy lòng mình trống trải lạ thường.

ryQBVR.jpg


Trở lại thành phố, tôi lại lao vào công việc, vào những bộn bề thường nhật. Nhưng mỗi khi đêm xuống, tôi lại nhớ đến nụ cười của Ngân, nhớ những ngày tháng bình yên bên cô gái miền Tây. Tôi nhận ra, giữa những con đường đông đúc của Sài Gòn, tôi đã đánh rơi một chút gì đó của lòng mình ở nơi miền quê ấy.

uTIfSt2p.jpg
 
ZRiFWM.jpg


Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, quen với tiếng còi xe inh ỏi, những con đường chật ních người qua lại. Cuộc sống cuốn tôi đi với công việc, những cuộc hẹn hò vô nghĩa và những ngày tháng trôi qua vội vã. Cho đến một ngày, tôi quyết định về thăm một người bạn ở miền Tây, nơi tôi đã nhiều năm không đặt chân đến.

40VwNH.jpg


Miền Tây đón tôi bằng cánh đồng lúa xanh rì, bằng con sông nước chảy lững lờ, bằng những buổi trưa hè nằm võng nghe chim hót. Ở đó, tôi gặp Ngân.

ovS6A9.jpg


2HQMUQ2.jpg


Ngân là con gái của người hàng xóm nhà bạn tôi. Lần đầu tiên gặp, tôi ấn tượng bởi mái tóc dài đen nhánh, làn da rám nắng và nụ cười hồn nhiên của cô. Ngân không giống những cô gái tôi từng gặp ở thành phố, không phấn son lòe loẹt, không điệu đà kiểu cách, chỉ đơn giản là một cô gái quê với đôi mắt biết cười.

kF6a0Pe.jpg


bVjLpC.jpg


Chúng tôi gặp nhau mỗi ngày, khi tôi phụ bạn bắt cá ngoài ruộng, khi cô gánh nước tưới rau, hoặc những buổi chiều hai đứa ngồi trên bờ kênh nói chuyện vu vơ. Ngân kể về những cánh đồng mùa gặt, về những con nước lớn ròng, về những cơn mưa bất chợt tưới mát cả cánh đồng. Tôi thích nghe cô kể, thích cái cách cô cười, thích cả dáng vẻ bình yên của cô giữa vùng quê mộc mạc.

iG6ado.jpg


Ctozfhi.jpg


Nhưng kỳ nghỉ hè nào cũng phải kết thúc. Ngày tôi rời quê, Ngân không ra tiễn, chỉ nhờ bạn gửi cho tôi một túi múi mít chín. Trên chuyến xe về lại Sài Gòn, tôi cầm miếng mít vàng ươm mà thấy lòng mình trống trải lạ thường.

ryQBVR.jpg


Trở lại thành phố, tôi lại lao vào công việc, vào những bộn bề thường nhật. Nhưng mỗi khi đêm xuống, tôi lại nhớ đến nụ cười của Ngân, nhớ những ngày tháng bình yên bên cô gái miền Tây. Tôi nhận ra, giữa những con đường đông đúc của Sài Gòn, tôi đã đánh rơi một chút gì đó của lòng mình ở nơi miền quê ấy.

uTIfSt2p.jpg
Cái quần ống loe nó như thảm họa ấy nhỉ. Đm, nhìn xúc phạm con mắt thật.
 
ZRiFWM.jpg


Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, quen với tiếng còi xe inh ỏi, những con đường chật ních người qua lại. Cuộc sống cuốn tôi đi với công việc, những cuộc hẹn hò vô nghĩa và những ngày tháng trôi qua vội vã. Cho đến một ngày, tôi quyết định về thăm một người bạn ở miền Tây, nơi tôi đã nhiều năm không đặt chân đến.

40VwNH.jpg


Miền Tây đón tôi bằng cánh đồng lúa xanh rì, bằng con sông nước chảy lững lờ, bằng những buổi trưa hè nằm võng nghe chim hót. Ở đó, tôi gặp Ngân.

ovS6A9.jpg


2HQMUQ2.jpg


Ngân là con gái của người hàng xóm nhà bạn tôi. Lần đầu tiên gặp, tôi ấn tượng bởi mái tóc dài đen nhánh, làn da rám nắng và nụ cười hồn nhiên của cô. Ngân không giống những cô gái tôi từng gặp ở thành phố, không phấn son lòe loẹt, không điệu đà kiểu cách, chỉ đơn giản là một cô gái quê với đôi mắt biết cười.

kF6a0Pe.jpg


bVjLpC.jpg


Chúng tôi gặp nhau mỗi ngày, khi tôi phụ bạn bắt cá ngoài ruộng, khi cô gánh nước tưới rau, hoặc những buổi chiều hai đứa ngồi trên bờ kênh nói chuyện vu vơ. Ngân kể về những cánh đồng mùa gặt, về những con nước lớn ròng, về những cơn mưa bất chợt tưới mát cả cánh đồng. Tôi thích nghe cô kể, thích cái cách cô cười, thích cả dáng vẻ bình yên của cô giữa vùng quê mộc mạc.

iG6ado.jpg


Ctozfhi.jpg


Nhưng kỳ nghỉ hè nào cũng phải kết thúc. Ngày tôi rời quê, Ngân không ra tiễn, chỉ nhờ bạn gửi cho tôi một túi múi mít chín. Trên chuyến xe về lại Sài Gòn, tôi cầm miếng mít vàng ươm mà thấy lòng mình trống trải lạ thường.

ryQBVR.jpg


Trở lại thành phố, tôi lại lao vào công việc, vào những bộn bề thường nhật. Nhưng mỗi khi đêm xuống, tôi lại nhớ đến nụ cười của Ngân, nhớ những ngày tháng bình yên bên cô gái miền Tây. Tôi nhận ra, giữa những con đường đông đúc của Sài Gòn, tôi đã đánh rơi một chút gì đó của lòng mình ở nơi miền quê ấy.

uTIfSt2p.jpg
con này phải đè ra nắc ngày 3 hiệp, cứ ăn xong là nắc
 
Top