đọc thớt kia về truyện trong tù của người buôn gió mà thằng thớt nó up chậm quá, tìm gg k ra, vô tình tìm được truyện này cũng hay, kéo về cho tụi m đọc chung.
Lời tác giả: Tôi đã từng nói nhiều lần, viết nhiều lần: tôi là một gã lưu manh, vô học và cơ hội, đầy thủ đoạn. Tôi có tiền án, tiền sự và đã bị bắt tù nhiều lần.
Trong quá khứ cách đây hàng chục năm, tôi đã từng làm nhiều điều mà những kẻ lưu manh vẫn làm như buôn lậu ma túy, trấn lột, cố ý gây thương tích, tàng trữ vũ khí…
Tôi chưa bao giờ nhận mình là nhà đấu tranh dân chủ, đấu tranh cho công bằng xã hội hay những điều to lớn. Tôi chỉ là một người ham viết và viết theo ý mình. Cơ quan an ninh điều tra đã từng miệt thị nói với tôi, nguyên văn:
-Ông chỉ là kẻ đâm bị thóc, chọc bị gạo, nhận mấy đồng lẻ của bọn bên ngoài. Viết linh tinh chọc ngoáy rồi có ngày đi quá nữa là xong đấy.
Có lẽ tôi phải công nhận lời nói này là gần chính xác. Có điều tôi cần đính chính là tôi tự do viết bài theo ý mình, không theo ý ai khác.
Còn người ta gửi cho tôi tiền là sau khi họ đọc những gì tôi viết, chứ không phải tôi nhận tiền để viết cho họ. Nhưng cũng không sao, vì đời tôi đã làm những việc như buôn bán ma túy, trấn lột, đòi nợ thuê, chém người thuê, cờ bạc, cho vay lãi…, thì dẫu có bị quy kết viết bài lấy tiền cũng chẳng có gì phải ngại cả.
Xin gửi đến các bạn một truyện về nhà tù Việt Nam, nơi tôi đã từng ở đó. Truyện tôi viết đã rất lâu và từng đăng trên blog cũ đã bị ngừng hoạt động. Cũng là nhân dịp đầu năm các bạn dư luận viên đang gắng sức tung ra những bài viết về thân phận lưu manh của tôi. Một câu chuyện tù lúc này cũng là hợp cảnh.
Phần 1
Tên đội trưởng toán tù đứng trên sườn núi gào to cho tốp tù đang cấy thửa ruộng dưới chân núi nghe. Toán tù đứng thẳng người dậy thở phào, ưỡn cái lưng mỏi vì khom khom cấy. Tiếng vặn xương răng rắc. Chúng bì bõm nhấc chân nặng nề trên mặt ruộng tìm lối lên bờ. Dưới cái lán dựng tạm bợ, thân bằng cây giang nhỏ, mái là những cành cây vừa được thằng nấu cơm chặt. Vết chặt còn rỏ nhựa mà nắng gắt khiến lá cây héo rũ.
Bọn tù chen chúc dưới bóng râm ít ỏi tránh nắng ăn cơm với rau bắp cải kho muối.
Tù nấu bếp bưng cái khay cơm và rau cho đội trưởng. Hai thằng ngồi ăn riêng, tên bếp lôi ra một gói giấy báo:
-Hôm qua thằng Dũng Toét nhận lạc đà (đồ tiếp tế của gia đình) em chặt tí mều (thịt) để anh em mình lấy sức cải tạo.
Tù nấu bếp hào hứng mở gói giấy báo, bên trong là muối vừng trộn lẫn thịt ba chỉ rang cháy cạnh. Tù nấu bếp chọn thịt gắp cho đội trưởng, còn muối vừng gói lại định để lần sau ăn. Đội trưởng nhìn mảnh báo thấy mấy dòng chữ, hắn bỏ đũa vớ lấy:
-Mày lấy cái khác gói muối vừng, để tao mảnh báo. Mày lấy báo đâu ra thế?
-Báo bọc đồ của nhà Dũng Toét. Anh quấn sâu kèn à, em còn báo chữ đen, chữ mầu quấn hút khét bỏ mẹ.
-Tí nữa mày soát đồ của nó, còn mảnh báo nào lấy cho tao. Tao hay xem linh tinh.
Đội tù xếp hàng vào buồng giam, quản giáo khóa cửa, nói với đội trưởng đội tù:
- Cho chúng nó ngủ, mai dậy sớm cấy cho xong.
Quản giáo vừa đi, trong góc phòng có tiếng đấm đá huỳnh huỵch. Tiếng chửi thề.
-Đm con chó này văn vở à?
