• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Có Hình Lưỡng Luân - Tam Thần Luận

SMissionary

Xàm 0 Lít

Lưỡng Luân - Tam Thần


Lưỡng Luân - Tam Thần Luận: Hệ Thống Tu Luyện và Triết Lý Huyền Học​

cDLvZBH.png


Lời Mở Đầu​

Có bao giờ ngươi cảm thấy một thứ gì đó… thiếu vắng?
Không phải thiếu tiền, không phải thiếu thời gian, không phải thiếu tình cảm, mà là thiếu một thứ không rõ hình dạng—một cảm giác mơ hồ rằng mình chưa bao giờ thực sự sống?

Có bao giờ ngươi nhìn lên bầu trời, nhìn ánh trăng tịch mịch, nhìn những vì sao xa xăm mà lòng chợt dâng lên một câu hỏi… rằng tất cả những thứ này rốt cuộc là gì?

Hay có lẽ, ngươi chỉ cúi đầu mà bước đi, mặc cho thế gian cuốn mình vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền, để rồi mỗi khi đêm xuống, giữa căn phòng tối, chỉ còn lại chính mình và một khoảng trống vô hình trong lòng?

Nếu vậy, ngươi không đơn độc.

Từ thời cổ đại, nhân sinh đã tự hỏi: “Ta là ai?”
Là thân xác này? Là suy nghĩ này? Là những ký ức? Là cảm xúc thoáng qua? Hay là thứ gì đó sâu hơn, xa hơn, rộng hơn, một thứ mà mắt không thấy, tay không chạm đến?

Hỡi những kẻ hữu duyên, hãy nghe ta nói:

Thế gian này không chỉ có một tầng thực tại.

Những gì ngươi thấy, những gì ngươi chạm vào, những gì ngươi tin là hiện hữu—tất cả chỉ là hình tướng.
Thế giới này, cuộc sống này, thậm chí chính bản thân ngươi, chỉ là biểu hiện bên ngoài của một thứ gì đó sâu hơn, vững bền hơn, khó nắm bắt hơn.

Ta gọi nó là Lưỡng Luân—hai vòng xoay của bản thể, hai cực đối nghịch nhưng dung hòa, hai dòng chảy bất tận trong mỗi sinh mệnh.

Ta gọi nó là Tam Thần—ba dòng lực vận hành tâm trí, ba cột trụ nâng đỡ ý thức, ba mạch nguồn quyết định cách ngươi nhận thức và phản ứng với thế gian.

Đây không phải là triết lý để thỏa mãn kẻ nhàn cư. Đây không phải là huyễn hoặc để dỗ dành những linh hồn mỏi mệt. Đây là con đường.

Một con đường không dành cho tất cả.
Một con đường đã tồn tại từ thuở hồng hoang, ẩn dưới nhiều lớp vỏ bọc, được gọi bằng nhiều cái tên khác nhau—trong những trang kinh cổ, trong những lời truyền dạy bí ẩn, trong những cố sự mà chỉ những kẻ hữu duyên mới nghe được.

Nay ta đặt lại tên nó. Hệ thống lại nó. Giải thích nó.

Không phải để các ngươi dễ hiểu hơn—vì chân lý vốn dĩ không dành cho kẻ lười biếng.
Không phải để dạy dỗ ai—vì sự giác ngộ chưa bao giờ đến từ một kẻ bên ngoài.

Mà chỉ để những ai có mắt để thấy, có tai để nghe, có tâm để thấu—có thể tự bước đi trên con đường ấy.

Lưỡng Luân - Tam Thần.
Cánh cửa đã mở.
Ngươi có muốn bước vào không?

Mục Lục

 
Sửa lần cuối:

Chương 1: Khái Niệm Nền Tảng



Ngươi có từng đứng trước gương, nhìn sâu vào mắt mình, và tự hỏi: "Ta là ai?"

Không phải là cái tên mà cha mẹ đặt. Cũng không phải là những vai trò mà xã hội áp lên người ngươi—con của ai, học trò của ai, công dân của quốc gia nào. Câu hỏi này sâu hơn thế. Ngươi là ai, khi tách khỏi mọi danh xưng, mọi ký ức, mọi suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí?

