• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Có Hình [Khứu giác] Trải nghiệm thế giới không màu...

Bài 1: Mùi ráng chiều kỷ niệm...

Cứ mỗi dịp hè sang, tôi lại được về quê nội. Ráng chiều, ở quê nội, mang mùi đất hoà lẫn với mùi rơm, mùi hoa dại hai bên đường làng đất đỏ. Đó là nơi tôi nhớ nhất của những vạt ký ức xưa cũ mờ mờ thời tiểu học. Nội đi lại khó khăn do mảnh đạn còn sót lại nằm mãi trong chân ông. Bên nội không bao giờ thiếu cây gậy trúc được nội cầm đến bóng loáng. Ngày ấy tôi cứ lẻo đẻo theo chân ông, lắng nghe ông kể về cuộc chiến dù chẳng hiểu gì.

Tôi đi cùng nội trên con đường làng đất đỏ, bóng mặt trời bỏ sau lưng. Lúc xưa, tôi nhớ nhiều nhà còn trồng cây thuốc rê, từ khi lá lúp xúp xanh đến khi vàng, người ta xắt sợi, ủ héo, phơi thuốc trên những tấm liếp, đạp thuốc. Lúc ráng chiều, mùi thuốc lá ngọt đắng nơi đầu gió, mùi của nhang phơi, mùi đất đỏ cùng mùi hoa dại, mùi bắp non hoà quyện lại là thứ mùi hương khó quên vô cùng.
images2428336_t11_1.jpg

Phơi thuốc lá – ảnh sưu tầm từ Internet

Khi nắng chiều tắt, tôi nhớ tìm thấy mình ép vào lòng nội lắng nghe nội đọc Đồng Xanh - Lev toltoy. Nội tôi là cựu chiến binh, đời ông là những ngày tuổi trẻ đầy gian khổ của những năm tháng dãi dầu sương gió nơi rừng thiêng nước độc, là những ngày mưa bom bão đạn. Những năm tháng ấy làm nội tôi trở nên khó tính và dễ cáu gắt. Lạ thay với tôi thì nội luôn dịu dàng và kể cho tôi đủ chuyện trên trời dưới bể dù tôi chẳng hiểu nổi những điều ấy quan trọng với nội thế nào?. Thời gian dần trôi những điều ấy lại càng phôi phai như cơn gió thoảng qua trước hiên nhà. Những đêm hè ấy, thoảng qua những cơn mưa rào bất chợt. Là mùi của đất ướt, mùi của cỏ ướt, mùi hơi nước ngập tràn trong không khí se se lạnh của làng quê heo hút.

Ở Sài Gòn, thỉnh thoảng tôi có hay ghé vào công viên Tao đàn những chiều mưa bất chợt. Vẫn có mùi hương của hoa dại, mùi của đất ẩm, mùi của hơi nước se lạnh nhưng hẳn là những cơn mưa ấy không đưa được hương bắp non, hương thuốc lá phơi phảng phất nơi đầu gió của quê nội ngày nào.

Từ khi nội mất, tôi rất ít khi về quê. Bà con vẫn còn, nhưng phần ký ức ấy đã hư hao không cách gì như cũ. Tôi một mình đi trên đường làng nay đã được tráng nhựa thẳng tắp cố tìm lại những gì xưa cũ. Nhưng ráng chiều bây giờ là mùi của khói bụi, mùi thịt nướng đầy dầu mỡ của quán ăn đầu ngõ. Cũng vẫn là những cơn mưa ấy, nhưng mùa hè này đã không giống mùa hè xưa cũ.

Có những mùi rất khó để đóng chai. Nó không nằm trong những nốt hương đắt tiền hay những thương hiệu xa xỉ đầy choáng ngợp. Nó đơn giản thuộc về những thứ xa xăm của ký ức, đôi khi để tránh mai một, người ta tự vẽ lên những vết tô lem trên bản cũ, nhớ thương.

Bốn mươi năm trôi qua, mùi hương đem ký ức về như cái búng tay...

Nội ơi... Ôi ráng chiều ơi...

@thichcuxem @Mcopns @TracyD @AmieD @Gã Họ Lê @Kem192122 @bandono1 @Kod112
 
chiều thu hà lội, lẫn trong bầu không khí ngào ngạt mùi hoa sữa, là mùi dầu thơm của các chị em cave. đầu trần, váy ngắn, thỉnh thoảng có em còn hở cả nửa vú. ngồi trên những con vespa lượn lờ khắp phố. đi sau các em, vừa ngắm vú đít, vừa hít hà mùi hương hà lội Lồn làn. ôi 1 thời chưa có tiền, cứ nghĩ các chị em tiểu thư khuê cát đi bát phố, sau mới biết 5 loét là có thể giao cấu với các vị tiểu thư gòi.
 