Đội trưởng lại gần, thấy Dũng Toét nằm co quắp hứng chịu những cú dận gót chân của trực buồng. Hắn quát.
- Sao đó?
Trực buồng:
- Đm thằng này nó định không chấp hành anh ạ.
Đội trưởng lừ mắt nhìn Dũng Toét:
- Mày định xuống bệnh xá để mai trốn lao động à ?
Dũng Toét ngồi dậy ngay, ôm mạng sườn nhăn nhó:
-Dạ , em có làm gì đâu. Anh ý lấy hết đồ nhà em tắc, bảo em giấu ở ngoài ruộng, em thề là không giấu tí nào, có bao nhiêu em mang ra hết. Anh ý không tin cứ đánh em.
Đội trưởng nhìn đống đồ vương vãi trước mặt. Bánh mỳ khô, bánh quy, mấy gói bột canh. Hắn hỏi trực buồng.
-Còn thiếu cái gì?
Trực buồng:
-Thằng này cứ phải giã anh ạ, thiếu gì nó phải tự biết. Anh cứ để em.
Trực buồng thúc đầu gối vào ngực Dũng Toét hỏi:
- Đm, mày biết còn gì nữa không?
Dũng toét bỏ tay ôm sườn ôm ngực mếu máo.
-Em thề với anh là nhà em gửi gì em bày ra đây hết rồi ạ.
-Này thì hết này, đm bố cho mày tự giác mà mày không biết điều, thích chết thì cho mày chết luôn.
Trực buồng vừa chửi vừa đạp tới tấp vào sườn Dũng Toét. Ôm chỗ nọ lại bị đánh vào chỗ kia, Dũng Toét quằn quại chịu đòn, nó cố nhớ xem đồ nhà nó gửi còn thiếu cái gì. Nó mếu máo khóc:
-Mẹ ơi, nửa năm mẹ mới gửi quà cho con. Con nhận quà mẹ chưa ăn miếng nào mà khổ thế này mẹ ơi.
Trực buồng nghiến răng chửi, đánh càng mạnh.
-À, đm mày định be (kêu to) cho quản giáo nghe thấy à. Mẹ mày giết mày chứ đ… phải tao. Ai bảo gửi cho mày mà không gửi cho tao.
Mỗi từ “mẹ’’ mà hai thằng kia nói ra, làm đội trưởng nhăn mặt. Hắn thở dài bảo trực buồng:
-Thôi tha nó hôm nay, mai nó còn phải đi cấy. Tối mai xử tiếp.
Trực buồng ngừng đánh, thở hổn hển:
-Nó chưa bỏ mảnh báo ra anh ạ.
Đội trưởng ớ người. Giờ hắn mới nhớ ra, hắn cứ nghĩ thằng Dũng Toét giấu dao cạo râu hay tiền nhà nó gửi nên trực buồng mới đánh vậy. Còn Dũng Toét lại phều phào:
-Dạ, báo nào em có biết đâu.
Trực buồng:
-Báo cái mả mẹ mày, báo bọc đồ ấy. Thằng Tính bếp lúc nãy nó xé của mày một mảnh san muối vừng nhớ chưa? Giấu đâu rồi? Mày có thuốc lào hay sao mà giấu báo. Định vi phạm nội quy trong buồng à?
Dũng Toét mặt méo xệch, gượng dậy rên rỉ:
-Thế mà anh không nói để em biết, em có để ý đâu. Tưởng thằng nào dích (chỉ điểm) oan em giấu cái gì.
Trực buồng:
-Nhớ là việc của mày nghe chưa, đánh cho lần sau mày nhớ không sót cái gì. Bố mày hỏi là… lại phải nhắc mày mới nhớ à? Báo đâu?
Tùng Ngọc nằm cạnh chỗ Dũng Toét bật dậy như điện giật, nó vội giở hòm đồ của nó lấy mảnh báo lót đáy hai tay đưa trực buồng:
-Dạ đây, em xin nó để lót, thùng của em bị rỉ hết rồi ạ.
Trực buồng đưa mảnh báo cho đội trưởng:
-Đây anh ạ, anh mới về không biết. Bọn này cứ phải đánh, không đánh nó lấn ngay.
Đội trưởng cầm mảnh báo, ghép với mảnh báo bọc muối vừng buổi trưa mà hắn giữ trong túi. Hắn vuốt thật phẳng, vẻ hồi hộp hắn nâng nhẹ hai mảnh báo lên hứng ánh sáng của ngọn đèn trong phòng giam.
