Hi mấy tml, tao rất thích những câu chuyện liên quan đến những lựa chọn đạo đức hay vô đạo đức. Lúc ấy, bản ngã bị thách thức kinh khủng. Tạo lập cái thớt này, để đăng lại những câu chuyện hay những ý tưởng về chủ đề lựa chọn đạo đức mà tao sưu tầm để anh em nào thích thì cùng bàn luận. Đây là những câu chuyện được chế cháo thêm bởi Chat GPT, sau đó tao soạn lại để bỏ đi những tình tiết vô lý. Mời mấy tml đọc và cho ý kiến.
------------------------------------
Câu chuyện số 1: Bên Kia Bờ Sông
Bên dòng sông yên bình, trong một căn nhà nhỏ ấm cúng, sống một cô gái tên Elara cùng mẹ. Mỗi ngày, dòng sông rì rào như lời thì thầm của thiên nhiên, gợi lên trong lòng cô bao ước mơ và kỷ niệm về Callum, chàng trai sống bên kia bờ sông. Mặc dù dòng sông chia cách, tình yêu của họ vẫn luôn cháy bỏng.
Một buổi chiều ấm áp, Elara và Callum ngồi bên bờ sông, chỗ gần nhà Callum. “Elara, em có biết rằng cách đây trăm dặm về phía đông, nơi đó là kinh thành có những con đường lát bằng vàng?”. “Vậy sao Callum, quê hương chúng mình cũng có một dòng song bằng bạc”, Elara vừa nói vừa chỉ về phía con sông. “Hãy rời khỏi nơi này, Elara,” Callum thì thầm, giọng nói đầy hy vọng, “chúng ta có thể xây dựng một cuộc sống giàu có bên nhau, thật xa nơi đây”. Elara nhìn vào đôi mắt bừng sáng của Callum, cô biết rằng cuộc sống tương lai của cô sẽ thật hạnh phúc với Callum ở bên cạnh.
Đôi mắt Elara lấp lánh niềm vui, “Em đồng ý” cô nói. Callum sung sướng nhảy lên, sau đó anh nghiêm nghị và nói “Hai ngày nữa, em qua và chúng ta sẽ đi, anh đã nhờ được người buôn chuyến có thể đưa chúng ta đi theo. Nhưng nếu em không đến, anh sẽ hiểu rằng em không thực sự yêu anh, và anh sẽ ra đi mãi mãi”. Elera khẽ gật đầu.
Nhưng số phận không như ý muốn. Đêm đó, một cơn lũ lớn ập đến, cuốn trôi chiếc cầu duy nhất nối hai bờ sông. Elara nhìn dòng nước cuộn trào, lòng tràn ngập lo lắng và tuyệt vọng.
Sáng hôm sau, Elara quyết định đi gặp người chèo thuyền duy nhất có thể giúp cô qua sông. Đứng trước cửa nhà của ông ta, cô gõ cửa, trái tim đập thình thịch.
Người chèo thuyền, với đôi mắt lạnh lùng, mở cửa. “Cô muốn gì?”
“Tôi cần qua sông vào ngày mai,” Elara nói, giọng run rẩy. “Ông có thể giúp tôi không?”
Ánh mắt ông ta lướt qua cô một lúc trước khi trả lời, “Tôi sẽ đưa cô đi, nhưng chỉ khi cô ngủ với tôi đêm nay.”
Elara giật mình, những giấc mơ vỡ tan trong lòng. “Nhưng... tại sao? Ông không thể chỉ giúp tôi qua sao?”
“Không thỏa thuận, không qua sông,” ông ta đáp.
Trái tim tan nát, Elara trở về nhà tìm mẹ. Ngồi bên lò sưởi, mẹ cô đang đan len. Nước mắt chảy dài trên mặt Elara khi cô kể lại tình cảnh của mình.
“Mẹ ơi, người chèo thuyền muốn con ngủ với ông ta để đổi lấy việc đưa con qua sông. Con phải làm sao?”
