• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Lều búp bê - Truyện hay

Bambinno

Địt xong chạy
[LỀU BÚP BÊ]
Chap 1
Nói đến Trung Quốc người ta nghĩ đến bùa chú. Nói đến Thái Lan, người ta nghĩ đến ngải phép. Việt Nam từ xưa nay vẫn là nước có địa thế thuận lợi cho việc giao thương cũng như giao lưu văn hóa từ nhiều quốc gia. Xưa, nhắc đến nước Việt, các thầy pháp phương Bắc luôn có thái độ vừa kính dè vừa luôn tìm mọi cách để kìm hãm. Nước Nam có khí thiêng hội tụ. Trong những thầy phù thủy tu luyện tà thuật phương Bắc luôn đồn đại một câu chuyện quái gở. Lấy nguồn khí âm nhất nơi đất thiêng mà luyện bùa. Những thầy pháp Thái luyện ngải đen cũng đồn nhau lời đồn tương tự. Vì thế, một giai đoạn, người ta thấy miền tây nhộn nhịp người Trung người Thái qua lại.
Trung Quốc rất chuộng xem Kinh Kịch. Kinh Kịch lại có nhiều loại hình biến điệu đi, nhưng, nhìn chung, người phương Bắc xưa thích nhất loại hình Kinh Kịch kết hợp hát múa dân gian. Những người hát loại hình nghệ thuật này hay dùng cách trang điểm đậm mặt mày phỏng theo tính cách nhân vật mà họ diễn. Chẳng ai biết khuôn mặt thật của họ. Chẳng biết họ đang khóc hay đang cười, đang vui hay đang buồn, chỉ biết rằng trên sân khấu, họ sống như những nhân vật, khóc khóc cười cười. Sau này, những người giỏi nhất, hát hay nhất nghĩ ra một cách để họ có thể cùng một vở diễn nhiều nhân vật. Người ta làm những chiếc mặt nạ nhân vật thật mỏng, thật mịn. Cũng từ đấy, cơn ác mọng của những người hát kinh kịch bắt đầu. Một loạt vụ thiếu nữ mất tích. Những người mất tích đều là những thiếu nữa xinh đẹp. Họ luôn mất tích theo cách thức giống nhau. Ba ngày sau khi mất tích, họ sẽ trở về, đợi trước cửa nhà, đợi người thân ra đón. Nhưng, đó không còn là những cô gái xinh đẹp nữa mà chỉ còn những cái xác với phần da mặt đã bị lột ra, trơ lại phần thịt đỏ máu lúc nhúc côn trùng. Quan phủ tra mãi không ra thủ phạm. Bỗng một ngày, một vài người bỗng nhận thấy mặt nạ của mấy người hát Kinh Kịch ngày càng đẹp đẽ một cách lạ lùng. Và, người ta kháo nhau chính những người hát ấy giết người. Họ lấy da mặt những cô gái để làm chiếc mặt nạ đẹp nhất cho nhân vật của mình. Nhiều người còn đồn nhau rằng muốn hát hay thì những người hát đó phải uống máu tươi của đủ bảy cô gái. Một đồn mười, mười đồn trăm. Quan phủ thì mãi không tìm ra kẻ giết người, âu cũng thuận nước đẩy thuyền. Nhà nước muốn trấn an dân vội tóm lấy câu chuyện bằng chứng mơ hồ ấy mà truy quét, bắt bớ giết chóc những người hát Kinh Kịch. Con đường sống duy nhất bất giờ là chạy xuống phía Nam. Mang hết của cải tích được chạy xuống vùng ấy chắc cũng đủ sống dư dả. Những người trốn chạy thành công sợ sự truy sát của lính chỉ có thể sống ẩn dật, đợi thời gian trôi qua, mọi thứ lắng xuống thì may ra có thể lại hát.
Cô Thứ là con gái một người làm nghề chài lưới. Cha cô, ông Ba, sau cả nửa đời làm lụm tích cóp cuối cùng cũng cất được một căn nhà nhỏ ven sông, đưa cả nhà lên bờ mà sống. Chuyện về cô Thứ lan khắp cả vùng sông nước miền Tây này. Thành thực mà nói thì cô Thứ có gương mặt rất dễ mến, tính tình lại dễ thương, thiện lương vô cùng nên ai cũng quý mến cô. Nhưng chuyện tình duyên của cô thì trắc trở bi thảm đến tận cùng. Cô xinh đẹp là thế, bao nhiêu người theo là thế, thế mà chẳng mối nào thành. Cô lại thành quá lứa lỡ thì. Năm cô 23 tuổi đành gật đầu làm vợ kế người ta. Tuy có chút thiệt thòi nhưng vẫn còn may mắn. Cha