Bài 1: Mùi ráng chiều kỷ niệm...

Cứ mỗi dịp hè sang, tôi lại được về quê nội. Ráng chiều, ở quê nội, mang mùi đất hoà lẫn với mùi rơm, mùi hoa dại hai bên đường làng đất đỏ. Đó là nơi tôi nhớ nhất của những vạt ký ức xưa cũ mờ mờ thời tiểu học. Nội đi lại khó khăn do mảnh đạn còn sót lại nằm mãi trong chân ông. Bên nội không bao giờ thiếu cây gậy trúc được nội cầm đến bóng loáng. Ngày ấy tôi cứ lẻo đẻo theo chân ông, lắng nghe ông kể về cuộc chiến dù chẳng hiểu gì.

Tôi đi cùng nội trên con đường làng đất đỏ, bóng mặt trời bỏ sau lưng. Lúc xưa, tôi nhớ nhiều nhà còn trồng cây thuốc rê, từ khi lá lúp xúp xanh đến khi vàng, người ta xắt sợi, ủ héo, phơi thuốc trên những tấm liếp, đạp thuốc. Lúc ráng chiều, mùi thuốc lá ngọt đắng nơi đầu gió, mùi của nhang phơi, mùi đất đỏ cùng mùi hoa dại, mùi bắp non hoà quyện lại là thứ mùi hương khó quên vô cùng.
images2428336_t11_1.jpg

Phơi thuốc lá – ảnh sưu tầm từ Internet

Khi nắng chiều tắt, tôi nhớ tìm thấy mình ép vào lòng nội lắng nghe nội đọc Đồng Xanh - Lev toltoy. Nội tôi là cựu chiến binh, đời ông là những ngày tuổi trẻ đầy gian khổ của những năm tháng dãi dầu sương gió nơi rừng thiêng nước độc, là những ngày mưa bom bão đạn. Những năm tháng ấy làm nội tôi trở nên khó tính và dễ cáu gắt. Lạ thay với tôi thì nội luôn dịu dàng và kể cho tôi đủ chuyện trên trời dưới bể dù tôi chẳng hiểu nổi những điều ấy quan trọng với nội thế nào?. Thời gian dần trôi những điều ấy lại càng phôi phai như cơn gió thoảng qua trước hiên nhà. Những đêm hè ấy, thoảng qua những cơn mưa rào bất chợt. Là mùi của đất ướt, mùi của cỏ ướt, mùi hơi nước ngập tràn trong không khí se se lạnh của làng quê heo hút.

Ở Sài Gòn, thỉnh thoảng tôi có hay ghé vào công viên Tao đàn những chiều mưa bất chợt. Vẫn có mùi hương của hoa dại, mùi của đất ẩm, mùi của hơi nước se lạnh nhưng hẳn là những cơn mưa ấy không đưa được hương bắp non, hương thuốc lá phơi phảng phất nơi đầu gió của quê nội ngày nào.

Từ khi nội mất, tôi rất ít khi về quê. Bà con vẫn còn, nhưng phần ký ức ấy đã hư hao không cách gì như cũ. Tôi một mình đi trên đường làng nay đã được tráng nhựa thẳng tắp cố tìm lại những gì xưa cũ. Nhưng ráng chiều bây giờ là mùi của khói bụi, mùi thịt nướng đầy dầu mỡ của quán ăn đầu ngõ. Cũng vẫn là những cơn mưa ấy, nhưng mùa hè này đã không giống mùa hè xưa cũ.

Có những mùi rất khó để đóng chai. Nó không nằm trong những nốt hương đắt tiền hay những thương hiệu xa xỉ đầy choáng ngợp. Nó đơn giản thuộc về những thứ xa xăm của ký ức, đôi khi để tránh mai một, người ta tự vẽ lên những vết tô lem trên bản cũ, nhớ thương.

Bốn mươi năm trôi qua, mùi hương đem ký ức về như cái búng tay...

Nội ơi... Ôi ráng chiều ơi...

@thichcuxem @Mcopns @TracyD @AmieD @Gã Họ Lê @Kem192122 @bandono1 @Kod112
Nói cho bon mồm thì giờ đến cái mùi cức trâu mới ỉa cũng là cảm giác nhớ nhung.
Thôi thì hồn xưa lối cũ quê xưa xin gác lại để chổ cho những cuốc xe chiều.
 

