Bambinno
Địt xong chạy
Hắn rất đẹp trai. Với chiều cao 1m82 ,giọng nói nhỏ nhẹ, nước da trắng trẻo, mái tóc luôn được chăm sóc kỹ lưỡng với đủ loại keo, sáp. Thửơ học sinh cấp 3, hắn đã tham gia một câu lạc bộ người mẫu và được đánh giá là một mẫu nam triển vọng của làng mẫu Hà Nội. Tính vô tư, đa cảm và dễ gần. Bạn bè nhìn nhận hắn như một công tử được cuộc đời chiều chuộng, với chiếc xe SH đen bóng, cặp kính râm rất ngầu, phục trang thật sành và trên tay là chiếc điện thoại nokia 8800, thuộc loại đắt nhất thời bấy giờ. Ông bố là giám đốc một công ty tư nhân giàu có luôn hào phóng chiều chuộng móc hầu bao cho cậu con trai trong những cuộc ăn chơi, mua sắm… Hầu như hắn chẳng bao giờ lo về kinh tế của mình, chỉ cần làm vừa lòng ông bà già, thế là có đủ tiền tiêu. Được cái, vì hắn cũng ngoan ngoãn, ăn chơi biết điểm dừng, học cũng được trong một lớp chọn của trường nên chẳng ai kêu ca gì. Năm lớp 11, hắn đem lòng yêu say đắm cô bạn gái cùng lớp. Nàng tên Thuỷ,cá tính lắm, rất xinh và cũng là con nhà giàu, với mái tóc nhuộm hung đỏ, làn da trắng như trứng gà bóc, gương mặt luôn được trang điểm nhẹ nhưng ấn tượng. Cả hai yêu nhau thắm thiết nhưng chưa đi quá đà, một phần vì hắn muốn giữ gìn cho Thuỷ,phần nữa do nàng đang ước mơ cắp sách du học trời Tây…
Thời gian cứ thế trôi đi, đôi tình nhân học trò bước vào tuổi 18. Cái tuổi đẹp nhất nhưng lại bứơc ngoặt nhất trong cuộc đời mỗi con người. Chàng trai đăng ký thi Đại Học Thương Mại, còn cô gái chuẩn bị sang Mỹ du học tự túc. Tâm hồn non nớt của hắn không hay biết rằng, xa cách là một nguyên nhân rất lớn dẫn đến chia tay…Cũng có thể hắn có lẽ cũng mường tượng ra thảm cảnh đó, nhưng vì chiều và nghĩ cho tương lai của người yêu , hắn đồng ý cho nàng ra đi. Còn Thuỷ thì chỉ là một cô bé mơ hồ và suy nghĩ đơn giản, một mực nghĩ rằng sống ở bên nước ngoài là thoát được kiểm soát của gia đình, sẽ thoải mái hơn và chẳng mấy chốc kiếm được cái bằng đại học, vênh mặt lên với bạn bè, với cả kiếm được 1 công việc ra tiền. Nàng chỉ nghĩ đến thế thôi.
- Anh trao tặng em chiếc nhẫn này, đừng ngại ngần về khoảng cách. Hãy đeo nó để luôn nhớ tới anh và tin tưởng ở tương lai mình sẽ cưới nhau, anh đợi chờ em đấy….. Hắn ***g chiếc nhẫn đính hạt kim cương nhỏ lấp lánh lên ngón tay áp út của Thuỷ, miệng nói khe khẽ với hơi thở rụt rè…
Cả 2 tin tưởng ở nhau và mơ về 1 đám cưới không xa với lời hứa hẹn trên đôi môi nàng :’’ Anh yêu, em sẽ trở về sớm nhất, hãy tin ở em nhé ‘’
Ngày nàng xách va li tạm biệt Việt Nam cũng là ngày hắn buồn bã nhất.Gương mặt đẹp trai giờ lúc nào cũng nhăn nhó như con khỉ… Cứ ngó lại cái ảnh chụp cả 2 lúc ở sân bay, khoé mắt hắn lại rỉ nước. Gồng mình , quằn quại trong những ngày tháng cô đơn triền miên, hắn nhớ lại hơi ấm của Thuỷ mỗi khi kề bên mà thèm thuồng. Thèm được vuốt tóc nàng, ve vuốt làn da nàng, hôn lên đôi môi thơm mùi son…Bản lĩnh đàn ông trong hắn chưa đủ để đối phó với cái cảm giác lần đầu xa người yêu này, bởi hắn vỗn dĩ được cuộc đời chiều chuộng từ nhỏ cho đến lớn… Hắn cố tỏ ra mình là người cao thượng và dũng cảm….Ngày Thuỷ mới sang Mỹ, cả hai chat chit liên tục, nhắn tin liên tục và nói yêu nhau, tin tưởng ở nhau liên tục….nhưng rồi 2 tháng, 3 tháng, rồi 5 và 6 tháng bắt đầu nhạt dần, nhoà dần…….Họ bắt đầu nảy sinh cãi vã nhau, nhưng chưa đến mức một trong hai nói lời chia tay….