mẹ cô theo lời bà mối đồng ý gả cô cho một anh học hành đàng hoàng trong làng, cũng được gọi oai hai chữ nhân sĩ. Nhưng, trước đám cưới 3 ngày, anh này biến mất trong đêm. Cả làng đổ xô đi tìm nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng người đâu. Đến cái ngày vốn dĩ là ngày cưới, sáng sớm tờ mờ, người ta kinh hồn phát hiện ra xác cậu nằm ngay trong sân nhà. Cảnh tượng đúng là làm người ta kinh hồn bạt vía. Ba ngày trước là người thanh niên đạo mạo khôi ngô giờ nằm đấy chỉ còn cái xác đang thối rữa. Hai con mắt đã bị khoét mất chỉ còn lại hốc mắt sâu hoáy máu đã đen lại. Một đường rạch dài trên bụng mở toang khoang bụng, có thể nhìn thấy cả những thứ bùng nhùng bên trong. Ruồi bọ lúc nhúc. Mùi hôi thối tanh nồng trong không khí.
Người ta thất kinh. Có người còn cho rằng anh này gây thù chuốc oán với ai nên mới bị giết một cách tàn độc đến thế. Ai cũng bi thương cho cô Thứ. Tưởng đâu cô được yên ấm, ai dè... Thời gian bạc bẽo. Năm cô Thứ 26 tuổi mới gặp được lời đưa làm vợ người ta. Cũng là lấy người quá lứa mà nương nhờ vào nhau. Ở cái thời ấy, 26 tuổi chưa chồng là điều kinh khủng không tài nào tả nổi. Nhục nhã vô cùng. Nhưng, ngày cưới lại là một bi kịch thứ hai. Đến giờ rước dâu, người ta chẳng tìm thấy chú rể đâu. Cảnh tượng năm xưa lại lặp lại y hết. Mọi người nháo nhác đi tìm, ai cũng linh cảm chẳng lành. Lại 3 ngày sau, như lần trước, người ta thấy xác anh chồng dập dềnh nơi mép sông ngay gần nhà. Cái xác trương nhớt bủng beo. Người ta hùa nhau đưa xác lên bờ. Người mẹ nghe tin chạy đến trông thấy xác con lao vào mà lay, mà gọi trong vô vọng. Bà mẹ lạy hai hồi thì đột nhiên người ta nghe tiếng BỤP. Cái bụng trương dềnh vỡ toác ra. Thứ nước đen sì tanh tưởi ộc ộc phun ra ngoài. Lẫn trong thứ nước kinh tởm đó là những con vật kì dị, giống như trùng độc, thân mềm oặt đỏ như máu luẩy nguẩy chui ra. Vài người trong đám đông hét lên rồi ngất ngay tức khắc. Từ đôi mắt đã trương húp lên của anh ta, thứ trùng kì dị đó cũng đang trườn ra ngoài. Hai con béo múp, to như hai con mắt người. Chúng vừa rơi ra ngoài thì từ hai hốc mắt anh ta, dòng nước đen sì lại ộc ộc tuôn ra. Đến cả những người già nhất cũng không thể không cảm thấy kinh tởm. Chưa bao giờ họ chứng kiến, thậm chí có thể nghĩ đến một cái chết kinh tởm đến vậy. Bà mẹ già trông thấy hai con trùng béo múp bò luẩy nguẩy thì ngã vật ra, toàn thân co cứng, giật giật hai cái rồi cũng tắt thở. Đấy là một ngày mà dân làng không bao giờ quên. Một bầu không khí đen tối, u ám, kinh sợ bao trùm miền sông nước vốn yên bình này. Cũng từ ngày hôm đấy, cô Thứ đối với người ta như một nỗi đe doạ. Họ xa lánh cô. Họ sợ cô. Một nỗi sợ mơ hồ. Cô sống như bóng ma câm lặng, quanh quẩn quanh nhà qua ngày đoạn tháng.
Một ngày, trên phiên chợ ven sông, người dân hiếu kì vây kín một khu. Ở giữa đám đông là một người trang điểm kì lạ. Lông mày tô dài, hai má đánh hồng, môi đỏ như máu. Tất cả được xếp đặt một cách tài tình trên một gương mặt trát phấn trắng đục. Người ta tò mò đàng sau lớp phấn trang đó là khuôn mặt trông ra sao. Hắn ta ăn bận một bộ y phục cắt dài, màu sắc lòe loẹt vẽ mấy cái hình. Và, hắn ta hát. Những bước chân di chuyển nhẹ nhàng nhịp theo những nốt ngân của hắn. Từ đấy, người ta yêu thích hắn. Mỗi lần hắn hát, người ta chen chúc nhau tranh một chỗ đứng, đáp cho hắn bộn tiền, những tràng pháo tay không dứt. Người hát kịch ấy tên Duân.
(còn nữa...)
 
