• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Lịch Sử, Đạo Đức Và Quyền Lực: Khi Kẻ Thắng Viết Luật Chơi

m0nters

Tôi là Thằng mặt lồn
Lịch sử nhân loại không có gì ngoài những cuộc xâm lược, áp bức và tranh giành quyền lực. Kẻ thắng không chỉ kiểm soát kinh tế, quân sự mà còn nắm quyền quyết định xem ai là "người tốt" và ai là "kẻ xấu." Và thế là, Mỹ và Anh, hai quốc gia có lẽ bẩn tay nhất trong lịch sử cận đại, lại đứng trên bục đạo đức để chỉ trích Nga, Trung Quốc hay bất kỳ ai không theo phe họ.

Nhưng hãy xem xét kỹ: Anh đã làm gì với Ireland? Mỹ đã đối xử thế nào với người da đỏ? Và Liên Xô có thực sự chỉ toàn tệ hại như phương Tây miêu tả?

1. Ireland Và Sự Cướp Bóc Kéo Dài Của Đế Quốc Anh​

Dân Ireland chịu khổ không phải một hai thế hệ, mà cả nghìn năm. Từ khi quân Anh đặt chân đến đảo vào thế kỷ 12, họ biến Ireland thành một thuộc địa bị bóc lột tận xương tủy.

Nhắc đến tội ác Anh gây ra với Ireland mà bỏ qua Nạn Đói Lớn (1845-1852) thì đúng là thiếu sót. Một triệu người chết đói, nhưng lương thực vẫn bị chở sang Anh. Đó không phải là "thiên tai", đó là chính sách thuộc địa khốn nạn.

Chưa hết, người Ireland bị đè đầu cưỡi cổ qua hàng loạt chính sách áp bức:

  • Luật Trừng Phạt (Penal Laws) – cấm người Công giáo sở hữu đất, không cho họ tham gia chính trị, và bóp nghẹt văn hóa bản địa.
  • Mọi cuộc nổi dậy đều bị đàn áp dã man, từ thời Cromwell (thế kỷ 17) đến "Chủ Nhật Đẫm Máu" (Bloody Sunday, 1972) khi lính Anh bắn chết 14 người biểu tình không vũ trang ở Derry.
Nhưng giờ thì sao? Anh vẫn hùng hồn giảng đạo về nhân quyền, dân chủ, trong khi chính họ là kẻ thực dân từng hút máu nửa thế giới.

2. Người Mỹ Bản Địa – Một Cuộc Diệt Chủng Thực Sự​

Nhắc đến Mỹ, ai cũng nghe về "giấc mơ Mỹ" – nhưng giấc mơ đó xây trên xương máu hàng triệu người bản địa.

Trước khi thực dân châu Âu đặt chân đến, có khoảng 10 triệu người da đỏ sống tại Bắc Mỹ. Đến cuối thế kỷ 19, con số này chỉ còn vài trăm ngàn, không phải vì "tự nhiên" mà vì chính sách xóa sổ có chủ đích của chính quyền Mỹ.

Chương đen tối nhất? "Con Đường Nước Mắt" (Trail of Tears, 1830s) – hàng chục ngàn người Cherokee, Choctaw, Creek bị ép di chuyển đến vùng đất chết, chết la liệt trên đường đi vì đói và bệnh.

Đến thế kỷ 20, Mỹ vẫn chưa dừng tay:

  • Cưỡng ép trẻ em bản địa vào trường nội trú để "cải tạo", cấm nói tiếng mẹ đẻ, cắt đứt văn hóa.
  • Ký và xé bỏ hiệp ước với các bộ lạc liên tục, hứa xong rồi lại cướp tiếp.
Vậy mà ngày nay, Mỹ lại dạy đời về nhân quyền, về quyền dân tộc tự quyết? Một đất nước xây dựng trên xác người thì nên im lặng trước khi giảng đạo.

3. Liên Xô Và Sự Giải Phóng Đông Âu​

Phương Tây thích vẽ Liên Xô như "kẻ xấu toàn diện". Nhưng không có Liên Xô, có lẽ nửa châu Âu giờ này vẫn còn chào cờ phát xít.

