Bỏ Chùa Về Nhà Tu Tại Gia
Nếu chưa từng trải đời rồi
Mà đi cạo trọc học đòi làm tăng
Con đường ngộ đạo khó khăn
Góc nhìn hạn hẹp không căn bản gì
Tụng kinh gõ mõ làm chi
Hành vi sáo rỗng tốn đi thời giờ
Thay vì nghiền ngẫm ý thơ
Đám người ngu muội ầu ơ lầm bầm
Tụng ngày, tụng tháng, tụng năm
Ba mươi, mồng một, ngày rằm thắp hương
Thấy người mê muội mà thương
Viết vài câu kệ chỉ đường cho đi
Tu hành phải ngẫm phải suy
Phải đặt câu hỏi, phải đi tìm tòi
Những gì mê tín thì thôi
Ta nên dẹp bỏ chớ lôi vào đầu
Phật nhìn, Phất thấy, PHẬT rầu
Con nhang ngu muội làm giàu cho sư
Tiền nhiều sư dễ bị hư
Ngày xưa chưa thử, bây chừ sư chơi
Chơi xe, chơi rượu, chơi bời
Kinh doanh tôn giáo siêu lời siêu nhanh
Tà ma giả dạng tu hành
Cất chùa cao rộng kinh doanh thu tiền
Trụ trì cấu kết tà quyền
Ăn chia ba bảy thùng tiền “ cứt đông “
Thà là hoàn tục cho xong
Trải đời, nghiền ngẫm, thong dong học hành
Vừa vui, vừa học kinh doanh
Kiếm tiền chân chánh, làm lành độ nhân
Đó là đền trả tứ ân
Ân cha, ân mẹ, tiền nhân sinh thành
Quê hương, đất nước, non xanh
Ban cho rau củ, ngọt lành trái cây
Ân nhà khai sánh đông tây
Phát minh, nghiên cứu ta đây học hành
Đồng bào, đồng loại, chúng sanh
Cung cấp hàng hoá lưu hành năm châu
Tứ ân hiếu nghĩa làm đầu
Về hưu, bỏ phố, không đâu sánh bằng
Ẩn sĩ Thích Thiên Phúc.