"Thật buồn cười khi chúng ta cứ phán xét lẫn nhau và không nhận ra mức độ thảm hại của chính chúng ta, cho đến khi người kia không còn nữa, cho đến khi họ bị tước khỏi chúng ta rồi."
"Đôi khi, chúng ta nghĩ về con người như những tấm vé số, rằng chúng ở đó để biến những giấc mơ ngu xuẩn nhất của chúng ta thành sự thật"
- Trích Bóng hình của gió
"Mọi người đứng ở trên cao, sao chép lẫn nhau những định nghĩa về đạo đức, không ai đặt mình vào vị trí của ta, không ai hiểu cho ta"
"Trong phúc có họa
Nhưng trong họa đủ lâu mới có phúc"
Đời này không làm gì thẹn với lương tâm....
Cái chết là 1 thứ lạ lùng. Người ta sống cả đời như thể nó không tồn tại, thế nhưng nó là một trong những lý do quan trọng nhất để sống.
Chúng ta sợ chết, nhưng đa phần chúng ta sợ nhất là khi nó đem một ai đó đi mất chứ không phải chính chúng ta. Bởi lẽ nỗi sợ hãi lớn nhất khi đối mặt với cái chết là việc nó sượt qua chúng ta. Và bỏ lại chúng ta một mình.
Thả hết vào đi, tao trước :
“Người hạnh phúc luôn nói lời cảm ơn và xin lỗi khi có thể”
mẩu chiện dưới triết lý j vại hở các m?
ở 1 nước kia có 2tml thợ mộc rất giỏi, họ đều làm được những công trinh vĩ đại và những lầu gác đẹp đẽ. Tay nghề của họ đều vô cùng tuyệt vời, khó định rõ ai hơn ai
1 hôm- ngài tổng tịch muốn chọn trong hai 2tml ấy 1tml giỏi nhất
tml tổng tịch gọi 2tml thợ tới so tài, ai thắng sẽ được phong là “người thợ giỏi nhất thiên hạ”
Yêu cầu của tổng tịch là trong 3 ngày tạc được hình 1 con chuột. tml nào thắng sẽ ko chỉ nhận được rất nhiều phần thưởng mà còn có cả sắc phong.
Trong 3 ngày, 2tml thợ đều dốc toàn tâm toàn ý vào công việc, vì thế họ đều hy vọng giành được danh hiệu “đệ nhất thiên hạ”.
3 ngày đã hết, họ cùng đem sản phẩm của mình dâng lên để hội đồng thẩm định đánh giá. tổng tịch triệu tập các đại thần vào cung, cho bọn nó cùng bình xét.
con chuột của tml thợ1 trông sinh động như thật, vừa giống vừa rất có hồn, mắt như có thể đưa đi đưa lại, râu như có thể rung động được.
con chuột của tml thợ2 từ xa nhìn giống con chuột thật, nhưng đến gần thì chẳng giống con chuột chút nào.
Thắng thua nhanh chóng đã rõ ràng, tổng tịch và các đại thần đều đánh giá con chuột của tml thợ1 giành phần thắng.
tml thợ2 đứng lên nói với tổng tịch:
- đồng chí đánh giá ko công bằng.
tổng tịch hỏi:
- á đù... sao lại ko công bằng?
tml thợ2 nói tiếp:
- để thẩm định con chuột này có giống con chuột thật ko? phải là con mèo. đồng chí ko thấy con mèo nhìn con chuột sẽ chính xác hơn con người sao?
tổng tịch gật gù lẩm bẩm: tml nói có lý, thật khách quan biện chứng thực tiễn
và liền sai tả hữu đi bắt 1 con mèo mang đến
thật đéo ngờ, con mèo mới được đưa tới, đã nhảy đến vồ con chuột bị coi là ko giống chuột, nó gặm như muốn ăn tươi nuốt sống hoàn toàn ko màng đến con chuột trông giống chuột mà mọi người đều khen ngợi kia
tổng tịch thấy thật khó hiểu, nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, đành phải phong tml thợ2 là “đệ nhất thiên hạ.”
nhưng tổng tịch muốn cho rõ ràng, bèn hỏi tml thợ2:
- đồng chí đã làm thế nào để con mèo cho rằng con chuột của đồng chí giống con chuột thật?
tml thợ2 cười cườii:
- thực ra rất đơn giản, tôi ko dùng gỗ mà dùng xương cá để làm con chuột. Con mèo ko cần giống hay ko giống, cái nó cần là mùi tanh!