Có tiếng rên của Dũng Toét. Đội trưởng quay lại nhìn, thấy Dũng Toét vừa lau máu miệng vùa ôm ngực. Thương hại, đội trưởng bảo trực buồng:
-Bồi dưỡng cho nó ít khói giảm đau.
Tuy đau, nhưng Dũng Toét mắt sáng ngời nhận điếu thuốc lào vê trong giấy báo. Hắn thận trọng rít từng hơi. Hai mắt đờ đẫn vì sung sướng, cảm giác đau tan biến khi khói thuốc thấm dần, lan tỏa trong buồng phổi, chạy khắp tứ chi rần rật.
Bỗng thằng Tùng Ngọc huých nhẹ, thì thào:
-Cho tao xin tóp nhé.
Dũng Toét chửi khẽ:
- Đm mày, tao nát người mới được hơi khói đấy.
Tùng Ngọc lào phào:
-Tao cũng mong bị đánh như mày để có khói. Bốn tháng nay tao chưa được hơi nào.
Dũng Toét trao mẩu tóp cho Tùng Ngọc, còn cố rít hơi dài khiến Tùng Ngọc buốt ruột thèm thuồng.
Tên bếp nhìn đội trưởng hạ hai mảnh báo xuống trước mặt, ngồi khoanh tròn, nghiêng vai, cúi đầu tư lự. Tay phải tên đội trưởng chống cùi chỏ trên đùi, bàn tay phải ôm lấy trán trùm lên cả con mắt phải. Đội trưởng đọc báo bằng mắt trái.
Tên bếp lấy vải đun bơ nước, hắn biết đội trưởng sắp muốn uống trà mạn.
Phần 2
Đội tù ăn cơm , tắm rửa xong. Đã có đứa nằm ngáy, có thằng còn đang khâu cái áo, thằng đang bôi thuốc ghẻ. Đội trưởng nhìn phòng giam một lượt rồi lại ngó tờ báo.
Dè dặt đọc từng chữ trên tờ báo, đội trưởng toán tù xem rất kỹ mảnh báo. Hắn xem mặt bên kia trước. Bài báo bên mặt khiến hắn chú ý thì hắn để dành. Bọn tù hay để dành dè sẻn như vậy từ điếu thuốc, cọng chè đến hạt muối vừng. Những cái gì ngon tù để dành cho một ngày vui nào đó như buổi liên hoan tên nào mãn hạn, hay là ngày Tết.
Đội trưởng đọc mon men, hắn để dành đến lúc không gian tĩnh lặng đọc cái phần mà hắn đang cố kìm cơn hối thúc trong lòng muốn xem.
Nước đã sôi nhờ đun bằng những thanh nhiên liệu hỗn hợp từ nilon và vải áo, sôi sùng sục trong ống bơ sữa bò han gỉ. Tên bếp pha trà, ủ trong cái bọc bằng chăn giữ nhiệt. Đợi trà ngấm hắn rót vào cái chén sành sứt quai đưa đội trưởng.
Tên bếp nói nhỏ:
-Em thấy thằng Tuấn hôm nay nhận thư vợ, nó khóc. Chắc nhà nó có chuyện gì. Mai anh phải để ý, không nó mất tư tưởng cải tạo lại bùng (trốn trại). Mai đừng cho nó ra đồng anh ạ.
Đội trưởng nhíu mày chửi:
-Đm, mày gọi nó lên đây.
Tuấn kều đang nằm im thin thít bị dựng dậy, mắt đỏ hoe. Tuấn Kều hơn đội trưởng gần hai chục tuổi. Đến chỗ đội trưởng, Tuấn Kều khúm núm hỏi:
-Cậu gọi anh à?
Đội trưởng:
-Thư vợ nói gì?
Tuấn Kều:
-Nó bảo dạo này nó bận, không đi lên với anh. Để Tết này nó lên một thể. Có thế thôi em ạ. Mấy tháng nay anh chưa có gì với em, em để cho anh khất đến Tết. Nhà anh lên anh không quên ơn em.
Đội Trưởng gằn giọng:
-Ông mang cái thư đấy ra đây cho tôi xem.
Tuấn Kều lúng túng, hắn nhìn thấy ánh mắt thúc giục, hăm dọa của tên bếp đành mò về chỗ, lấy trong gối ra cái thư đưa cho đội trưởng. Xem thư xong đội trưởng nói:
-Vợ anh nó bỏ anh thế này anh làm sao mà yên tâm cải tạo. Mai anh ở nhà đợi chuyển đội khác. Ra đồng không ai trông được anh. Đang mùa cấy người thiếu, hơi đéo đâu còn để ý anh nữa.