Nơi đẹp nhất là nơi mà chúng ta từng đi qua, quãng thời gian đẹp nhất là quãng thời gian mà chúng ta không thể quay trở lại​

 
Bài 2: Mùi phấn trang điểm...

Ai đã từng là sinh viên?. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên những năm tháng khốn khó chia nhau từng gói mì, từng điếu thuốc hút dở của một thời ngây dại...
Thời đó, tôi một mình một thân bước lên nơi Sài Gòn hoa lệ. Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo. Sáng cắp sách đến trường với đầy mùi khói bụi, mùi của thịt nướng đầu cổng trường, mùi dầu gội, mùi của sữa tắm phảng phấp từ những mái tóc dài vội vã bước trên giảng đường. Tôi ngây dại trước những mùi hương ấy dù không thể giải thích được. Có lẽ, nó là sự thích thú của tuổi trẻ, của sự bỡ ngỡ của một chàng trai mới lớn choáng ngợp trước nhịp sống nơi thị thành, của sự tươi mới hoà quyện trong niềm phấn khích mông lung...

Nhà hàng chiều muộn là nơi của những mùi phấn, mùi son, mùi của đủ loại nước hoa mà chẳng thể gọi tên bởi một chàng trai quê mùa. Nhưng ấn tượng hơn cả trong tôi là mùi của phấn trang điểm. Nó đậm đặc, nó đặc trưng của bất kì người phụ nữ nào mà không cách gì quên được trong những năm tháng bương chải mưu sinh ấy. Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ quên, sẽ thôi không bao giờ còn ngửi được cái mùi ấy trong đời mình nữa sau nhiều năm trôi qua...

Một chiều mùa gió bấc 2023. Tôi nhận được một bưu phẩm khá đặc biệt từ một thí chủ vô danh. Trong đó là một chai Narciso Rodriguez for him blue noir parfum. Hoàn toàn bất ngờ và lạ lẫm trước điều này. Chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được điều này. Trộm nghĩ, không lẽ mình có mùi?. Cũng không biết người gửi là ai nên cũng không cách gì trả lại. Tôi cứ để đó, cứ chờ mãi và hi vọng một ngày nào đó có thể biết danh tính người gửi mà trả lại. Nhưng không, thời gian cứ trôi mà danh tính thì ngày càng mất hút...
ZYpw2C.jpeg


Nhờ sự động viên nhiệt tình đầy cám dỗ từ @thichcuxem. Tôi đành đánh bạo mở ra thưởng thức nó như một món quà. Ấn tượng đầu tiên là thiết kế chai khá nam tính, khá tương đồng với Bleu de Chanel. Đơn giản, góc cạnh. Một màu xanh đen thăm thẳm đầy bí ẩn. Nhưng mùi của nó chưa hẳn là vậy!.
Mở đầu là cam, quýt nhanh chóng qua mau nhường chỗ cho mùi phấn ngọt ngào. Đúng!. Là mùi phấn trang điểm. Mùi của năm nào. For him?. Sao lại có cái mùi đã từ lâu lắm, lâu lắm lại xuất hiện ở một phiên bản for him?. Liệu có một sự nhầm lẫn nào chăng?. Càng cảm nhận, mùi của phấn càng rõ rệt hoà quyện cùng xạ hương, da lộn mà không rõ đây là mùi của đàn bà đầy khơi gợi hay có một sự nhầm lẫn đâu đó?. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Sau khoảng 3-4h, mùi phấn bắt đầu nhạt dần nhường chỗ cho xạ hương, da lộn đầy xác thịt. Đây là lúc mà sự nam tính trỗi dậy, nó hoàn toàn quyến rũ, đê mê đầy xác thịt. Nó hoàn toàn gây nghiện và mọi xúc cảm hoàn toàn có thể đầu hàng trước nó.
Sự đơn giản ở xạ hương, mùi của gợi cảm đầy xác thịt hoà quyện cùng da lộn nam tính pha lẫn tí phấn trang điểm cứ chực chờ tấn công bất kì lúc nào ta ngửi phải. Nó tồn tại đến hơn 10h. Một thời gian đủ dài để bạn khiêu gợi bất cứ ai mà ta muốn.
Đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Narciso Rodriguez for him blue noir parfum thật sự là một mùi gợi cảm đến lạ thường.
Trong đêm, nó còn bí ẩn vô cùng với màu xanh đen huyền diệu mà bất cứ cô gái nào cũng muốn nếm thử :shame:
iQko0A.jpeg
 
Cái này mới nghe thật.
Hoa sữa hà lội, hp hoa phượng với bằng lăng chứ lấy đâu chỗ nào nhiều hoa sữa.
Trà hoa cúc nữa, ngồi quán nước hỏi chè chát, nước đắng thêm điếu bông sen thì có, chứ đâu bán chè hoa cúc nhỉ
Ở đâu chả có hoa sữa? Chứ có phải mỗi Hn có Hoa Sữa đâu m. Ngay trước cửa nhà t là cây hoa sữa đây :). Trà Cúc hạt dẻ đặc sản Thu Hp đéo đúng thế khác j chửi t con bốc phét. :)
 
Bài 2: Mùi phấn trang điểm...