[LỀU BÚP BÊ]
Chap 2: Duân
Ngay từ lần đầu tiên gặp cô Thứ ngồi trên triền đê, Duân đã tìm mọi cách để theo đuổi cô. Mà nói là theo đuổi nhưng thực ra là để thuyết phục vợ chồng ông Ba cho phép. Tất nhiên là ông Ba mong cô có chồng, nhưng, ông cũng luôn lo sợ sự việc trước đây lặp lại. Nhiều lần từ chối không được, một hôm, ông Ba mời Duẩn đến nhà ăn cơm. Sau khi rượu đã ngà ngà, ông Ba qua đôi mắt nhăn nheo đau đáu nắm lấy tay Duân kể lại chuyện năm xưa, nói cho hắn nỗi lo sợ của ông. Thật không ngờ, nghe xong, hắn không những không kinh sợ mà còn tỏ ra vui mừng, miệng hắn vén một nụ cười kì quái. Hắn vội nắm lấy tay ông mà tha thiết xin được cưới cô Thứ. Hắn nói hắn không sợ. Hắn thương cô. Hắn có thể lo cho cô một cuộc sống sung túc và ấm êm. Và thế là, ông Ba đồng ý. Ngày cưới diễn ra trong sự lo lắng thấp thỏm của cả vùng. Có người còn chẳng dám đến, sợ lại phải trông những cảnh tượng khiếp đảm. Nhưng, lần này, mọi thứ diễn ra đúng như nó vốn thế. Đám cưới tổ chức linh đình theo phong tục. Tân nương tươi tắn, hạnh phúc đứng nép bên tân lang. Để kết thúc lễ cưới, cảm ơn mọi người đã đến chung vui, Duân vận phục trang, hát một đoạn kịch Hồng Đoàn cho mọi người nghe. Hắn vừa hát vừa di chuyển nhẹ nhàng uyển chuyển, khi nhanh khi chậm, khi dứt khoát như tướng võ khi ôn hoà như quan văn. Ai ai cũng tắm tắc khen hắn tài cao. Cứ nhìn đôi bàn tay của hắn mà xem, đến là khéo. Giống như một đoá hoa lan, muôn hình vạn trạng, mềm dẻo vô cùng. Khuôn mặt hắn cũng vậy. Hoá trang kỹ càng, như hoa như tượng. Nhưng, với những người dân ở đây, đẹp thì có đẹp, nhưng mà thực tình không quen mắt lắm. Họ đã quên mất những cảnh tượng kinh hãi năm xưa. Giờ đây, chỉ có đôi tay như đoá lan, chỉ có mặt mày nhẵn nhụi như hoa.
Không lâu sau đó, tin mừng đã đến với cô Thứ. Sau bao nhiêu năm cay đắng tủi hổ, cô bây giờ cảm thấy viên mãn hạnh phúc tràn đầy bên người chồng yêu thương mình. Và, giờ đây, cô đón thêm một sinh linh đến với gia đình nhỏ của mình. Từ ngày biết tin cô Thứ có thai, Duân vui mừng khôn cùng. Hắn không cho cô ra khỏi nhà. Cả ngày, cô chỉ quanh quẩn trong gian phòng ngủ lúc nào cũng được thắp đèn dầu mờ mờ. Cần gì thì gọi người ở mang vào, tuyết đối hắn không cho cô bước ra ngoài phòng ngủ dù chỉ một bước. Đãcó lần, do quá bí bách, cô cự lại hắn. Mỗi lần như thế, hắn lại dỗ cô rằng hắn lo cho cô, lo cho đứa con, dù sao, cô bây giờ cũng là thai muộn. Mỗi lần như thế, cô lại xuôi. Thậm chí, cha mẹ cô muốn sang thăm con cũng chỉ được gặp chút trong gian ngủ, tất nhiên, dưới sự giám sát kín đáo của chồng cô. Chỉ có vào đêm trăng rằm mỗi tháng, Duân sẽ đưa cô ra trước sân nhà để cô ngắm trăng. Hắn áp tai lên bụng cô, xoa xoa thì thầm những câu nói gì đó. Mỗi lần như thế, hắn lại nói hắn trò chuyện với con. Nhưng cô không thích ngắm trăng giữa đêm khuya như thế. Cô cứ cảm thấy nó lạnh lẽo thê lương, tựa như hơi thở của cõi âm đang vọng lại. Dù Duân có bận bịu đến đâu nhưng cứ đến chập tối là hắn trở về. Lần nào hắn cũng vội vã đi vào căn phòng mà hắn không bao giờ cho phép ai vào, im lặng một lúc rồi mang sang cho vợ một bát thuốc an thai. Thuốc có mùi vị không được ưa cho lắm, thậm chí cô Thứ cứ luôn ngửi thấy một mùi ngây ngây nôn vô cùng. Hắn luôn canh chừng quanh quẩn bên vợ đến khi cô uống hết bát thuốc mới yên tâm trở ra. Nhìn hắn, ai cũng chắc mẩm hắn chính là hình mẫu cho các đức ông chồng yêu thương vợ nhất mực.
Một đêm, ông Ba chợt mơ thấy cô Thứ. Ông mơ thấy cô đứng trước cửa nhà mà khóc không ngừng. Ông gọi mãi mà cô chỉ khóc chứ không chịu vào. Ông thứ bắc đèn tiến đến cạnh con gái. Khi ánh đèn vừa hắt sáng cô Thứ thì ông Ba hét lên, ngã vật ra. Con gái ông đứng đấy như ác quỷ. Hai con mắt cô đỏ làu những tia máu. Gương mặt cô căm giận. Bụng cô mở toác ra, ruột trôi ra cả đoạn, máu tuôn không ngừng. Con gái ông….Con gái ông…. Cô Thứ tru lên một tiếng rồi lại nhìn ông. Cô lại khóc. Cô vừa khóc vừa nói với ông: “Con đi tìm người chết thay con. Con thành quỷ rồi…” rối quay lưng biến vào đêm. Ông Ba giật mình tỉnh giấc, người đầm đìa mô hôi lạnh ngắt. Giấc mơ khiến ông không tài nào ngủ nổi. Thắp đèn toan ra thắp nén hương xin ông bà phù hộ, ông Ba lại lần nữa thất kinh. Cánh cửa nhà lúc tối đã đóng cẩn thận giờ mở toang. Trên bục cửa hằn in bàn chân máu. Ông lập cập lao ra cửa định chạy sang nhà con gái thì con rể ông xuất hiện ngay cửa nhà. Gương mặt hắn hoảng hốt:
- VỢ CON KHÔNG THẤY NỮA.
Đó là lần cuối cùng người ta nghe thấy tin của cô Thứ. Lúc ấy cô đã bầu được bảy tháng. Cũng từ lúc ấy, không ai thấy Duân hát kịch nữa. Hắn ở biệt trong nhà. Ai ai cũng nghĩ hắn quá tiếc thương cho người vợ mất tích của mình.
Đấy là đêm rằm tháng bảy. Hôm nay hắn không đưa cô Thứ ra sân ngắm trăng nữa. Cô Thứ thấy mừng, cô không thích ngắm ánh trăng tà lạnh đó. Cô nhắm mắt nhẹ chìm vào giấc ngủ. Đang miên man thì cô bị đánh thức bởi một đôi tay lạnh buốt. Hắn đang mặc trên mình bộ y phục hát, mặt đeo một chiếc mặt nạ da người mịn màng tuyệt đẹp. Đôi tay hắn mềm mại vuốt lên má cô. Hắn áp sát gương mặt kỳ quái của mình vào mặt cô. Hắn nhìn cô mỉm cười. Cô hét lên hỏi hắn đang làm gì. Chẳng nghe thấy tiếng cô. Lúc này cô Thứ mới phát hiện ra miệng cô đang ngậm một chiếc rẻ, tay chân bị trói chặt tứ phía. Cô giãy giụa hoảng loạn.
⁃ 8 tháng sau.
⁃ Một cảnh tượng kì quái đang diễn ra trong căn nhà xây kiểu Trung ven sông, giữa tiếng ếch nhái kêu thảm thiết trong buổi đêm mịt mùng....
⁃ Người hát Kinh Hí có một bộ phận là thầy tà đội lốt. Họ dùng da người làm mặt nạ hoá trang. Những người như thế có một đặc điểm: Lan Hoa Chỉ. Đôi tay như đoá hoa lan. Đôi tay luyện thuật đen.
 