Nghe thấy vậy, Tuấn Kều mặt xám ngoét. Ở đội lao động bên ngoài còn tạt té kiếm cọng rau, con cua, con ốc cải thiện lấy sức sống. Sang đội khác nằm im trong trại, cải tạo đúng tiêu chuẩn của trại thì chỉ còn da bọc xương. Mà trong tù thiếu ăn dẫn đến lắm bệnh, bệnh lại thiếu thuốc điều trị dẫn tới lên đồi A1 (nơi chôn tù chết).
Cái đội tù trong trại được gọi là đội lá vàng rơi. Tức là tù của đội ấy gầy gò, ốm yếu sắp chết giống như chiếc lá vàng.
Tuấn Kều mặt dài ngoẵng van xin:
-Anh xin cậu, án tám năm giờ anh còn hơn năm thôi. Cậu giúp anh cho anh còn ngày về nuôi các cháu. Anh không biết nói gì với cậu. Trời ơi, tại vì con đàn bà khốn nạn này mà anh đi tù, giờ nó định giết anh nữa. Anh xin cậu, cậu nghĩ đến các cháu nhà anh. Cậu giúp anh cả đời anh không quên ơn cậu.
Đội trưởng nói mặt lạnh tanh:
-Anh sang đội kia, chết sao được. Khối thằng sống đến ngày về. Em thương anh thì ai thương em. Giờ tất cả biết chuyện anh. Em để anh đi ra ngoài làm, bọn nó dích lên ban giáo dục trại là em ăn gì của anh nên không có biện pháp phòng ngừa anh lúc tư tưởng anh đang dao động.
Đứa nào nó chứng minh rằng anh yên tâm cải tạo khi vợ anh nó bỏ anh đi lấy thằng khác. Hai đứa con nó vất lăn lóc cho bà nội gần tám mươi bán bánh mỳ nuôi. Anh mà trốn thì em là thằng đầu tiên phải đi cùm. Mà cùm xong thì coi như chỗ đứng làm lại từ đầu. Em tử tế nói cho anh biết trước để chuẩn bị nội vụ, còn không mai em cứ thế đề đạt thầy (quản giáo) cho anh đi.
Thôi về chỗ sắp xếp hay binh tình (xin xỏ, đổi chác) xem có gì cần dùng mang sang bên ấy. Đừng nói ơn huệ, tù mưa ngày nào mát mặt ngày ấy. Biết có sống đến ngày về đâu, mai kia có thằng nào nó bổ trộm nhát cuốc vào đầu thì đợi mà lấy ơn. Còn về xã hội mênh mông, thân mình còn chả lo được nói gì chuyện đi trả ơn ai. Lại còn tái tù nữa chứ. Từ trước đến giờ em đối xử với anh cũng đã là tốt hơn người rồi, anh đừng đòi hỏi quá đáng, em cáu đấy.
Tuấn Kều ôm đầu buồn thảm, hắn nấc những tiếng nghẹn vừa uất ức vừa đau xót. Lát sau hắn nói:
-Em ơi, em giúp anh đã nhiều anh biết, giờ em cố giúp anh lần nữa. Anh còn bà chị gái, anh sẽ viết thư cho bà ấy thăm anh. Chỉ mươi ngày là bà chị anh lên trại thăm, anh sẽ biết điều với em.
Tuấn Kều kể lể là chị hắn thương hắn lắm, cũng tại vì ghét vợ hắn mà chị không thèm thăm nom hắn. Giờ biết hắn bị vợ bỏ, thế nào cũng thăm đâu ra đấy. Đội trưởng nghe Tuấn Kều kể lể miên man về quan hệ gia đình một cách kiên nhẫn, xong đột ngột hỏi Tuấn Kều:
- Chị làm gì ?
Tuấn Kều mắt le lói hy vọng có thể bám được, hắn trả lời lắp bắp:
-Bà ấy ba… bán… bán vật liệu xây dựng, khá lắm. Nhà có cả xe tải chở hàng cơ mà.
Đội trưởng ưu tư giây lát như đắn đo rồi nói:
-Thôi muộn rồi, ngủ đi. Mai sẽ tính. Còn cái thư này để đây tôi cất.
Tuấn Kều thấy nhẹ đi chút mối lo, hắn không dám nài nỉ gì thêm. Lúc về chỗ hắn cứ len lét nhìn thằng đội trưởng, rất mong muốn biết trong cái vẻ đăm chiêu kia thằng đội trưởng nghĩ gì, có cho hắn ở lại đội hay không.
Có hay không? Tuấn Kều cố phân tích nét mặt đội trưởng đang thiên về hướng nào.