Những nước như Ba Lan, Baltic, Ukraine có thể ghét Liên Xô, nhưng có một sự thật không thể chối cãi: Hồng Quân đã cứu họ khỏi họa diệt chủng từ Đức Quốc Xã.

Những điều không ai ở phương Tây thích nhắc đến:

  • Liên Xô chịu 27 triệu người chết trong Thế chiến II, trong khi Mỹ mất 400.000, Anh mất 450.000.
  • Mỹ và Anh trì hoãn mở Mặt trận phía Tây, để Liên Xô một mình chịu áp lực chính từ Đức Quốc Xã.
  • Nếu không có Liên Xô, cả Đông Âu đã thành trại tử thần của Hitler.
Sau chiến tranh, phương Tây bẻ cong lịch sử, tô vẽ mình như "người hùng" và biến Liên Xô thành "ác quỷ". Nhưng ai cũng biết, đó chỉ là trò tuyên truyền chính trị.

4. Đạo Đức Có Vai Trò Gì Trong Chính Trị Quốc Tế?​

Rất đơn giản: Không có đạo đức, chỉ có quyền lực. Mỹ và Anh không lên án Nga, Trung Quốc vì họ quan tâm nhân quyền. Họ làm vậy vì đó là lợi ích chính trị của họ.

  • Khi Mỹ chiếm Iraq, đó là "giải phóng". Khi Nga sáp nhập Crimea, đó là "xâm lược".
  • Khi phương Tây kiểm duyệt thông tin, đó là "bảo vệ nền dân chủ". Khi Trung Quốc làm thế, đó là "độc tài".
Cùng một hành động, nhưng cách gọi khác nhau. Tại sao? Vì kẻ mạnh viết luật chơi.

Kết Luận​

Nhìn lại lịch sử, ta thấy một điều rõ ràng: Chính nghĩa thuộc về kẻ thắng, không phải kẻ đúng. Nếu Mỹ và Anh thực sự quan tâm đến đạo đức, họ đã nhìn lại chính mình trước khi chỉ trích người khác. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, vì cái gọi là đạo đức trong chính trị chỉ là một công cụ của quyền lực.

Thế nên, lần sau khi thấy Mỹ và Anh lớn tiếng giảng về đạo đức, hãy hỏi bản thân: Họ đang bảo vệ con người, hay chỉ bảo vệ quyền lợi của chính họ?
 
Lịch sử nhân loại không có gì ngoài những cuộc xâm lược, áp bức và tranh giành quyền lực. Kẻ thắng không chỉ kiểm soát kinh tế, quân sự mà còn nắm quyền quyết định xem ai là "người tốt" và ai là "kẻ xấu." Và thế là, Mỹ và Anh, hai quốc gia có lẽ bẩn tay nhất trong lịch sử cận đại, lại đứng trên bục đạo đức để chỉ trích Nga, Trung Quốc hay bất kỳ ai không theo phe họ.

Nhưng hãy xem xét kỹ: Anh đã làm gì với Ireland? Mỹ đã đối xử thế nào với người da đỏ? Và Liên Xô có thực sự chỉ toàn tệ hại như phương Tây miêu tả?

1. Ireland Và Sự Cướp Bóc Kéo Dài Của Đế Quốc Anh​

Dân Ireland chịu khổ không phải một hai thế hệ, mà cả nghìn năm. Từ khi quân Anh đặt chân đến đảo vào thế kỷ 12, họ biến Ireland thành một thuộc địa bị bóc lột tận xương tủy.

Nhắc đến tội ác Anh gây ra với Ireland mà bỏ qua Nạn Đói Lớn (1845-1852) thì đúng là thiếu sót. Một triệu người chết đói, nhưng lương thực vẫn bị chở sang Anh. Đó không phải là "thiên tai", đó là chính sách thuộc địa khốn nạn.