- - Em thấymệt mỏi quá, anh cứ tra hỏi em mãi thế này, anh không tin tưởng ở em à?
- Tin à ??? Anh tin làm sao được??? Em đi đâu cũng phải nói với anh một câu. Em sống xa nhà, lại ở riêng anh biết thế nào Anh là người yêu của em, phải biết em đang làm gì.
Bạn bè từ trước luôn đánh giá và nhìn nhận hăn như 1 công tử được cuộc đời nuông chiều, nay lắc đầu lè lưỡi khi biết hắn thi trượt Đại Học, vật vờ rồi online cả ngày, đêm nào cũng có mặt trên sàn và nốc rượu mạnh, lại còn dính thêm khoản gái gú, cờ bạc…Hắn từ một công tử ngoan ngoãn nay bắt đầu chơi dần…trác táng dần…với tác phong bất cần đời, tiêu tiền như rác !
-Em !!! Hôm qua em đi đâu mà không thấy online ??? Hắn gắt gỏng với người yêu
-Hôm qua 3h sáng mới về…
-Em đi đâu mà 3 h sáng mới về ???
-Em đi chơi !
Cái cách nói chuyện tưng tửng của người yêu như tra tấn hắn cả ngày lẫn đêm. Trong đầu hắn luôn tưởng tượng ra cảnh người yêu mình lăng lòan, không chung thuỷ. Nhưng những tưởng tượng đó lại được niềm tin yêu mãnh liệt dành cho Thuỷ bao biện nên thành ra trong hắn luôn có sự giằng xé….Có lần hắn đập đầu cồm cộp vào thành giường vì đau đớn khi nghĩ đến hiện tại… Không học hành gì, sự nghiệp không có, người yêu thì xa vời. Nàng sống ở trung tâm thế giới, thành phố New York xa hoa lộng lẫy với bao phù du cám dỗ. Còn hắn, ở đây với 4 bức tường…
Có thể nói trong suốt quãng thời gian từ khi Thuỷ ra đi, hắn là một người tình chung thuỷ với niềm tin mãnh liệt vào người yêu. Dù bên cạnh có rất nhiều cô gái vây quanh, song tâm trí hắn, trái tim hắn chỉ trao trọn cho 1 người. Không một cô gái nào, dù đẹp đến đâu lay động được trái tim đã hoá đá của hắn, đàn bà đối với hắn giờ như một thứ để ăn lúc đói. Có lần say rượu, hắn vồ lấy và ôm ấp 1 cô gái trên sàn nhảy, rồi cả hai đi nhà nghỉ với nhau….Nhưng những vuốt ve thể xác đó không nguôi ngoai được nỗi nhớ thương người yêu. Hắn luôn nhớ đến cái mùi nước hoa của Thuỷ,dịu dàng làn da nàng, mùi thơm của môi nàng…ngay kể cả khi đã ôm hôn cuồng nhiệt 1 cô gái khác...’’ Dẫu sao mình cũng chỉ là thằng đàn ông với bản năng của giống đực ‘’ - Hắn luôn nghĩ như vậy để bào chữa cho cái mà lý trí cho là tội lỗi….
1 năm, rồi 1 năm 6 tháng trôi đi kể từ cái ngày Thuỷ đi du học. Hôm nay là ngày cô trở về nước trong một kỳ nghỉ ngắn hạn.Vẫn một tình yêu chưa hề bị sứt mẻ và niềm tin sắt đá, hắn mong chờ gặp cô với bó hoa thật to, gồm 10 bông hồng dành tặng nàng lúc xuống sân bay… Hắn và Thuỷ ngồi ô tô trên đường từ sân bay về Hà Nội. Liếc mắt nhìn người yêu bên cạnh, hắn thấy Thuỷ đã thay đổi rất nhiều, form người đầy đặn hơn cùng lối ăn mặc, trang điểm mạnh bạo hơn, mái tóc quăn lọn to và một mùi nước hoa hăng hắc, bàn tay nắm lấy tay hắn mà cảm giác không còn ấm êm như thửơ nào…Chiếc nhẫn năm xưa đã không còn trên ngón tay thon của nàng…
-Em, chiếc nhẫn anh tặng đâu rồi ???