Đội trưởng thì không nghĩ về Tuấn Kều, hắn đang nghĩ về chị hắn.
Lời tác giả: Tôi đã từng nói nhiều lần, viết nhiều lần: tôi là một gã lưu manh, vô học và cơ hội, đầy thủ đoạn. Tôi có tiền án, tiền sự và đã bị bắt tù nhiều lần.
Trong quá khứ cách đây hàng chục năm, tôi đã từng làm nhiều điều mà những kẻ lưu manh vẫn làm như buôn lậu ma túy, trấn lột, cố ý gây thương tích, tàng trữ vũ khí…
Tôi chưa bao giờ nhận mình là nhà đấu tranh dân chủ, đấu tranh cho công bằng xã hội hay những điều to lớn. Tôi chỉ là một người ham viết và viết theo ý mình. Cơ quan an ninh điều tra đã từng miệt thị nói với tôi, nguyên văn:
-Ông chỉ là kẻ đâm bị thóc, chọc bị gạo, nhận mấy đồng lẻ của bọn bên ngoài. Viết linh tinh chọc ngoáy rồi có ngày đi quá nữa là xong đấy.
Có lẽ tôi phải công nhận lời nói này là gần chính xác. Có điều tôi cần đính chính là tôi tự do viết bài theo ý mình, không theo ý ai khác.
Còn người ta gửi cho tôi tiền là sau khi họ đọc những gì tôi viết, chứ không phải tôi nhận tiền để viết cho họ. Nhưng cũng không sao, vì đời tôi đã làm những việc như buôn bán ma túy, trấn lột, đòi nợ thuê, chém người thuê, cờ bạc, cho vay lãi…, thì dẫu có bị quy kết viết bài lấy tiền cũng chẳng có gì phải ngại cả.
Xin gửi đến các bạn một truyện về nhà tù Việt Nam, nơi tôi đã từng ở đó. Truyện tôi viết đã rất lâu và từng đăng trên blog cũ đã bị ngừng hoạt động. Cũng là nhân dịp đầu năm các bạn dư luận viên đang gắng sức tung ra những bài viết về thân phận lưu manh của tôi. Một câu chuyện tù lúc này cũng là hợp cảnh.
Phần 1
Tên đội trưởng toán tù đứng trên sườn núi gào to cho tốp tù đang cấy thửa ruộng dưới chân núi nghe. Toán tù đứng thẳng người dậy thở phào, ưỡn cái lưng mỏi vì khom khom cấy. Tiếng vặn xương răng rắc. Chúng bì bõm nhấc chân nặng nề trên mặt ruộng tìm lối lên bờ. Dưới cái lán dựng tạm bợ, thân bằng cây giang nhỏ, mái là những cành cây vừa được thằng nấu cơm chặt. Vết chặt còn rỏ nhựa mà nắng gắt khiến lá cây héo rũ.
Bọn tù chen chúc dưới bóng râm ít ỏi tránh nắng ăn cơm với rau bắp cải kho muối.
Tù nấu bếp bưng cái khay cơm và rau cho đội trưởng. Hai thằng ngồi ăn riêng, tên bếp lôi ra một gói giấy báo:
-Hôm qua thằng Dũng Toét nhận lạc đà (đồ tiếp tế của gia đình) em chặt tí mều (thịt) để anh em mình lấy sức cải tạo.
Tù nấu bếp hào hứng mở gói giấy báo, bên trong là muối vừng trộn lẫn thịt ba chỉ rang cháy cạnh. Tù nấu bếp chọn thịt gắp cho đội trưởng, còn muối vừng gói lại định để lần sau ăn. Đội trưởng nhìn mảnh báo thấy mấy dòng chữ, hắn bỏ đũa vớ lấy:
-Mày lấy cái khác gói muối vừng, để tao mảnh báo. Mày lấy báo đâu ra thế?
-Báo bọc đồ của nhà Dũng Toét. Anh quấn sâu kèn à, em còn báo chữ đen, chữ mầu quấn hút khét bỏ mẹ.
-Tí nữa mày soát đồ của nó, còn mảnh báo nào lấy cho tao. Tao hay xem linh tinh.
Đội tù xếp hàng vào buồng giam, quản giáo khóa cửa, nói với đội trưởng đội tù:
- Cho chúng nó ngủ, mai dậy sớm cấy cho xong.
Quản giáo vừa đi, trong góc phòng có tiếng đấm đá huỳnh huỵch. Tiếng chửi thề.
-Đm con chó này văn vở à?
Đội trưởng lại gần, thấy Dũng Toét nằm co quắp hứng chịu những cú dận gót chân của trực buồng. Hắn quát.