Chưa hết, người Ireland bị đè đầu cưỡi cổ qua hàng loạt chính sách áp bức:

  • Luật Trừng Phạt (Penal Laws) – cấm người Công giáo sở hữu đất, không cho họ tham gia chính trị, và bóp nghẹt văn hóa bản địa.
  • Mọi cuộc nổi dậy đều bị đàn áp dã man, từ thời Cromwell (thế kỷ 17) đến "Chủ Nhật Đẫm Máu" (Bloody Sunday, 1972) khi lính Anh bắn chết 14 người biểu tình không vũ trang ở Derry.
Nhưng giờ thì sao? Anh vẫn hùng hồn giảng đạo về nhân quyền, dân chủ, trong khi chính họ là kẻ thực dân từng hút máu nửa thế giới.

2. Người Mỹ Bản Địa – Một Cuộc Diệt Chủng Thực Sự​

Nhắc đến Mỹ, ai cũng nghe về "giấc mơ Mỹ" – nhưng giấc mơ đó xây trên xương máu hàng triệu người bản địa.

Trước khi thực dân châu Âu đặt chân đến, có khoảng 10 triệu người da đỏ sống tại Bắc Mỹ. Đến cuối thế kỷ 19, con số này chỉ còn vài trăm ngàn, không phải vì "tự nhiên" mà vì chính sách xóa sổ có chủ đích của chính quyền Mỹ.

Chương đen tối nhất? "Con Đường Nước Mắt" (Trail of Tears, 1830s) – hàng chục ngàn người Cherokee, Choctaw, Creek bị ép di chuyển đến vùng đất chết, chết la liệt trên đường đi vì đói và bệnh.

Đến thế kỷ 20, Mỹ vẫn chưa dừng tay:

  • Cưỡng ép trẻ em bản địa vào trường nội trú để "cải tạo", cấm nói tiếng mẹ đẻ, cắt đứt văn hóa.
  • Ký và xé bỏ hiệp ước với các bộ lạc liên tục, hứa xong rồi lại cướp tiếp.
Vậy mà ngày nay, Mỹ lại dạy đời về nhân quyền, về quyền dân tộc tự quyết? Một đất nước xây dựng trên xác người thì nên im lặng trước khi giảng đạo.

3. Liên Xô Và Sự Giải Phóng Đông Âu​

Phương Tây thích vẽ Liên Xô như "kẻ xấu toàn diện". Nhưng không có Liên Xô, có lẽ nửa châu Âu giờ này vẫn còn chào cờ phát xít.

Những nước như Ba Lan, Baltic, Ukraine có thể ghét Liên Xô, nhưng có một sự thật không thể chối cãi: Hồng Quân đã cứu họ khỏi họa diệt chủng từ Đức Quốc Xã.

Những điều không ai ở phương Tây thích nhắc đến:

  • Liên Xô chịu 27 triệu người chết trong Thế chiến II, trong khi Mỹ mất 400.000, Anh mất 450.000.
  • Mỹ và Anh trì hoãn mở Mặt trận phía Tây, để Liên Xô một mình chịu áp lực chính từ Đức Quốc Xã.
  • Nếu không có Liên Xô, cả Đông Âu đã thành trại tử thần của Hitler.
Sau chiến tranh, phương Tây bẻ cong lịch sử, tô vẽ mình như "người hùng" và biến Liên Xô thành "ác quỷ". Nhưng ai cũng biết, đó chỉ là trò tuyên truyền chính trị.

4. Đạo Đức Có Vai Trò Gì Trong Chính Trị Quốc Tế?​

Rất đơn giản: Không có đạo đức, chỉ có quyền lực. Mỹ và Anh không lên án Nga, Trung Quốc vì họ quan tâm nhân quyền. Họ làm vậy vì đó là lợi ích chính trị của họ.

  • Khi Mỹ chiếm Iraq, đó là "giải phóng". Khi Nga sáp nhập Crimea, đó là "xâm lược".
  • Khi phương Tây kiểm duyệt thông tin, đó là "bảo vệ nền dân chủ". Khi Trung Quốc làm thế, đó là "độc tài".
Cùng một hành động, nhưng cách gọi khác nhau. Tại sao? Vì kẻ mạnh viết luật chơi.

