Johnny Lê Nữu Vượng
Già làng

Kể từ vụ ném bom nguyên tử ở Hiroshima và Nagasaki, vũ khí hạt nhân đã được kích nổ hơn 2.000 lần để thử nghiệm và phô trương sức mạnh quân sự.
Bom nguyên tử (bom A), là loại vũ khí hủy diệt hàng loạt mà năng lượng của nó sinh ra bởi các phản ứng phân hạch hoặc hợp hạch hạt nhân. Dù là loại nhỏ nhất, sức công phá của bom hạt nhân cũng lớn hơn bất kỳ vũ khí được quy ước nào.Bom nguyên tử sử dụng nguyên tắc phân hạch để sản sinh ra năng lượng. Phản ứng phân hạch xảy ra khi ta bắn các hạt neutron vào hạt nhân nguyên tử, quá trình này giải phóng năng lượng rất lớn và phóng xạ.
Sau rất nhiều cuộc thí nghiệm thì các nhà khoa học đã phát hiện ra Uranium-235 và Plutonium là những nguyên tố phù hợp nhất để thực hiện phản ứng phân hạch.
Bom nguyên tử lấy năng lượng từ chuỗi các phản ứng phân hạch dây chuyền, càng nhiều phản ứng xảy ra, sức công phá càng lớn. Ước tính, nó có sức công phá tương đương với 30.000 - 300.000 tấn thuốc nổ, có thể dễ dàng phá hủy hoàn toàn một thành phố.

Vũ khí hạt nhân lần đầu tiên được sử dụng vào giai đoạn cuối Thế chiến II, khi Không quân Hoa Kỳ thả một quả bom phân hạch có biệt danh là "Little Boy" xuống thành phố Hiroshima, Nhật Bản.
Sau đó chỉ 1 ngày, Hoa Kỳ tiếp tục thả một quả bom phân hạch thứ 2 có biệt danh là "Fat Man" xuống thành phố Nagasaki, Nhật Bản.
Tiến trình để chế tạo vũ khí hạt nhân:
Để chế tạo ra một quả bom nguyên tử cần có 25kg uranium-235 hoặc 8kg plutonium-239, sau đó chế tạo một thiết bị kích nổ và lượng thuốc nổ đủ mạnh để khối nhiên liệu hạt nhân có phản ứng dây chuyền.

Chế tạo vũ khí hạt nhân là một tiến trình rất phức tạp. Thách thức đầu tiên là phải sở hữu các vật liệu phóng xạ cần thiết.
Uranium là một lựa chọn. Chất này tồn tại trong tự nhiên, thường được tìm thấy ở dạng chất đồng vị, với 99,3% là uranium-238 và 0,7% là uranium-235. Chỉ uranium-235 mới có thể được dùng để tạo ra năng lượng hạt nhân.
Để tách 2 đồng vị này, người ta phải dùng các máy ly tâm. U-238 nặng hơn sẽ bị loại bỏ trong khi U-235 nhẹ hơn được bơm trở lại vào máy ly tâm, tiếp tục quá trình lọc. Người ta phải dùng rất nhiều máy ly tâm để thu được một lượng lớn uranium-235.
Uranium chỉ cần làm giàu lên mức độ 5% đã đủ để trở thành nhiên liệu sản xuất điện. Nhưng nếu muốn chế tạo vũ khí hạt nhân, người ta phải làm giàu uranium lên mức độ tối thiểu là 90%.
Plutonium-239 là lựa chọn thứ hai. Chất này được sản xuất cùng uranium trong các lò phản ứng hạt nhân, tại đó người ta tách uranium ra riêng và lọc lấy plutonium.
Thường phải mất khoảng 25kg uranium-235 hoặc 8kg plutonium-239 để tạo ra một quả bom nguyên tử.

Sức mạnh hủy diệt của bom nguyên tử (bom hạt nhân) bắt nguồn từ những hạt nhân nhỏ bé proton, neutron và electron.
Đồng vị U-235 được lựa chọn là do khả năng tiếp nhận neutron tự do rất cao. Quá trình tiếp nhận và phân rã xảy ra vô cùng nhanh chóng.
Để có thể hoạt động, nguyên liệu uranium cần phải được ‘làm giàu’, nghĩa là làm tăng tỉ lệ của đồng vị U-235. Ở cấp độ vũ khí hạt nhân, đồng vị U-235 phải chiếm trên 90% nguyên liệu chính.
Chỉ có chất đồng vị U-235 trong uranium mới có khả năng phân hạch (để chế tạo bom). Uranium tự nhiên chủ yếu gồm chất đồng vị U-238 và chỉ có 0,7% chất đồng vị U-235.
Cấu tạo của một quả bom phân hạch đơn giản bao gồm một đầu đạn nhỏ U-235 và một khối nguyên liệu U235 hình cầu, khi đầu đạn gặp khối nguyên liệu nó sẽ tạo nên khối lượng tới hạn và kích hoạt quá trình phản ứng phân hạch dây chuyền