[LỀU BÚP BÊ] p3
Cô càng giãy giụa, hắn càng thoả mãn. Hắn cười tiếng cười man rợ. Hắn ngẩng đầu nhìn trăng, trong lòng thầm cảm ơn thiên thời. Hắn cho rằng ông trời giúp hắn nên đưa hắn tìm thấy Thứ- cô gái miền tây bát tự tam trùng dị, thân sinh cạnh sông nước. Hắn đã mất hơn chục năm trời lang bạt khắp nước này để tìm lấy cái âm của vùng đất linh khí. Âm là nữ. Âm là sông nước. Và cô ta, tam dị sinh lại sinh ngay nơi khí độc nhất, quả là trời không phụ lòng hắn. Sau khi hoàn thành, hắn sẽ trở thành phù thuỷ có sức mạnh không thể lường được. Chưa ai có cơ may như hắn. Cũng chưa ai kiêm trì như hắn. Làm chô cô ta toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình.

Cô nghe thấy hắn lẩm bẩm: Đến lúc rồi.

Hắn lôi từ trong áo ra mấy lá bùa vẽ chữ loằng ngoằng. Hắn đốt vài lá, vừa đốt vừa hơ quanh bụng cô, lẩm nhẩm thứ tiếng lạ lẩm. Cô chợt sực ra. Hắn từ đâu đến, sao chưa bao giờ cô thắc mắc. Căn phòng của hắn có gì, sao chưa bao giờ cô tò mò. Ngay lúc này, linh cảm của một người mẹ đang gào thét mãnh liệt với cô rằng hắn sắp làm hại con cô. Cô giãy giụa, cô muốn lột da rút xương hắn. Hắn là ác quỷ. Chỉ có ác quỷ mới hại con mình.