Kết Luận​

Nhìn lại lịch sử, ta thấy một điều rõ ràng: Chính nghĩa thuộc về kẻ thắng, không phải kẻ đúng. Nếu Mỹ và Anh thực sự quan tâm đến đạo đức, họ đã nhìn lại chính mình trước khi chỉ trích người khác. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, vì cái gọi là đạo đức trong chính trị chỉ là một công cụ của quyền lực.

Thế nên, lần sau khi thấy Mỹ và Anh lớn tiếng giảng về đạo đức, hãy hỏi bản thân: Họ đang bảo vệ con người, hay chỉ bảo vệ quyền lợi của chính họ?
Thắng làm vua thua làm neo đéo nói nhiều :vozvn (25):
 
Lịch sử nhân loại không có gì ngoài những cuộc xâm lược, áp bức và tranh giành quyền lực. Kẻ thắng không chỉ kiểm soát kinh tế, quân sự mà còn nắm quyền quyết định xem ai là "người tốt" và ai là "kẻ xấu." Và thế là, Mỹ và Anh, hai quốc gia có lẽ bẩn tay nhất trong lịch sử cận đại, lại đứng trên bục đạo đức để chỉ trích Nga, Trung Quốc hay bất kỳ ai không theo phe họ.

Nhưng hãy xem xét kỹ: Anh đã làm gì với Ireland? Mỹ đã đối xử thế nào với người da đỏ? Và Liên Xô có thực sự chỉ toàn tệ hại như phương Tây miêu tả?

1. Ireland Và Sự Cướp Bóc Kéo Dài Của Đế Quốc Anh​

Dân Ireland chịu khổ không phải một hai thế hệ, mà cả nghìn năm. Từ khi quân Anh đặt chân đến đảo vào thế kỷ 12, họ biến Ireland thành một thuộc địa bị bóc lột tận xương tủy.

Nhắc đến tội ác Anh gây ra với Ireland mà bỏ qua Nạn Đói Lớn (1845-1852) thì đúng là thiếu sót. Một triệu người chết đói, nhưng lương thực vẫn bị chở sang Anh. Đó không phải là "thiên tai", đó là chính sách thuộc địa khốn nạn.

Chưa hết, người Ireland bị đè đầu cưỡi cổ qua hàng loạt chính sách áp bức:

  • Luật Trừng Phạt (Penal Laws) – cấm người Công giáo sở hữu đất, không cho họ tham gia chính trị, và bóp nghẹt văn hóa bản địa.
  • Mọi cuộc nổi dậy đều bị đàn áp dã man, từ thời Cromwell (thế kỷ 17) đến "Chủ Nhật Đẫm Máu" (Bloody Sunday, 1972) khi lính Anh bắn chết 14 người biểu tình không vũ trang ở Derry.
Nhưng giờ thì sao? Anh vẫn hùng hồn giảng đạo về nhân quyền, dân chủ, trong khi chính họ là kẻ thực dân từng hút máu nửa thế giới.

2. Người Mỹ Bản Địa – Một Cuộc Diệt Chủng Thực Sự​

Nhắc đến Mỹ, ai cũng nghe về "giấc mơ Mỹ" – nhưng giấc mơ đó xây trên xương máu hàng triệu người bản địa.

Trước khi thực dân châu Âu đặt chân đến, có khoảng 10 triệu người da đỏ sống tại Bắc Mỹ. Đến cuối thế kỷ 19, con số này chỉ còn vài trăm ngàn, không phải vì "tự nhiên" mà vì chính sách xóa sổ có chủ đích của chính quyền Mỹ.

Chương đen tối nhất? "Con Đường Nước Mắt" (Trail of Tears, 1830s) – hàng chục ngàn người Cherokee, Choctaw, Creek bị ép di chuyển đến vùng đất chết, chết la liệt trên đường đi vì đói và bệnh.

Đến thế kỷ 20, Mỹ vẫn chưa dừng tay:

  • Cưỡng ép trẻ em bản địa vào trường nội trú để "cải tạo", cấm nói tiếng mẹ đẻ, cắt đứt văn hóa.
  • Ký và xé bỏ hiệp ước với các bộ lạc liên tục, hứa xong rồi lại cướp tiếp.
Vậy mà ngày nay, Mỹ lại dạy đời về nhân quyền, về quyền dân tộc tự quyết? Một đất nước xây dựng trên xác người thì nên im lặng trước khi giảng đạo.

