Ta sống tốt có người hiểu ta thì thương ta, người không hiểu ta lại ghét ta
Người là như vậy, lòng người là như vậy
Con người không bao giờ đại diện cho sự công bằng tuyệt đối, chỉ có luật nhân quả là công bằng tuyệt đối !
Bởi ngày mai không biết ta được hay mất, đừng nên vênh vang tự đắc hỡi người
Sống ở đời có đến tuổi 70, cũng chưa thể gọi là lành tất cả
Người tốt xấu chớ vội vàng đánh giá, xét thân ta chưa chắc đỡ hơn người
Ai dám bảo cả đời không mắc lỗi ?
Bởi vạn vật luôn chực chờ thay đổi, đâu biết trước cứ từ từ đừng vội !
Sanh ra cũng 1 kiếp người, mà sao kẻ khóc – người cười hả hê ?
Kẻ thì cơm nước ê chề. Người thì đói khổ, mọi bề khóc than ?
Kẻ thì được quý như vàng. Người thì lăn lóc ngoài đàn ăn xin ?
Kẻ thì da mặt đẹp xinh. Người thì áo rách, người khinh chẳng nhìn ?
Đời còn lắm cảnh khập khềnh
Chỉ mong người sống cảm tình với nhau
Nếu đã biết thân xác là tạm bợ
Có gì đâu tranh chấp mãi gần xa