Nếu ngươi từng tự vấn, vậy thì có lẽ ngươi đã chạm vào ranh giới của một sự thật lớn hơn chính mình. Nếu chưa, cũng không sao. Chân lý không vì thế mà mất đi, nó vẫn ở đó, tĩnh lặng như mặt trăng giữa trời đêm, ngay cả khi bị mây mù che phủ.

Lưỡng Luân - Tam Thần luận không phải là một hệ thống được tạo ra trong một ngày, một tháng hay một đời người. Nó không phải một phát minh, cũng không đơn thuần là một triết lý. Nó là một hệ thống đã luôn tồn tại—ẩn hiện trong những nền huyền học cổ xưa, trong các giáo lý bí truyền, trong những mảnh vụn chân lý bị chôn vùi qua các nền văn minh.

Nhưng để hiểu nó, trước tiên, ngươi phải hiểu chính mình.

1. Lưỡng Luân – Hai Vòng Chuyển Sinh của Bản Thể


Cốt lõi của mọi sự tồn tại là chuyển động. Không có gì đứng yên. Từ những tinh vân xoay tròn trong vũ trụ, đến những dòng năng lượng lưu chuyển trong mỗi sinh mệnh, tất cả đều xoay vòng, biến dịch không ngừng.

Lưỡng Luân là hai vòng quay song hành, hai dòng chảy bất tận trong con người. Một thuộc về bản thể nguyên sơ, một thuộc về những ràng buộc của nghiệp lực. Chúng không đối lập, mà tương hỗ, như ánh sáng không thể tồn tại nếu không có bóng tối, như ngươi không thể biết mình là ai nếu chưa từng lạc lối.

Chân Ngã – phần tinh túy nhất của mỗi cá nhân. Nó không bị thời gian bào mòn, không bị ký ức chi phối, không bị thế giới bên ngoài làm hoen ố. Nhưng ngươi có chắc rằng mình đang sống như Chân Ngã của chính mình?

Nghiệp Hải – đại dương sâu thẳm của những dấu ấn từ vô lượng kiếp. Mọi hành động, mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc đều để lại một gợn sóng trong dòng chảy này. Ngươi không chỉ là chính mình, mà còn là kết quả của vô số những điều đã diễn ra trước đó.

Ngươi càng vùng vẫy, Nghiệp Hải càng cuốn lấy ngươi. Nhưng nếu biết cách bơi, nó sẽ trở thành dòng chảy đưa ngươi về nguồn cội.

2. Tam Thần – Ba Lực Lượng Cấu Thành Nhận Thức


Lưỡng Luân là bản thể, nhưng bản thể đó không bất động. Nó được vận hành bởi ba dòng lực, mà ta gọi là Tam Thần.

Thần Thức – khả năng nhận biết, phân biệt, tư duy. Một khi Thần Thức bị che mờ bởi ảo vọng, ngươi không còn thấy sự vật đúng như bản chất của nó, mà chỉ thấy hình ảnh bị bóp méo bởi chính tâm trí mình.

Thần Niệm – ý chí, động lực, ham muốn. Khi được điều phục, Thần Niệm trở thành nguồn sức mạnh để vươn lên. Khi bị nghiệp lực thao túng, nó biến thành ngọn lửa thiêu rụi chính người sở hữu.

Thần Tàng – kho chứa những ký ức, những dấu ấn của vô lượng kiếp. Ngươi tưởng rằng mình là một cá thể độc lập, nhưng thực ra, phần lớn những gì ngươi nghĩ, những gì ngươi cảm nhận, những gì ngươi quyết định đã được định hình từ trước, được lưu trữ trong Thần Tàng.

Ba dòng lực này tương tác, tạo thành Nguyên Thần. Nếu Nguyên Thần yếu, ngươi bị cuốn theo những xúc cảm bất định, bị ràng buộc bởi những thói quen vô thức. Nếu Nguyên Thần mạnh, ngươi tự do lựa chọn, tự do quyết định số phận của mình.