Ai đã từng là sinh viên?. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên những năm tháng khốn khó chia nhau từng gói mì, từng điếu thuốc hút dở của một thời ngây dại...
Thời đó, tôi một mình một thân bước lên nơi Sài Gòn hoa lệ. Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo. Sáng cắp sách đến trường với đầy mùi khói bụi, mùi của thịt nướng đầu cổng trường, mùi dầu gội, mùi của sữa tắm phảng phấp từ những mái tóc dài vội vã bước trên giảng đường. Tôi ngây dại trước những mùi hương ấy dù không thể giải thích được. Có lẽ, nó là sự thích thú của tuổi trẻ, của sự bỡ ngỡ của một chàng trai mới lớn choáng ngợp trước nhịp sống nơi thị thành, của sự tươi mới hoà quyện trong niềm phấn khích mông lung...

Nhà hàng chiều muộn là nơi của những mùi phấn, mùi son, mùi của đủ loại nước hoa mà chẳng thể gọi tên bởi một chàng trai quê mùa. Nhưng ấn tượng hơn cả trong tôi là mùi của phấn trang điểm. Nó đậm đặc, nó đặc trưng của bất kì người phụ nữ nào mà không cách gì quên được trong những năm tháng bương chải mưu sinh ấy. Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ quên, sẽ thôi không bao giờ còn ngửi được cái mùi ấy trong đời mình nữa sau nhiều năm trôi qua...

Một chiều mùa gió bấc 2023. Tôi nhận được một bưu phẩm khá đặc biệt từ một thí chủ vô danh. Trong đó là một chai Narciso Rodriguez for him blue noir parfum. Hoàn toàn bất ngờ và lạ lẫm trước điều này. Chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được điều này. Trộm nghĩ, không lẽ mình có mùi?. Cũng không biết người gửi là ai nên cũng không cách gì trả lại. Tôi cứ để đó, cứ chờ mãi và hi vọng một ngày nào đó có thể biết danh tính người gửi mà trả lại. Nhưng không, thời gian cứ trôi mà danh tính thì ngày càng mất hút...
ZYpw2C.jpeg


Nhờ sự động viên nhiệt tình đầy cám dỗ từ @thichcuxem. Tôi đành đánh bạo mở ra thưởng thức nó như một món quà. Ấn tượng đầu tiên là thiết kế chai khá nam tính, khá tương đồng với Bleu de Chanel. Đơn giản, góc cạnh. Một màu xanh đen thăm thẳm đầy bí ẩn. Nhưng mùi của nó chưa hẳn là vậy!.
Mở đầu là cam, quýt nhanh chóng qua mau nhường chỗ cho mùi phấn ngọt ngào. Đúng!. Là mùi phấn trang điểm. Mùi của năm nào. For him?. Sao lại có cái mùi đã từ lâu lắm, lâu lắm lại xuất hiện ở một phiên bản for him?. Liệu có một sự nhầm lẫn nào chăng?. Càng cảm nhận, mùi của phấn càng rõ rệt hoà quyện cùng xạ hương, da lộn mà không rõ đây là mùi của đàn bà đầy khơi gợi hay có một sự nhầm lẫn đâu đó?. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Sau khoảng 3-4h, mùi phấn bắt đầu nhạt dần nhường chỗ cho xạ hương, da lộn đầy xác thịt. Đây là lúc mà sự nam tính trỗi dậy, nó hoàn toàn quyến rũ, đê mê đầy xác thịt. Nó hoàn toàn gây nghiện và mọi xúc cảm hoàn toàn có thể đầu hàng trước nó.
Sự đơn giản ở xạ hương, mùi của gợi cảm đầy xác thịt hoà quyện cùng da lộn nam tính pha lẫn tí phấn trang điểm cứ chực chờ tấn công bất kì lúc nào ta ngửi phải. Nó tồn tại đến hơn 10h. Một thời gian đủ dài để bạn khiêu gợi bất cứ ai mà ta muốn.
Đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Narciso Rodriguez for him blue noir parfum thật sự là một mùi gợi cảm đến lạ thường.
Trong đêm, nó còn bí ẩn vô cùng với màu xanh đen huyền diệu mà bất cứ cô gái nào cũng muốn nếm thử :shame:
iQko0A.jpeg
đọc đang hay nhìn cái màn hình cụt mẹ hứng. :sure:
 