Hắn lại nhìn cô nở nụ cười lạnh ngắt biến thái. Đôi mắt hắn như mũi băng cứa vào da thịt cô sắc lẹm. Phải rồi, phải rồi. Hãy căm giận ta. Hãy oán thù ta. Hắn lại ghì sát mặt cô mà nói: ”Ngươi muốn giết ta. Ngươi muốn trút xương ta. Vậy thì nguyền rủa ta, oán hận ta bằng tất cả sức lực của ngươi đi. Phải rồi. Phải như thế”. Hắn lấy mấy lá bùa nữa dán lên đầu cô, dán tứ chi cô. Hắn bắt đầu đọc, nhanh dần, nhanh dần. Trong tay hắn giờ đang cầm một con dao nhỏ. Không lẽ... Khi đầu óc cô vừa nhận ra hắn định làm gì thì nhanh như cắt, con dao trên tay hắn lướt một đường dọc giữa bụng cô. Hai mắt cô trợn trừng. Miệng ú ớ. Chân tay cô co quắp. Người cô giật từng cơn. Máu trào tra loang khắp chiếc bàn. Máu nhuộm đỏ ánh trăng sáng mờ. Hắn buông thõng con dao, vội vã lấy ra một lá bùa dán lên trán cô. Nếu cô chết mọi thứ sẽ công cốc. Người mẹ phải còn sống đến lúc đứa bé được mang ra hứng dưới ánh trăng. Cho đến lúc đấy, người mẹ phải sống, càng oán khí thì đứa con khi luyện bùa đen. Hắn đã tính hết. Khắc sinh, giờ sinh, ngày sinh dị thân.

Hắn đưa tay vào bụng cô moi đứa bé ra. Đứa bé trước ánh trắng được bao bởi lớp máu nhầy nhụa của người mẹ. Hắn ngắm nhìn đứa bé, cảm thấy vô cùng hài lòng. Không uổng công hắn khổ công luyện trùng độc cho cô ta uống mỗi ngày. Hắn đã phải khổ cực bắt đủ 49 loại cực độc để luyện ra được thứ độc này. Những con trùng độc được nhốt chung với nhau và để mặc cho chúng diệt lẫn nhau. Con cuối cùng sống sót là con có độc mạnh nhất. Đem nó đi tán thành bột và bỏ vào thuốc an thai. Đều đặn cho cô ta uống đến ngày mổ lấy bào thai là hắn đã thành công một nửa.

Oeeeee…

Đứa bé cựa quậy rồi cất tiếng khóc yếu ớt. Phải vậy chứ. Ngay lúc này, hắn buông tay, đứa bé rơi mạnh xuống đất. Hắn lấy một lá bùa, thu lại hồn đứa bé. Liền sau đó, hắn bỏ lá bùa vào lại bụng cô Thứ cùng với một con trùng độc. Hắn đọc chú và khép bụng cô lại, thả dọc theo đường mổ lúc nhúc trùng. Cô ta trừng mắt, giẫy mạnh. Cô ta đã chết. Giờ chỉ cần giữ hồn đứa bé trong bụng người mẹ đến khi trăng tắt là có thể làm bước tiếp theo. Đến lúc ấy, hắn sẽ có một con quỷ nhi cực mạnh, một sự kết hợp hoàn hảo giữ trùng độc và ngải nhi.

Sau khi luyện thành quỷ nhi, hắn đem xác cô Thứ chôn ngay giữa nhà, bào phẳng gờ đất như chưa từng có sự đào bới. Cần phải chôn xác người mẹ ở đây bởi hai lí do. Thứ nhất, làm cho quỷ nhi tăng thêm sức mạnh bởi oán khí của người mẹ. Thứ hai, khiến cho quỷ nhi dễ sai khiến hơn, đề phòng được phần nào nguy cơ bị quật lại.
Pháp lực của hắn mạnh lên từng ngày, chẳng mấy chốc, hắn đã đạt đến đỉnh cao của tà thuật, có khả năng điều trăm tướng ngàn binh, thậm chí vời được cả soái vương giúp sức trong những trận chiến ngang sức. Hắn trở lại phương Bắc, trở lại đất nước của hắn sau khi đã đạt được mục tiêu. Hắn tung hoành khắp nơi, triệt những kẻ đối đầu, nhanh chóng lập ra một phái luyện thuật tà đạo.