3. Mối Quan Hệ với Ý Thức – Tiềm Thức – Vô Thức


Có kẻ sẽ hỏi: hệ thống này có phải là một dạng huyền học của tâm lý học hiện đại không?

Có thể. Nhưng nếu ngươi chỉ nhìn nó theo cách đó, ngươi đã bỏ lỡ một nửa chân lý.

Ý thức – lớp bề mặt, nơi những suy nghĩ có thể nhìn thấy được, nơi ngươi tưởng rằng mình đang làm chủ cuộc sống. Nhưng thực ra, phần kiểm soát này chỉ chiếm một phần rất nhỏ.

Tiềm thức – lớp trung gian, nơi lưu giữ những thói quen, những phản ứng tự động, những nỗi sợ vô hình. Khi ngươi lái xe mà không cần suy nghĩ, khi ngươi lặp đi lặp lại một hành vi mà không biết vì sao, đó chính là tiềm thức đang vận hành.

Vô thức – lớp sâu nhất, nơi cất giữ những dấu ấn cổ xưa nhất, nơi Nghiệp Hải khuấy động. Ngươi không nhận ra nó, nhưng nó luôn chi phối ngươi.

Hệ thống Lưỡng Luân - Tam Thần không chỉ giúp ngươi nhận ra những tầng lớp này, mà còn chỉ ra cách vận hành chúng. Vì nếu ngươi không kiểm soát chính mình, kẻ khác sẽ làm điều đó thay ngươi.

>>>Quay Về Mục Lục
 
Sửa lần cuối:

Chương 2: Luận về Lưỡng Luân​



Có một câu hỏi, một câu hỏi cũ kỹ như chính vũ trụ này: Nếu tất cả đều vô thường, nếu vạn vật chỉ là dòng chảy bất tận, vậy đâu là thứ bất biến trong ta?

Câu hỏi này không phải ai cũng có can đảm mà đối diện. Bởi vì để hỏi nó nghĩa là phải chấp nhận rằng ta không phải là cái tên, không phải là hình hài, không phải là những ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Mà nếu ta không phải những điều đó, vậy ta là gì?

Lưỡng Luân chính là câu trả lời, hoặc ít nhất là con đường dẫn đến câu trả lời.

1. Chân Ngã – Trung Tâm Của Bản Thể​


Có những kẻ cả đời chạy theo cái bóng của chính mình. Họ tưởng rằng họ là những cảm xúc nhất thời, là niềm vui hay nỗi đau, là những điều họ đã trải qua, là những vai trò mà họ đang nắm giữ. Nhưng điều đó có đúng không?

Không.

Chân Ngã (真我) không phải là cảm xúc, không phải là ký ức, không phải là những nhãn dán mà xã hội đặt lên người ngươi. Nó là trung tâm bất động trong dòng chảy hỗn loạn của sinh mệnh. Giống như trong một cơn bão, vẫn có một nơi mà gió không chạm tới – nơi ấy chính là mắt bão.

Tâm ngươi cũng vậy.

Chân Ngã là ngươi, nhưng không phải là cái ngươi vẫn nghĩ. Đó là phần tinh khôi, thuần tịnh, không bị ô nhiễm bởi vọng tưởng hay chấp niệm. Nó không đến từ đời này, cũng không biến mất khi đời này chấm dứt. Nếu có thứ gì bất diệt trong ngươi, thì đó chính là Chân Ngã.

Nhưng ngươi có thể chạm đến nó không?

Có thể. Nhưng không dễ.

Ngươi phải vượt qua những tầng lớp ảo vọng đã bám rễ sâu trong tâm trí, giống như đào xuyên qua từng lớp đất đá để tìm đến nguồn suối ẩn sâu trong lòng núi. Ngươi phải buông bỏ, nhưng không phải là buông bỏ như kẻ trốn chạy, mà là buông bỏ như kẻ đã thấu triệt.

Chân Ngã không thể bị phá hủy, nhưng có thể bị che lấp. Và điều che lấp nó, chính là Nghiệp Hải.