- Sao đó?
Trực buồng:
- Đm thằng này nó định không chấp hành anh ạ.
Đội trưởng lừ mắt nhìn Dũng Toét:
- Mày định xuống bệnh xá để mai trốn lao động à ?
Dũng Toét ngồi dậy ngay, ôm mạng sườn nhăn nhó:
-Dạ , em có làm gì đâu. Anh ý lấy hết đồ nhà em tắc, bảo em giấu ở ngoài ruộng, em thề là không giấu tí nào, có bao nhiêu em mang ra hết. Anh ý không tin cứ đánh em.
Đội trưởng nhìn đống đồ vương vãi trước mặt. Bánh mỳ khô, bánh quy, mấy gói bột canh. Hắn hỏi trực buồng.
-Còn thiếu cái gì?
Trực buồng:
-Thằng này cứ phải giã anh ạ, thiếu gì nó phải tự biết. Anh cứ để em.
Trực buồng thúc đầu gối vào ngực Dũng Toét hỏi:
- Đm, mày biết còn gì nữa không?
Dũng toét bỏ tay ôm sườn ôm ngực mếu máo.
-Em thề với anh là nhà em gửi gì em bày ra đây hết rồi ạ.
-Này thì hết này, đm bố cho mày tự giác mà mày không biết điều, thích chết thì cho mày chết luôn.
Trực buồng vừa chửi vừa đạp tới tấp vào sườn Dũng Toét. Ôm chỗ nọ lại bị đánh vào chỗ kia, Dũng Toét quằn quại chịu đòn, nó cố nhớ xem đồ nhà nó gửi còn thiếu cái gì. Nó mếu máo khóc:
-Mẹ ơi, nửa năm mẹ mới gửi quà cho con. Con nhận quà mẹ chưa ăn miếng nào mà khổ thế này mẹ ơi.
Trực buồng nghiến răng chửi, đánh càng mạnh.
-À, đm mày định be (kêu to) cho quản giáo nghe thấy à. Mẹ mày giết mày chứ đ… phải tao. Ai bảo gửi cho mày mà không gửi cho tao.
Mỗi từ “mẹ’’ mà hai thằng kia nói ra, làm đội trưởng nhăn mặt. Hắn thở dài bảo trực buồng:
-Thôi tha nó hôm nay, mai nó còn phải đi cấy. Tối mai xử tiếp.
Trực buồng ngừng đánh, thở hổn hển:
-Nó chưa bỏ mảnh báo ra anh ạ.
Đội trưởng ớ người. Giờ hắn mới nhớ ra, hắn cứ nghĩ thằng Dũng Toét giấu dao cạo râu hay tiền nhà nó gửi nên trực buồng mới đánh vậy. Còn Dũng Toét lại phều phào:
-Dạ, báo nào em có biết đâu.
Trực buồng:
-Báo cái mả mẹ mày, báo bọc đồ ấy. Thằng Tính bếp lúc nãy nó xé của mày một mảnh san muối vừng nhớ chưa? Giấu đâu rồi? Mày có thuốc lào hay sao mà giấu báo. Định vi phạm nội quy trong buồng à?
Dũng Toét mặt méo xệch, gượng dậy rên rỉ:
-Thế mà anh không nói để em biết, em có để ý đâu. Tưởng thằng nào dích (chỉ điểm) oan em giấu cái gì.
Trực buồng:
-Nhớ là việc của mày nghe chưa, đánh cho lần sau mày nhớ không sót cái gì. Bố mày hỏi là… lại phải nhắc mày mới nhớ à? Báo đâu?
Tùng Ngọc nằm cạnh chỗ Dũng Toét bật dậy như điện giật, nó vội giở hòm đồ của nó lấy mảnh báo lót đáy hai tay đưa trực buồng:
-Dạ đây, em xin nó để lót, thùng của em bị rỉ hết rồi ạ.
Trực buồng đưa mảnh báo cho đội trưởng:
-Đây anh ạ, anh mới về không biết. Bọn này cứ phải đánh, không đánh nó lấn ngay.
Đội trưởng cầm mảnh báo, ghép với mảnh báo bọc muối vừng buổi trưa mà hắn giữ trong túi. Hắn vuốt thật phẳng, vẻ hồi hộp hắn nâng nhẹ hai mảnh báo lên hứng ánh sáng của ngọn đèn trong phòng giam.
Có tiếng rên của Dũng Toét. Đội trưởng quay lại nhìn, thấy Dũng Toét vừa lau máu miệng vùa ôm ngực. Thương hại, đội trưởng bảo trực buồng:
-Bồi dưỡng cho nó ít khói giảm đau.