Về phần ông Ba, sau khi con gái mất tính, lại thêm sự biến mất của Duân, ông cho rằng giấc mơ kia là con gái muốn nhờ ông làm gì đó. Và, hung thủ sát hại con gái ông, không ai khác, chính là hắn. Mỗi đêm, cứ nằm xuống là ông lại nhớ đến hình ảnh thảm thương ghê sợ của con gái đứng khóc trước cửa. Bộ dạng ấy, hắn đã làm gì con ông? Cô Thứ tội nghiệp đax đau đớn đến như thế nào với cái bụng bị rạch nát như vậy. Vậy còn đứa bé đâu? Ông điên cuồng đi khắp nơi tìm kiếm cao nhân có thể giúp mình nhưng giống như mò kim đáy nước, càng tìm càng chẳng có một chỉ dẫn hy vọng nào. Tưởng như mọi thứ đã khép lại với ông thì một sự may mắn đã đến.

Một hôm, khi ông đang nằm trong nhà thì tự nhiên nghe thấy tiếng gọi vọng vào. Ai đó đang gọi tên ông thì phải. Ông ra mở cửa. Trước mặt ông là một người có tướng mạo phi phàm, vừa oai hùng, vừa thoát tục. Người này nom nhiều tuổi rồi nhưng vẫn toát lên vẻ tinh anh uyên bác, da dẻ hồng hào khoẻ mạnh. Ông Ba bất ngờ chưa biết xử trí ra sao thì người khách kia đã nói: “Tôi đến giúp nhà ông, cứu vùng này”.
 
The end!