2. Nghiệp Hải – Dấu Ấn Của Muôn Kiếp​


Hãy tưởng tượng một đại dương không đáy, nơi những con sóng không ngừng trỗi dậy rồi tan biến, nhưng nước biển thì vẫn ở đó.

Đại dương ấy chính là Nghiệp Hải (業海).

Ngươi không phải là một trang giấy trắng. Từ lúc sinh ra, ngươi đã mang theo những dấu ấn từ vô lượng kiếp. Những thói quen vô thức, những nỗi sợ không có lý do, những khao khát tưởng như không giải thích nổi – tất cả đều bắt nguồn từ những gì ngươi đã từng làm, đã từng nghĩ, đã từng trải qua.

Nghiệp không phải là sự trừng phạt, cũng không phải là một bản án. Nó đơn giản là một hệ quả, một chuỗi phản ứng không có điểm khởi đầu cũng chẳng có điểm kết thúc. Ngươi ném một viên đá xuống nước, ngươi không thể bảo con sóng đừng lan ra.

Mỗi hành động, mỗi ý niệm đều tạo ra một gợn sóng trên Nghiệp Hải. Sóng nhỏ rồi tan, sóng lớn có thể dội ngược lại, cuốn ngươi đi theo dòng nước.

Có những người, cả đời bị cuốn trong cơn sóng mà họ không biết chính họ đã tạo ra.

Có những người khác, hiểu được sự vận hành của Nghiệp Hải, và thay vì để mặc cho sóng đánh, họ học cách bơi.

Ngươi muốn là ai?

3. Sự Đối Lập và Hòa Hợp: Làm Sao Để Cân Bằng?​


Chân NgãNghiệp Hải không đối nghịch nhau. Nếu chỉ nhìn bằng nhị nguyên – sáng tối, thiện ác, đúng sai – ngươi sẽ không bao giờ hiểu được sự thật.

Thử hỏi, nước có thể phản chiếu bầu trời nếu mặt hồ đang cuộn sóng không?

Cũng vậy, Chân Ngã chỉ có thể hiển lộ khi Nghiệp Hải tĩnh lặng. Nhưng tĩnh lặng không phải là tịch diệt. Ngươi không thể triệt tiêu Nghiệp Hải, cũng như không thể xóa bỏ đại dương. Nhưng ngươi có thể học cách điều phục nó.

Bằng cách nào?

Bằng sự tỉnh thức.

Hãy quan sát chính mình. Quan sát mà không phán xét. Khi một cảm xúc khởi lên, đừng vội gán nhãn nó là tốt hay xấu. Hãy nhìn nó như nhìn một đám mây trôi ngang bầu trời.

Ngươi có thể chìm trong giận dữ, hoặc ngươi có thể nhìn cơn giận ấy như một con sóng nhỏ trên mặt biển. Sóng đến, sóng đi, nhưng đại dương vẫn ở đó.

Khi ngươi quan sát đủ lâu, ngươi sẽ nhận ra rằng ngươi không phải là những cơn sóng.

Ngươi là đại dương.

Và khi đó, Chân Ngã của ngươi sẽ hiển lộ, như mặt trăng phản chiếu trên làn nước tĩnh lặng.

>>>Quay Về Mục Lục
 
Sửa lần cuối:

Chương 3: Luận về Tam Thần​



Thực tại này một tấm gương vỡ. Kẻ phàm phu chỉ thấy được một, hai mảnh rồi tưởng rằng đó là chân lý. Mỗi mảnh vỡ chỉ phản chiếu một phần của thực tại, nhưng chẳng có mảnh nào toàn vẹn. Thực tại có bao giờ nằm gọn trong một góc gương rạn nứt?

Nếu ngươi muốn thấy trọn vẹn, ngươi phải ghép lại tất cả. Nhưng liệu có ai có đủ kiên nhẫn để nhặt nhạnh từng mảnh vụn, hay họ chỉ chọn tin vào mảnh gương mà mình có trong tay?

Tâm - Thần con người cũng vậy.