Tuy đau, nhưng Dũng Toét mắt sáng ngời nhận điếu thuốc lào vê trong giấy báo. Hắn thận trọng rít từng hơi. Hai mắt đờ đẫn vì sung sướng, cảm giác đau tan biến khi khói thuốc thấm dần, lan tỏa trong buồng phổi, chạy khắp tứ chi rần rật.
Bỗng thằng Tùng Ngọc huých nhẹ, thì thào:
-Cho tao xin tóp nhé.
Dũng Toét chửi khẽ:
- Đm mày, tao nát người mới được hơi khói đấy.
Tùng Ngọc lào phào:
-Tao cũng mong bị đánh như mày để có khói. Bốn tháng nay tao chưa được hơi nào.
Dũng Toét trao mẩu tóp cho Tùng Ngọc, còn cố rít hơi dài khiến Tùng Ngọc buốt ruột thèm thuồng.
Tên bếp nhìn đội trưởng hạ hai mảnh báo xuống trước mặt, ngồi khoanh tròn, nghiêng vai, cúi đầu tư lự. Tay phải tên đội trưởng chống cùi chỏ trên đùi, bàn tay phải ôm lấy trán trùm lên cả con mắt phải. Đội trưởng đọc báo bằng mắt trái.
Tên bếp lấy vải đun bơ nước, hắn biết đội trưởng sắp muốn uống trà mạn.
Phần 2
Đội tù ăn cơm , tắm rửa xong. Đã có đứa nằm ngáy, có thằng còn đang khâu cái áo, thằng đang bôi thuốc ghẻ. Đội trưởng nhìn phòng giam một lượt rồi lại ngó tờ báo.
Dè dặt đọc từng chữ trên tờ báo, đội trưởng toán tù xem rất kỹ mảnh báo. Hắn xem mặt bên kia trước. Bài báo bên mặt khiến hắn chú ý thì hắn để dành. Bọn tù hay để dành dè sẻn như vậy từ điếu thuốc, cọng chè đến hạt muối vừng. Những cái gì ngon tù để dành cho một ngày vui nào đó như buổi liên hoan tên nào mãn hạn, hay là ngày Tết.
Đội trưởng đọc mon men, hắn để dành đến lúc không gian tĩnh lặng đọc cái phần mà hắn đang cố kìm cơn hối thúc trong lòng muốn xem.
Nước đã sôi nhờ đun bằng những thanh nhiên liệu hỗn hợp từ nilon và vải áo, sôi sùng sục trong ống bơ sữa bò han gỉ. Tên bếp pha trà, ủ trong cái bọc bằng chăn giữ nhiệt. Đợi trà ngấm hắn rót vào cái chén sành sứt quai đưa đội trưởng.
Tên bếp nói nhỏ:
-Em thấy thằng Tuấn hôm nay nhận thư vợ, nó khóc. Chắc nhà nó có chuyện gì. Mai anh phải để ý, không nó mất tư tưởng cải tạo lại bùng (trốn trại). Mai đừng cho nó ra đồng anh ạ.
Đội trưởng nhíu mày chửi:
-Đm, mày gọi nó lên đây.
Tuấn kều đang nằm im thin thít bị dựng dậy, mắt đỏ hoe. Tuấn Kều hơn đội trưởng gần hai chục tuổi. Đến chỗ đội trưởng, Tuấn Kều khúm núm hỏi:
-Cậu gọi anh à?
Đội trưởng:
-Thư vợ nói gì?
Tuấn Kều:
-Nó bảo dạo này nó bận, không đi lên với anh. Để Tết này nó lên một thể. Có thế thôi em ạ. Mấy tháng nay anh chưa có gì với em, em để cho anh khất đến Tết. Nhà anh lên anh không quên ơn em.
Đội Trưởng gằn giọng:
-Ông mang cái thư đấy ra đây cho tôi xem.
Tuấn Kều lúng túng, hắn nhìn thấy ánh mắt thúc giục, hăm dọa của tên bếp đành mò về chỗ, lấy trong gối ra cái thư đưa cho đội trưởng. Xem thư xong đội trưởng nói:
-Vợ anh nó bỏ anh thế này anh làm sao mà yên tâm cải tạo. Mai anh ở nhà đợi chuyển đội khác. Ra đồng không ai trông được anh. Đang mùa cấy người thiếu, hơi đéo đâu còn để ý anh nữa.