Ở đâu chả có hoa sữa? Chứ có phải mỗi Hn có Hoa Sữa đâu m. Ngay trước cửa nhà t là cây hoa sữa đây :). Trà Cúc hạt dẻ đặc sản Thu Hp đéo đúng thế khác j chửi t con bốc phét. :)
Có 3 vấn đề ở đây.
1. Tao và mày khác giống, nên cái mày nói tao search google ra là trà hoa cúc hạt dẻ, đúng thật là mấy cái đồ uống chiu chiu lè - chiu chiu lè của tụi con gái tao ko biết thật. Chắc tao phải về hỏi lại mấy đứa em, mấy đứa cháu về cái thức uống này
2. Tao và mày chắc chắn là khác thế hệ thông qua việc nhớ kỷ niệm về nơi mình sinh ra. Với tao đơn giản lắm, đá bóng bét nhè chè đỗ đen ở sân Cung ra có chai khoáng mặn kèm quả quất là toẹt vời rồi. Giải khát men-ly thì bia rau Đổng Quốc Bình mỗi thằng vài ca là đủ xong lên taxi 2 chiều rồi đi đâu thì ai cũng biết. Giải khát bình dân thì chè chát, nhiều tiền thì hút gold, ít tiền thì bông sen cho nó khét mù lên.
3. Tao với mày ko dưới 1 2 lần chửi nhau trên cái diễn đàn này rồi. Tao vẫn nhớ cái nick của mày là bán thuốc kích.... nên nhìn comment của nhau có thể như thói quen ngứa tay. Thôi chỗ này để ông sư kia viết tâm sự tuổi thơ. Tao với mày tém tém lại. Tao ko nói mày phét lác gì đâu, đừng hiểu lầm
 
Có 3 vấn đề ở đây.
1. Tao và mày khác giống, nên cái mày nói tao search google ra là trà hoa cúc hạt dẻ, đúng thật là mấy cái đồ uống chiu chiu lè - chiu chiu lè của tụi con gái tao ko biết thật. Chắc tao phải về hỏi lại mấy đứa em, mấy đứa cháu về cái thức uống này
2. Tao và mày chắc chắn là khác thế hệ thông qua việc nhớ kỷ niệm về nơi mình sinh ra. Với tao đơn giản lắm, đá bóng bét nhè chè đỗ đen ở sân Cung ra có chai khoáng mặn kèm quả quất là toẹt vời rồi. Giải khát men-ly thì bia rau Đổng Quốc Bình mỗi thằng vài ca là đủ xong lên taxi 2 chiều rồi đi đâu thì ai cũng biết. Giải khát bình dân thì chè chát, nhiều tiền thì hút gold, ít tiền thì bông sen cho nó khét mù lên.
3. Tao với mày ko dưới 1 2 lần chửi nhau trên cái diễn đàn này rồi. Tao vẫn nhớ cái nick của mày là bán thuốc kích.... nên nhìn comment của nhau có thể như thói quen ngứa tay. Thôi chỗ này để ông sư kia viết tâm sự tuổi thơ. Tao với mày tém tém lại. Tao ko nói mày phét lác gì đâu, đừng hiểu lầm
Nếu lớn hơn tuổi thì a cho e xin lỗi. Fun thôi mà. E 3 đời Hp thật nhưng tuổi thơ của e chỉ dừng lại là trưa trưa ra Cung Văn Hoá Thiếu Nhi chơi cầu tụt và nghịch nước ở Hồ Quần Ngựa. Còn đâu là chỉ ru rú trong nhà. Thi thoảng được ra Đồ Sơn vầy nước chứ khum có được nhiều kỷ niệm như a. Sry nếu như có vấn đề gì hiểu lầm ở đây. Hihi.
 
Nếu lớn hơn tuổi thì a cho e xin lỗi. Fun thôi mà. E 3 đời Hp thật nhưng tuổi thơ của e chỉ dừng lại là trưa trưa ra Cung Văn Hoá Thiếu Nhi chơi cầu tụt và nghịch nước ở Hồ Quần Ngựa. Còn đâu là chỉ ru rú trong nhà. Thi thoảng được ra Đồ Sơn vầy nước chứ khum có được nhiều kỷ niệm như a. Sry nếu như có vấn đề gì hiểu lầm ở đây. Hihi.
Hihi gì, xịt Coco de Chanel N.5 là giải quyết mọi vấn đề
 

Có thể bạn quan tâm

Top