3. Liên Xô Và Sự Giải Phóng Đông Âu​

Phương Tây thích vẽ Liên Xô như "kẻ xấu toàn diện". Nhưng không có Liên Xô, có lẽ nửa châu Âu giờ này vẫn còn chào cờ phát xít.

Những nước như Ba Lan, Baltic, Ukraine có thể ghét Liên Xô, nhưng có một sự thật không thể chối cãi: Hồng Quân đã cứu họ khỏi họa diệt chủng từ Đức Quốc Xã.

Những điều không ai ở phương Tây thích nhắc đến:

  • Liên Xô chịu 27 triệu người chết trong Thế chiến II, trong khi Mỹ mất 400.000, Anh mất 450.000.
  • Mỹ và Anh trì hoãn mở Mặt trận phía Tây, để Liên Xô một mình chịu áp lực chính từ Đức Quốc Xã.
  • Nếu không có Liên Xô, cả Đông Âu đã thành trại tử thần của Hitler.
Sau chiến tranh, phương Tây bẻ cong lịch sử, tô vẽ mình như "người hùng" và biến Liên Xô thành "ác quỷ". Nhưng ai cũng biết, đó chỉ là trò tuyên truyền chính trị.

4. Đạo Đức Có Vai Trò Gì Trong Chính Trị Quốc Tế?​

Rất đơn giản: Không có đạo đức, chỉ có quyền lực. Mỹ và Anh không lên án Nga, Trung Quốc vì họ quan tâm nhân quyền. Họ làm vậy vì đó là lợi ích chính trị của họ.

  • Khi Mỹ chiếm Iraq, đó là "giải phóng". Khi Nga sáp nhập Crimea, đó là "xâm lược".
  • Khi phương Tây kiểm duyệt thông tin, đó là "bảo vệ nền dân chủ". Khi Trung Quốc làm thế, đó là "độc tài".
Cùng một hành động, nhưng cách gọi khác nhau. Tại sao? Vì kẻ mạnh viết luật chơi.

Kết Luận​

Nhìn lại lịch sử, ta thấy một điều rõ ràng: Chính nghĩa thuộc về kẻ thắng, không phải kẻ đúng. Nếu Mỹ và Anh thực sự quan tâm đến đạo đức, họ đã nhìn lại chính mình trước khi chỉ trích người khác. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, vì cái gọi là đạo đức trong chính trị chỉ là một công cụ của quyền lực.

Thế nên, lần sau khi thấy Mỹ và Anh lớn tiếng giảng về đạo đức, hãy hỏi bản thân: Họ đang bảo vệ con người, hay chỉ bảo vệ quyền lợi của chính họ?
Dmm dốt sử à, ukr, 3 nước baltic thuộc liên xô và họ hy sinh rất nhiều ng để đánh đức chứ nhớ ơn ai hả con bò. Ba lan bị liên xô và nga trc kia cướp đất, giết và đô hộ nó ghét hơn cả đức nữa là nhớ ơn.
 
thằng thắng trước làm luật trước,
thằng thắng sau làm luật sau ( nhưng tào lao) thì thằng thắng trước sẽ bóp thằng thắng sau (cho mày làm luật sau là còn đạo đức rồi đấy)
Kết luận : Ai biểu ngu loz ăn chơi sa đọa để đéo trở thành thắng trước, khóc lóc cái cc
 
Sửa lần cuối:
Dmm dốt sử à, ukr, 3 nước baltic thuộc liên xô và họ hy sinh rất nhiều ng để đánh đức chứ nhớ ơn ai hả con bò. Ba lan bị liên xô và nga trc kia cướp đất, giết và đô hộ nó ghét hơn cả đức nữa là nhớ ơn.
Văn bò đỏ viết sặc mùi nạn nhân vkl :vozvn (53):
Mang ơn Liên Xô, xoá bỏ tư nhân, tịch thu tài sản, tẩy não,... Mà ơn gì?
 

Có thể bạn quan tâm

Top