Ngươi không phải một khối đơn thuần, không phải một thực thể thống nhất, mà là một hợp thể của nhiều tầng ý thức đan xen, một vũ trụ thu nhỏ, nơi ba thiên thể luôn luân chuyển và tác động lẫn nhau – Thần Thức (神識), Thần Niệm (神念), và Thần Tàng (神藏).

Đây chính là Tam Thần, ba bánh răng tạo nên sự vận hành của nội tâm, chi phối mọi suy nghĩ, xúc cảm và hành động của một cá nhân. Chúng không phải ba thể tách biệt, mà là ba phần trong một thể liên kết và trọn vẹn.

Tách một trong ba, ngươi sẽ trở thành một chiếc kiềng hai chân, sẽ rơi xuống vực sâu vô tận, vạn kiếp bất phục.

Ngươi muốn hiểu chính mình? Hãy bắt đầu từ Tam Thần.

Chỉ khi quán chiếu rõ Tam Thần trong nội giới, ngươi mới có thể thấy rõ ngoại giới. Chỉ khi nhận ra bản chất của chính mình, ngươi mới có thể nhìn thấu bức màn che phủ thực tại.

Cánh cửa chân lý không mở cho kẻ mù quáng tự bịt mắt mình bằng định kiến, bịt tai bằng cố chấp và trói tay chan mình bằng nỗi sợ của bản thân. Chỉ khi ngươi đã đủ minh triết, đủ thấu ngộ để nhìn mà không vội phán xét, để lẳng nghe mà không vội bóp méo, để hiểu mà không vội bám víu - Thì lúc ấy, ngươi sẽ thấy cánh cửa và ngươi cũng chẳng cần phải mở nó ra.

Vì nó vốn chưa từng đóng.

1. Thần Thức – Nhận Thức và Phân Biệt Thế Gian​


Ngươi nghe thấy một tiếng kêu, ngươi biết nó là tiếng đánh vần. Ngươi nhìn một tiếng cười, ngươi biết đó là chiều dọc. Ngươi đọc những dòng chữ này, và trong tâm khởi lên suy tư.

Tất cả những điều đó đều đến từ Thần Thức (神識).

Thần Thức là ánh sáng của trí tuệ, là ngọn đèn quán chiếu vạn tượng, là lăng kính phân biệt, suy luận. Nhờ nó, ngươi nhận thức thế gian, hiểu rõ bản thân, và kiến lập thực tại.

Nhưng ánh sáng có thể bị che mờ.

Có khi là bởi màn sương của vô minh, có khi là bởi ảo ảnh của dục vọng, cũng có khi là do chính ngươi tự khép lại cánh cửa. Nếu Thần Thức bị vọng tưởng bao phủ, nó sẽ chìm sâu vào mê chướng, bị dẫn dắt bởi những huyễn cảnh mà chính mình không phân biệt được thật giả.

Hãy nhìn những kẻ chìm đắm trong dục vọng, trong chấp trước, trong tham sân si. Một kẻ lạc lối, không phải vì hắn ngu dốt, nhưng hắn – không phải là mù đôi mắt xác thịt, mà là trong nhận thức. Mù vì bị buộc chặt bởi sợi dây huyễn tưởng do chính hắn dệt nên.

Nhưng Thần Thức không chỉ bị che mờ, nó còn có thể thu liễm, có thể xuất khiếu, có thể trầm mặc như đáy vực, có thể bùng lên như hỏa diễm.

Khi ngươi ngủ, nó lắng đọng, nó thu liễm vào trong. Lúc này, ngươi rời xa ngoại cảnh, tách khỏi những xáo động của thế gian, ý thức chìm xuống như ánh tà dương khuất núi. Nhưng trong bóng tối không phải không có ánh sáng, chỉ là ánh sáng ấy không còn chiếu lên bề mặt của thực tại. Nó vận hành trong tầng sâu, ở một mức độ vi tế hơn.