Hoá ra, người đang đứng trước mặt ông lúc này là một quý nhân. Ông ta là một trong hai thầy tu chính đạo nổi tiếng trong giới thuật sĩ nước Nam về pháp lực, lại được muôn người kính nể về nhân phẩm cốt cách. Người này không muốn xưng danh, khi ông Ba xin được biết, vị quý nhân này chỉ nói: Xin gọi tôi một tiếng thầy Đạo, còn về danh tính, có duyên đến thời sẽ tự khắc sáng rõ. Để tránh thời gian kéo dài hoàn cảnh càng xấu đi, chẳng để ông Ba hỏi, thầy Đạo nói ngay. Thầy vốn tu tập nơi một dải núi cao phía Bắc, vừa là nơi thuận tiện để ẩn thân tu đạo, vừa là để kín đáo bảo về tránh sự xâm nhập của những phù thuỷ tà đạo phương Bắc vốn xưa nay luôn t cách phương hại linh khí nước ta. Cách đây đúng 10 năm, ở phương Bắc xuất hiện một nhánh tu tà pháp, lấy việc luyện bùa ngải ở nơi âm nhất của nơi linh khí hội tụ là bí kíp để đạt đến cảnh giới cao nhất. Nơi linh khí hội tụ ấy không đâu khác chính là nước ta. Và, vùng này, cũng chính là yếu điểm của nước ta, các nguồn khí âm luôn tụ về đây. Những người tu theo tà phép này trà trộn vào nước ta, toả đi khắp nơi tìm điều kiện để luyện phép. Những kẻ này đa phần đều bị triệt hạ bởi những thầy pháp cao tay của nước ta hoặc bị đánh đuổi về nước. Mọi thứ đều được bảo vệ vững chắc, những kẻ này chỉ mới đến được miền Trung nước ta đều phải bỏ mạng hoặc từ bỏ ý đồ trước sự ngăn cản đáp trả quyết liệt của giới chính đạo nước ta. Mọi thứ dần trôi vào yên lặng, không có gì bất thường xảy ra. Cho đến cách đây ba hôm: “Tôi phát hiện linh khí của nước ta bị tổn thương và khí phương Bắc đang có dấu hiệu xâm lấn. Nhìn về hướng này thấy khí uế tà âm bao phủ. Có kẻ nào đó đã yểm bùa nơi này. Nếu không nhanh chóng tìm ra nguyên nhân mà phá bỏ thì nơi này người không thế sống, thú vật hoá dại, cỏ cây nhiễm uế. Nơi này còn là yếu điểm của nước ta, thứ yểm này có thể mạnh lên, tràn ra những vùng xung quanh, gây suy yếu nghiêm trọng linh khí của nước ta, thậm chí có thể khiến cho đất nước đảo loạn. Lần theo khí uế, tôi tìm đến đây. Tôi đã đứng quan sát xung quanh nhà ông. Nếu tôi nói không nhầm thì nhà ông có cô con gái sinh vào giờ Tỵ, tháng Tỵ, năm Tỵ, 29 tuổi mới lấy chồng, có bầu đến gần 8 tháng thì mất tích.” Ông Ba nghe đến đây thì thất kinh, quỳ sụp xuống và van khóc, không ngừng van xin cao nhân cứu giúp con gái. Thầy Đạo đỡ ông dậy, nói vội: ông mau đưa tôi đến nhà con gái ông, thực như tôi đoán, không hay rồi. Ông Ba nghe thấy thế vô cùng nóng ruột, chẳng kịp dặn dò ai trong nhà vội đưa thầy Đạo đi ngay. Hai người đi vội như chạy.
Căn nhà từng là gia đình hạnh phúc của cô Thứ giờ u ám, lạnh lẽo đến ghê người. Đẩy nhẹ cánh cửa, hai người tiến vào bên trong nhà. Ông Ba lùi lại phía sau để thầy Đạo có thể bao quát căn nhà. Căn nhà này đã bị yểm bởi một loại bùa cực mạnh: quỷ nhi luyện từ trùng độc và vu thuật. Những cảnh tượng đã từng xảy ra trong căn nhà này hiện ra chao đảo. Là mệnh nữ Kim Xà Thiết Toả hấp thụ khí lạnh của sông nước. Là bào thai được nuôi bằng trùng cực độc, hấp thụ tà khí mỗi đêm trăng rằm, hút oán hận tột cùng của người mẹ dị mệnh. Đây chính là một cách luyện bùa của nhánh tà đạo phương Bắc năm xưa. Bằng một cách nào đó, một kẻ đã lọt qua sự truy triệt của các pháp sư nước này và cũng theo một sự ngẫu nhiên nào đó, hắn đã tìm tới đây, tìm được cô gái có mệnh cực hiếm này. Về quỷ nhi, không có gì đáng lo ngại, thầy Đạo có thế tiêu biếm nó, trấn áp nó. Nhưng, nỗi lo lắng của thầy bây giờ, còn kinh khủng hơn quỷ nhi gấp ngàn lần, là vu thuật đã lan ra khắp vùng này. Nếu không kịp thời hoá thuật thì đất nước này sẽ chìm trong máu tanh, bị uế khí bao phủ. Nhưng vu thuật, ông không tìm thấy trong căn nhà này.
Ngay ngày hôm sau, cả một vùng sông nước chìm trong hoảng loạn bởi những người đương khoẻ mạnh bỗng mắc những chứng quái dị. Nhiều người phần cổ bỗng teo lại, lưỡi và cuống họng tụt xuống thành kẻ câm. Số khác tay chân bỗng co quắp không tài nào duỗi ra được, dớt dãi thì không ngừng rỏ ra từ miệng. Kinh hoàng nhất là, có một số, tuy không nhiều bằng hai chứng trên, mắt đột nhiên căng phình lên, trồi ra ngoài hốc mắt đỏ làu như quỷ. Thậm chí, có người con mắt rớt hẳn ra ngoài lủng lẳng rồi bất ngờ nổ bụp. Một cảnh tượng náo loạn. Người ta gào khóc kêu đau đớn thảm thiết. Người ta ú ớ giãy giụa. Có những người bỏ chạy, nhưng, chạy đi đâu, trốn cái gì thì chẳng ai biết. Ít ra chạy còn hơn là ngồi im vào lúc này. Thầy Đạo đứng lặng thinh, dù đã tính ra trước nhưng vẫn không khỏi đau xót trước cảnh tượng này. Không thể ngờ chỉ trong vòng một ngày, tất cả các chứng bị ếm của vu thuật đều xuất hiện trên cả môtk vùng. Đúng ra nó phải khởi phát từ một điểm và toả ra dần và phải gây ra các chứng nặng dần mà phải một thời gian dài mới đến bước mắt rơi ra ngoài tròng. Kẻ ra tay quá độc ác, hắn muốn triệt cả nước Nam này. Trước tiên, phải phong vùng này lại, tránh thuật lan nhanh. Thuật này, vốn chỉ cần một tiếp xúc rất nhỏ cũng sẽ bị trúng ngay lập tức.
Điều khó nhất bây giờ là thuật này đã bị cải đi và không biết nó bị yểm dưới dạng nào. Làm sao để có thể tìm ra nó càng sớm càng tốt. Trần tư suy ngẫm một hồi lâu, thầy Đạo vội đi về phía nhà ông Ba. Nếu như ông suy đoán đúng thì ông Ba có thể sẽ biết gì đó. Bởi, để luyện ngải nhi thì phải giữ oán khí của người mẹ trong vòng ba ngày. Mệnh cô Thứ không phải thường, linh hồn người mẹ này chắc chắn sẽ làm gì đó để cứu, để gánh bớt tội của đứa con bị biến thành quỷ. Quay trở lại tìm cha mẹ là điều có khả năng xảy ra cao nhất. Từ đó, có thể sẽ tìm ra mối liên kết với nơi yểm vu thuật.
Hiện ra trước mắt thầy Đạo là ông Ba, bây giờ đã là một cái xác khô. Ông Ba ngồi giữa nhà, tay chân co quắp, hai con mắt rớt thòng lòng ra ngoài, rỏ từng giọt máu tươi xuống nền đất. Thầy đã phạm sai lầm, thầy không tính đến. Vợ ông Ba từ trong nhà chạy ra, hét lên thất kinh rồi ngã gục xuống ngay tức khắc.