-Em để quên nó ở bên kia rồi, em xin lỗi vì ngày gặp anh em không đeo nó, nhưng em đã đeo nó trong suốt thời gian qua……
-Ừ, không sao cả
Hắn chẳng thèm để ý những thứ nhỏ nhặt đó bởi cái tâm trí vui sướng khi gặp lại người yêu đã che lấp đi cái cảm giác xa lạ mất rồi. Có thể hắn lại một lần nữa đang khoả lấp, đang bao biện…Nàng nhìn hắn và cười tươi, gục vào vai hắn và ngủ thiếp đi….
Thời gian cứ thế trôi đi, đôi tình nhân học trò bước vào tuổi 18. Cái tuổi đẹp nhất nhưng lại bứơc ngoặt nhất trong cuộc đời mỗi con người. Chàng trai đăng ký thi Đại Học Thương Mại, còn cô gái chuẩn bị sang Mỹ du học tự túc. Tâm hồn non nớt của hắn không hay biết rằng, xa cách là một nguyên nhân rất lớn dẫn đến chia tay…Cũng có thể hắn có lẽ cũng mường tượng ra thảm cảnh đó, nhưng vì chiều và nghĩ cho tương lai của người yêu , hắn đồng ý cho nàng ra đi. Còn Thuỷ thì chỉ là một cô bé mơ hồ và suy nghĩ đơn giản, một mực nghĩ rằng sống ở bên nước ngoài là thoát được kiểm soát của gia đình, sẽ thoải mái hơn và chẳng mấy chốc kiếm được cái bằng đại học, vênh mặt lên với bạn bè, với cả kiếm được 1 công việc ra tiền. Nàng chỉ nghĩ đến thế thôi.
- Anh trao tặng em chiếc nhẫn này, đừng ngại ngần về khoảng cách. Hãy đeo nó để luôn nhớ tới anh và tin tưởng ở tương lai mình sẽ cưới nhau, anh đợi chờ em đấy….. Hắn ***g chiếc nhẫn đính hạt kim cương nhỏ lấp lánh lên ngón tay áp út của Thuỷ, miệng nói khe khẽ với hơi thở rụt rè…
Cả 2 tin tưởng ở nhau và mơ về 1 đám cưới không xa với lời hứa hẹn trên đôi môi nàng :’’ Anh yêu, em sẽ trở về sớm nhất, hãy tin ở em nhé ‘’
Ngày nàng xách va li tạm biệt Việt Nam cũng là ngày hắn buồn bã nhất.Gương mặt đẹp trai giờ lúc nào cũng nhăn nhó như con khỉ… Cứ ngó lại cái ảnh chụp cả 2 lúc ở sân bay, khoé mắt hắn lại rỉ nước. Gồng mình , quằn quại trong những ngày tháng cô đơn triền miên, hắn nhớ lại hơi ấm của Thuỷ mỗi khi kề bên mà thèm thuồng. Thèm được vuốt tóc nàng, ve vuốt làn da nàng, hôn lên đôi môi thơm mùi son…Bản lĩnh đàn ông trong hắn chưa đủ để đối phó với cái cảm giác lần đầu xa người yêu này, bởi hắn vỗn dĩ được cuộc đời chiều chuộng từ nhỏ cho đến lớn… Hắn cố tỏ ra mình là người cao thượng và dũng cảm….Ngày Thuỷ mới sang Mỹ, cả hai chat chit liên tục, nhắn tin liên tục và nói yêu nhau, tin tưởng ở nhau liên tục….nhưng rồi 2 tháng, 3 tháng, rồi 5 và 6 tháng bắt đầu nhạt dần, nhoà dần…….Họ bắt đầu nảy sinh cãi vã nhau, nhưng chưa đến mức một trong hai nói lời chia tay….
- - Em thấymệt mỏi quá, anh cứ tra hỏi em mãi thế này, anh không tin tưởng ở em à?
- Tin à ??? Anh tin làm sao được??? Em đi đâu cũng phải nói với anh một câu. Em sống xa nhà, lại ở riêng anh biết thế nào Anh là người yêu của em, phải biết em đang làm gì.