Trong mộng cảnh, Thần Thức không mất đi, mà nó đi vào một dòng chảy khác – dòng chảy của Tàng Thức (藏識). Những hình ảnh xuất hiện trong mộng không từ hư vô mà đến, mà là sự trỗi dậy của những dấu ấn đã ẩn tàng trong tâm thức. Chính lúc này, Thần Niệm (神念) mới hiển lộ mạnh mẽ, bởi lẽ khi lớp vỏ lý trí bị buông lỏng, ý niệm vô thức sẽ hòa vào ý thức, tạo nên một thế giới mộng trung huyễn ảo.

Nếu ý chí của một người thu liễm, hắn sẽ lạc trong mộng trung mê lộ, bị những vọng ảnh cuốn trôi mà chẳng hay biết. Nhưng nếu một người có thể duy trì một phần minh giác, hắn có thể đạt đến mộng trung minh giác (夢中明覺) – biết rằng mình đang mơ, hoặc thậm chí có thể chủ động dẫn dắt giấc mộng.

Cảnh giới này không đơn thuần là trò chơi của tâm thức, mà là một bước chuyển vi diệu trong hành trình chuyển hóa Thần Thức - chuyển dịch ý chí. Kẻ phàm nhân chỉ thấy mộng là giả, nhưng bậc trí giả thấy mộng và thực chỉ là hai mặt của cùng một dòng chảy tâm thức. Nếu có thể làm chủ Thần Thức trong mộng, ngươi có thể làm chủ nó trong cả đời thực.

Ngươi có thật sự tỉnh khi đang thức? Hay ngươi chỉ đang trôi dạt trong một giấc mộng dài hơn, một giấc mộng mà ngươi gọi là "hiện thực"?

2. Thần Niệm – Ý Chí và Động Lực Hành Động​


Thần Thức giúp ngươi thấy được con đường. Nhưng chỉ nhìn thấy thôi thì chưa đủ.

Một người biết rõ cái gì là đúng, nhưng vẫn làm sai. Một người hiểu đâu là điều nên làm, nhưng lại không làm. Đó là vì sao?

Vì khuyết thiếu trong Thần Niệm (神念).

Thần Niệm là ý chí, là động lực thúc đẩy hành động. Nếu không có Thần Niệm, mọi hiểu biết, mọi tri thức chỉ là những ký tự chết trên giấy, không bao giờ có thể hóa thành hiện thực.

Có những người luôn mơ về một cuộc sống tốt hơn, nhưng họ chỉ nghĩ chứ không hành động. Họ để ý chí của mình trôi dạt trên dòng đời, mặc cho hoàn cảnh cuốn đi. Đó là một Thần Niệm yếu ớt.

Ngược lại, có những người khi ý đã quyết, dù phải đối mặt với núi đao biển lửa, dù thiên băng địa liệt, họ cũng không lùi bước.

Một người có Thần Niệm mạnh mẽ là người có thể biến mọi suy nghĩ thành hiện thực, biến mọi ước nguyện thành hành động. Nhưng nếu Thần Niệm bị dẫn dắt bởi tham vọng mù quáng, nó có thể trở thành con dao hai lưỡi. Đẩy người vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Nhất Niệm có thể Vĩnh Hằng nhưng Nhất Niệm cũng có thể Thành Ma.

Hãy nhìn những kẻ bị dục vọng chi phối. Họ có ý chí mạnh mẽ – nhưng ý chí ấy không phải để tu tập, không phải để khai phá bản thân, mà để theo đuổi những thứ phù du. Một người có thể dành cả đời để theo đuổi quyền lực, tiền bạc, sắc dục – nhưng cuối cùng, hắn có thật sự đã đạt được điều hắn muốn không?

Thần Niệm mạnh hay yếu không quan trọng bằng việc nó hướng về đâu.

Hãy tự hỏi bản thân: Ngươi đang đi theo ý chí của chính mình, hay ngươi đang bị những ham muốn vô thức dẫn dắt?

3. Thần Tàng – Ký Ức và Mối Liên Kết Với Nghiệp Lực​


Có những điều ngươi không nhớ, nhưng chúng vẫn tồn tại trong ngươi.

