có thôi đi không
Địt Bùng Đạo Tổ
Ngày trước đi học, mình thường xuyên bị cô giáo chủ nhiệm gọi gặp riêng. Cô bảo, “Em thông minh, nhưng lười suy nghĩ, ham chơi và ham vui. Nếu em chịu tập trung học tập thì sau này sẽ đỡ vất vả hơn.” Hôm nay, cô giáo chủ nhiệm cũ nhờ mình giúp học sinh của cô viết báo tường và vẽ tranh (mình là cựu học sinh top đầu của lớp chuyên Văn nên cô mới nhờ, ahihi). Cô lại nhận xét, “H vẫn như ngày trước, cực kỳ thông minh, cô rất đánh giá cao em nhưng lười quá. Vẫn còn mải chơi quá, không thì giờ thành công hơn nhiều.” (Thật ra mình tên P, nhưng tên ở nhà là H và cô vẫn thường gọi mình như thế)
Cô còn đùa rằng mình là “thân lừa ưa nặng,” cứ phải cho vài cái điểm 1 mới chịu phát biểu xây dựng bài, chứ bình thường biết cũng không thèm xung phong. Ý cô là, nếu không có áp lực, dù biết bài hay không mình cũng chẳng mấy khi xung phong trả lời. Nhưng khi bị cho điểm thấp vì những lý do linh tinh như không tập trung hay nói chuyện riêng, mình lại bắt đầu cố gắng phát biểu để “gỡ điểm.” Cô muốn nói rằng chỉ khi đặt vào hoàn cảnh khó khăn thì mình mới chịu cố gắng, còn bình thường thì không.
Nhìn nhận lại bản thân, mình thấy đúng là vẫn không có động lực để cố gắng và còn lười trong mọi việc thật sự. Nhưng cảm giác như mình thiếu động lực, và cũng không đủ kiên trì. Xàm mơ góp ý cho mình với?
Cô còn đùa rằng mình là “thân lừa ưa nặng,” cứ phải cho vài cái điểm 1 mới chịu phát biểu xây dựng bài, chứ bình thường biết cũng không thèm xung phong. Ý cô là, nếu không có áp lực, dù biết bài hay không mình cũng chẳng mấy khi xung phong trả lời. Nhưng khi bị cho điểm thấp vì những lý do linh tinh như không tập trung hay nói chuyện riêng, mình lại bắt đầu cố gắng phát biểu để “gỡ điểm.” Cô muốn nói rằng chỉ khi đặt vào hoàn cảnh khó khăn thì mình mới chịu cố gắng, còn bình thường thì không.
Nhìn nhận lại bản thân, mình thấy đúng là vẫn không có động lực để cố gắng và còn lười trong mọi việc thật sự. Nhưng cảm giác như mình thiếu động lực, và cũng không đủ kiên trì. Xàm mơ góp ý cho mình với?