Bạn bè từ trước luôn đánh giá và nhìn nhận hăn như 1 công tử được cuộc đời nuông chiều, nay lắc đầu lè lưỡi khi biết hắn thi trượt Đại Học, vật vờ rồi online cả ngày, đêm nào cũng có mặt trên sàn và nốc rượu mạnh, lại còn dính thêm khoản gái gú, cờ bạc…Hắn từ một công tử ngoan ngoãn nay bắt đầu chơi dần…trác táng dần…với tác phong bất cần đời, tiêu tiền như rác !
-Em !!! Hôm qua em đi đâu mà không thấy online ??? Hắn gắt gỏng với người yêu
-Hôm qua 3h sáng mới về…
-Em đi đâu mà 3 h sáng mới về ???
-Em đi chơi !
Cái cách nói chuyện tưng tửng của người yêu như tra tấn hắn cả ngày lẫn đêm. Trong đầu hắn luôn tưởng tượng ra cảnh người yêu mình lăng lòan, không chung thuỷ. Nhưng những tưởng tượng đó lại được niềm tin yêu mãnh liệt dành cho Thuỷ bao biện nên thành ra trong hắn luôn có sự giằng xé….Có lần hắn đập đầu cồm cộp vào thành giường vì đau đớn khi nghĩ đến hiện tại… Không học hành gì, sự nghiệp không có, người yêu thì xa vời. Nàng sống ở trung tâm thế giới, thành phố New York xa hoa lộng lẫy với bao phù du cám dỗ. Còn hắn, ở đây với 4 bức tường…
Có thể nói trong suốt quãng thời gian từ khi Thuỷ ra đi, hắn là một người tình chung thuỷ với niềm tin mãnh liệt vào người yêu. Dù bên cạnh có rất nhiều cô gái vây quanh, song tâm trí hắn, trái tim hắn chỉ trao trọn cho 1 người. Không một cô gái nào, dù đẹp đến đâu lay động được trái tim đã hoá đá của hắn, đàn bà đối với hắn giờ như một thứ để ăn lúc đói. Có lần say rượu, hắn vồ lấy và ôm ấp 1 cô gái trên sàn nhảy, rồi cả hai đi nhà nghỉ với nhau….Nhưng những vuốt ve thể xác đó không nguôi ngoai được nỗi nhớ thương người yêu. Hắn luôn nhớ đến cái mùi nước hoa của Thuỷ,dịu dàng làn da nàng, mùi thơm của môi nàng…ngay kể cả khi đã ôm hôn cuồng nhiệt 1 cô gái khác...’’ Dẫu sao mình cũng chỉ là thằng đàn ông với bản năng của giống đực ‘’ - Hắn luôn nghĩ như vậy để bào chữa cho cái mà lý trí cho là tội lỗi….
1 năm, rồi 1 năm 6 tháng trôi đi kể từ cái ngày Thuỷ đi du học. Hôm nay là ngày cô trở về nước trong một kỳ nghỉ ngắn hạn.Vẫn một tình yêu chưa hề bị sứt mẻ và niềm tin sắt đá, hắn mong chờ gặp cô với bó hoa thật to, gồm 10 bông hồng dành tặng nàng lúc xuống sân bay… Hắn và Thuỷ ngồi ô tô trên đường từ sân bay về Hà Nội. Liếc mắt nhìn người yêu bên cạnh, hắn thấy Thuỷ đã thay đổi rất nhiều, form người đầy đặn hơn cùng lối ăn mặc, trang điểm mạnh bạo hơn, mái tóc quăn lọn to và một mùi nước hoa hăng hắc, bàn tay nắm lấy tay hắn mà cảm giác không còn ấm êm như thửơ nào…Chiếc nhẫn năm xưa đã không còn trên ngón tay thon của nàng…
-Em, chiếc nhẫn anh tặng đâu rồi ???
-Em để quên nó ở bên kia rồi, em xin lỗi vì ngày gặp anh em không đeo nó, nhưng em đã đeo nó trong suốt thời gian qua……
-Ừ, không sao cả
Hắn chẳng thèm để ý những thứ nhỏ nhặt đó bởi cái tâm trí vui sướng khi gặp lại người yêu đã che lấp đi cái cảm giác xa lạ mất rồi. Có thể hắn lại một lần nữa đang khoả lấp, đang bao biện…Nàng nhìn hắn và cười tươi, gục vào vai hắn và ngủ thiếp đi….