Những thói quen vô thức, những nỗi sợ không lý do, những phản xạ bất tri bất giác – tất cả đều xuất phát từ Thần Tàng (神藏).

Thần Tàng không phải là đại dương cuồn cuộn như Nghiệp Hải (業海), mà chỉ là một khe suối nhỏ chảy ra từ đó, mang theo chút phù sa, nhân duyên từ vô lượng kiếp. Nó là kho lưu trữ những gì thuộc về ngươi trong kiếp này - ký ức, tri thức, kinh nghiệm, những điều hữu hình và vô hình đã in dấu vào tâm thức. Một câu nói thoáng qua, một ánh mắt trong mộng, một cảm giác mơ hồ mà không rõ căn nguyên - tất cả đều là dư ảnh của Thần Tàng.

Nếu Thần Thứcánh sáng giúp soi rọi thế gian, Thần Niệmngọn lửa thúc đẩy hành động, thì Thần Tàngdòng chảy âm thầm định hình cách ngươi tương tác với thực tại.

Thế nhưng, Thần Tàng không trường tồn, vĩnh cửu, bất biến. Khi bị tổn hại, nó có thể mất đi như làn khói tản mát trong không trung. Khi một người quên đi điều gì đó, không phải vì nó chưa từng tồn tại, mà vì cánh cửa dẫn đến nó đã khép lại. Nếu tổn thương quá lớn, Thần Thức và Thần Niệm đôi khi sẽ tự tạo ra một Thần Tàng mới, như một ngọn lửa bùng lên từ đống tro tàn, nhưng không còn là ngọn lửa cũ nữa.

Ngươi sẽ không còn là "ngươi" nữa!

Nếu muốn bảo toàn Thần Tàng, trước tiên phải kiểm soát được những gì khắc ghi trong đó. Ngươi hấp thụ điều gì, tiếp thu điều gì, tin tưởng điều gì — Tất cả, đều sẽ trở thành một phần của ngươi. Những vọng niệm điên cuồng, những tín niệm sai lệch, nếu không được thanh lọc, sẽ cắm rễ trong Thần Tàng và định hình cách ngươi phản ứng với thế gian.

Vậy nên, tâm bất động, Thần Tàng mới bất hoại. Người giữ được nội tâm thanh tịnh như gương, không để ngoại giới tác động, làm vấy bẩn, thì dù trải qua bao biến động cũng không thể đánh mất chính mình. Ngược lại, kẻ bị dục vọng chi phối, Thần Tàng sẽ như một hồ nước bị khuấy đục, phản chiếu toàn những hình bóng méo mó của quá khứ.

Khi những bậc tôn giả nhập định và quán chiếu nội tâm, có thể chạm đến tầng sâu của Thần Tàng, nơi những dấu vết của vô lượng kiếp còn tồn tại. Họ có thể thấy những hình ảnh, âm thanh, cảm xúc tưởng như không thuộc về đời này, nhưng thực chất chính là dư ba của những gì đã qua.

Kẻ phàm tục, khi vô tình va chạm vào Thần Tàng mà không đủ minh triết, sẽ bị cuốn vào những vọng ảnh. Không phân biệt được đâu là chính mình, đâu là bóng ảnh của những ký ức trong di vong, rồi tự giam hãm trong huyễn tượng, mãi mãi không thoát ra được.

Hãy nhớ, Thần Tàng không phải là số phận, nó chỉ là tấm gương phản chiếu những gì đã qua. Chỉ có tâm ngươi, vì chấp trước vào những gì nó lưu giữ, mới tự trói buộc chính mình.



Tam Thần là ba phần không thể tách rời, phản chiếu những mặt khác nhau, giúp ngươi tìm về bản thể, tìm về Chân Ngã (真我). Một người muốn hiểu chính mình, muốn khai mở nội tâm, muốn đạt đến tự tại – phải học cách điều hòa cả ba.

Khi cả ba hợp nhất – khi đó, Nguyên Thần bất diệt!

Ngươi sẽ không còn là một mảnh vỡ – ngươi sẽ nắm trọn vẹn chân lý.

>>>Quay Về Mục Lục
 
Top