Thầy trăn tính ngàn tính, mà không tính ra ông Ba. Ông Ba chết, cái chết đau đớn nhất, khó coi nhất. Vu thuật chắc chắn giấu ở đây. Thầy Đạo tiến vào trong nhà. Để ý kỹ, thầy nhận thấy giữa tủ thờ và đoạn cột phủ một tấm vải đỏ thẫm. Đưa tay kéo tấm vải phủ, trước mắt thầy là một cái hộp to kết bằng lá, có hình dạng giống như một cái lều. Bên trong đó có tám con búp bê nam nhỏ mô tả những trạng thái khác nhau của một đứa bé trai. Thầy cầm một con búp bê lên. Một cảm giác rợn người thoáng xuất hiện. Những con búp bê này được làm bằng da người.

Thầy Đạo ngay lập tức hiểu ra, những con búp bê này chính là nơi ếm vu thuật. Thầy bày chúng thành một hàng ngang, cắn tay vẽ một lá bùa và bắt đầu đọc. Tiếng đọc nhỏ dần rồi trở nên gấp gáp. Thầy cứ đọc như thế không biết bao lâu. Cuối cùng thầy dừng lại. Lá bùa bùng cháy. Thầy Đạo ném lá bùa cháy bừng bừng trên tay vào những con búp bê. Những làn khói đen kịt bốc lên. Từ khoé mắt và miệng những con búp bê, máu tuôn ra đỏ thẫm, nhuộm đỏ những con búp bê rồi ôm nó mà cháy rực. Một mùi ngây ngây tanh tưởi cô đặc không gian. Giữa đám lửa cháy phừng phừng, những tấm thẻ bài trơ ra. Trên tám tấm đồng đen đều là khắc bát tự của một đứa bé ngày sinh vào đêm rằm tháng bảy. Cùng lúc đó, căn nhà của Duan đột nhiên bốc cháy. Trong ngọn lửa đó nghe thấy cả tiếng cười ma quái của một người phụ nữ, rồi tiếng khóc của một đứa trẻ, rồi sau đó là một tiếng nói thoảng qua nhẹ bẫng. Thầy Đạo đã giúp hai mẹ con cô Thứ được thoát ra khỏi ải quỷ, đưa họ đến nơi tu tập tích phước sớm siêu thoát.

Ở một nơi nào đó của phương Bắc xa xôi, Duân đang ngồi trên ghế cao bộng ngã vật xuống đất. Hắn gào thét đau đớn, không ngừng đập đầu xuống đất. Những người đồ đệ của hắn trông thấy mà bạt vía, vội vàng bỏ chạy. Hắn rú lên từng hồi, chân tay giãy loạn xạ. Ruột gan hắn như bị đốt cháy, như có ai đang cào xé trong ngũ tạng hắn. Từ hai mắt hắn, máu bắt đầu chảy. Hắn không thể kêu gào được nữa. Lưỡi hắn cuốn lại, khoang miệng cũng đầy máu, máu ộc cả ra ngoài. Mười đầu ngón tay hắn bắt đầu bốc cháy. Tiếp đó mười đầu ngón chân cũng bốc cháy. BỤP. Cùng lúc, mắt hắn nổ tung, bụng vỡ toác trồi ra cả ngũ tạng đã dập nát. Toàn thân hắn đầy máu. Hắn bây giờ như cây đuốc sống. Máu càng tuôn càng làm ngọn lửa cháy đượm hơn, dữ dội hơn. Đó là cái giá khi hắn luyện tà thuật. Khi Lều Búp Bê cháy, hắn cũng bốc cháy, giống như một con búp bê bằng da người. Con thứ chín.
Duan nhìn thấy một cô gái ngồi bên sông. Hắn vỡ oà vui mừng, người con gái mệnh này hắn đã đi tìm rất lâu, không ngờ cuối cùng cũng có thể tìm thấy. Nhưng hắn không vội, thời điểm thích hợp chưa tới. Chín năm nữa mới là lúc âm khí của cô ta mạnh nhất. Cho đến lúc đấy, hắn sẽ tìm cách gia tăng oán khí trong lòng người con gái này. Người người vây quanh xác cậu tú tài, không ai nhận thấy sự xuất hiện của một người lạ mặt lặng lẽ quan sát từ xa. Đôi mắt hắn vô hồn, sắc lạnh ma quái. Người người vây quanh xác cậu trai lúc nhúc trùng, bi ai cho người mẹ già, không ai nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của một người lạ mặt đang xoáy thẳng vào đám đông. Trên môi hắn vẽ một nụ cười ma quái vui thích. Ba năm sau đó, kẻ đó trở thành con rể ông Ba - chồng cô Thứ. Kẻ đó thích đeo chiếc mặt nạ mịn màng, tô điểm đẹp đẽ mà hát. Hắn có đôi tay mềm mại, uyển chuyển như một đoá hoa lan. Hoa Lan Chỉ.
 
Truyện hay ý, nhưng mà tìm ra căn lều dễ quá.
Mấy đứa tập sáng tác rất hay đoạn đầu nhưng về sau hết vốn với truyện ma chỉ được vậy thôi ko viét dài được!
 

Có thể bạn quan tâm

Top