Nghe thấy vậy, Tuấn Kều mặt xám ngoét. Ở đội lao động bên ngoài còn tạt té kiếm cọng rau, con cua, con ốc cải thiện lấy sức sống. Sang đội khác nằm im trong trại, cải tạo đúng tiêu chuẩn của trại thì chỉ còn da bọc xương. Mà trong tù thiếu ăn dẫn đến lắm bệnh, bệnh lại thiếu thuốc điều trị dẫn tới lên đồi A1 (nơi chôn tù chết).
Cái đội tù trong trại được gọi là đội lá vàng rơi. Tức là tù của đội ấy gầy gò, ốm yếu sắp chết giống như chiếc lá vàng.
Tuấn Kều mặt dài ngoẵng van xin:
-Anh xin cậu, án tám năm giờ anh còn hơn năm thôi. Cậu giúp anh cho anh còn ngày về nuôi các cháu. Anh không biết nói gì với cậu. Trời ơi, tại vì con đàn bà khốn nạn này mà anh đi tù, giờ nó định giết anh nữa. Anh xin cậu, cậu nghĩ đến các cháu nhà anh. Cậu giúp anh cả đời anh không quên ơn cậu.
Đội trưởng nói mặt lạnh tanh:
-Anh sang đội kia, chết sao được. Khối thằng sống đến ngày về. Em thương anh thì ai thương em. Giờ tất cả biết chuyện anh. Em để anh đi ra ngoài làm, bọn nó dích lên ban giáo dục trại là em ăn gì của anh nên không có biện pháp phòng ngừa anh lúc tư tưởng anh đang dao động.
Đứa nào nó chứng minh rằng anh yên tâm cải tạo khi vợ anh nó bỏ anh đi lấy thằng khác. Hai đứa con nó vất lăn lóc cho bà nội gần tám mươi bán bánh mỳ nuôi. Anh mà trốn thì em là thằng đầu tiên phải đi cùm. Mà cùm xong thì coi như chỗ đứng làm lại từ đầu. Em tử tế nói cho anh biết trước để chuẩn bị nội vụ, còn không mai em cứ thế đề đạt thầy (quản giáo) cho anh đi.
Thôi về chỗ sắp xếp hay binh tình (xin xỏ, đổi chác) xem có gì cần dùng mang sang bên ấy. Đừng nói ơn huệ, tù mưa ngày nào mát mặt ngày ấy. Biết có sống đến ngày về đâu, mai kia có thằng nào nó bổ trộm nhát cuốc vào đầu thì đợi mà lấy ơn. Còn về xã hội mênh mông, thân mình còn chả lo được nói gì chuyện đi trả ơn ai. Lại còn tái tù nữa chứ. Từ trước đến giờ em đối xử với anh cũng đã là tốt hơn người rồi, anh đừng đòi hỏi quá đáng, em cáu đấy.
Tuấn Kều ôm đầu buồn thảm, hắn nấc những tiếng nghẹn vừa uất ức vừa đau xót. Lát sau hắn nói:
-Em ơi, em giúp anh đã nhiều anh biết, giờ em cố giúp anh lần nữa. Anh còn bà chị gái, anh sẽ viết thư cho bà ấy thăm anh. Chỉ mươi ngày là bà chị anh lên trại thăm, anh sẽ biết điều với em.
Tuấn Kều kể lể là chị hắn thương hắn lắm, cũng tại vì ghét vợ hắn mà chị không thèm thăm nom hắn. Giờ biết hắn bị vợ bỏ, thế nào cũng thăm đâu ra đấy. Đội trưởng nghe Tuấn Kều kể lể miên man về quan hệ gia đình một cách kiên nhẫn, xong đột ngột hỏi Tuấn Kều:
- Chị làm gì ?
Tuấn Kều mắt le lói hy vọng có thể bám được, hắn trả lời lắp bắp:
-Bà ấy ba… bán… bán vật liệu xây dựng, khá lắm. Nhà có cả xe tải chở hàng cơ mà.
Đội trưởng ưu tư giây lát như đắn đo rồi nói:
-Thôi muộn rồi, ngủ đi. Mai sẽ tính. Còn cái thư này để đây tôi cất.
Tuấn Kều thấy nhẹ đi chút mối lo, hắn không dám nài nỉ gì thêm. Lúc về chỗ hắn cứ len lét nhìn thằng đội trưởng, rất mong muốn biết trong cái vẻ đăm chiêu kia thằng đội trưởng nghĩ gì, có cho hắn ở lại đội hay không.
Có hay không? Tuấn Kều cố phân tích nét mặt đội trưởng đang thiên về hướng nào.
Đội trưởng thì không nghĩ về Tuấn Kều, hắn đang nghĩ về chị hắn.