Đôi mắt mẹ cô dịu dàng đầy thông cảm, nhưng bà im lặng một lúc lâu. “Đôi khi, những lựa chọn chúng ta phải đối mặt thật khắc nghiệt, Elara. Con phải quyết định điều trái tim mình thực sự muốn.”
Elara cảm thấy nỗi thất vọng trào dâng. Cô đã hy vọng có sự chỉ dẫn rõ ràng hơn, nhưng lời nói của mẹ để cô lại với quyết định của chính mình.
Khi đêm xuống, Elara vật lộn với những suy nghĩ của mình. Cô không thể chịu đựng được ý nghĩ mất Callum. Tình yêu của cô dành cho anh là một ngọn lửa cháy sáng không thể bị dập tắt bởi những yêu cầu của người chèo thuyền. Với trái tim nặng trĩu, cô đưa ra quyết định của mình.
Tối hôm đó, Elara lại đứng trước túp lều của người chèo thuyền. Cô chấp nhận cái giá ông ta yêu cầu, cảm nhận một phần linh hồn mình vỡ vụn.
Sáng hôm sau, Elara bước xuống khỏi chiếc thuyền tới bên kia bờ sông. Ở đó, Callum đang đợi cô. Đôi mắt anh lấp lánh niềm vui khi thấy cô, nhưng ánh sáng nhanh chóng tắt lịm khi cô kể lại cái giá cô phải trả để đến được đây.
“Em... đã ngủ với ông ta?” Giọng Callum run rẩy vì giận dữ và bị phản bội.
“Em đã làm điều đó vì chúng ta, vì tình yêu của chúng ta,” Elara van xin, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Nhưng khuôn mặt Callum cứng lại. “Anh không thể ở bên em, khi biết những gì em đã làm. Tạm biệt, Elara.”
Trái tim tan nát, Elara quay trở về nhà. Cô cảm thấy một nỗi đau sâu sắc và trống rỗng. Mỗi bước đi như kéo dài vô tận, và sự đau khổ dường như là không thể chịu nổi. Con sông bằng bạc vẫn ở đó, lờ lững trôi như mọi ngày.
------------------------------------
Câu chuyện số 1: Bên Kia Bờ Sông
Bên dòng sông yên bình, trong một căn nhà nhỏ ấm cúng, sống một cô gái tên Elara cùng mẹ. Mỗi ngày, dòng sông rì rào như lời thì thầm của thiên nhiên, gợi lên trong lòng cô bao ước mơ và kỷ niệm về Callum, chàng trai sống bên kia bờ sông. Mặc dù dòng sông chia cách, tình yêu của họ vẫn luôn cháy bỏng.
Một buổi chiều ấm áp, Elara và Callum ngồi bên bờ sông, chỗ gần nhà Callum. “Elara, em có biết rằng cách đây trăm dặm về phía đông, nơi đó là kinh thành có những con đường lát bằng vàng?”. “Vậy sao Callum, quê hương chúng mình cũng có một dòng song bằng bạc”, Elara vừa nói vừa chỉ về phía con sông. “Hãy rời khỏi nơi này, Elara,” Callum thì thầm, giọng nói đầy hy vọng, “chúng ta có thể xây dựng một cuộc sống giàu có bên nhau, thật xa nơi đây”. Elara nhìn vào đôi mắt bừng sáng của Callum, cô biết rằng cuộc sống tương lai của cô sẽ thật hạnh phúc với Callum ở bên cạnh.
Đôi mắt Elara lấp lánh niềm vui, “Em đồng ý” cô nói. Callum sung sướng nhảy lên, sau đó anh nghiêm nghị và nói “Hai ngày nữa, em qua và chúng ta sẽ đi, anh đã nhờ được người buôn chuyến có thể đưa chúng ta đi theo. Nhưng nếu em không đến, anh sẽ hiểu rằng em không thực sự yêu anh, và anh sẽ ra đi mãi mãi”. Elera khẽ gật đầu.
Nhưng số phận không như ý muốn. Đêm đó, một cơn lũ lớn ập đến, cuốn trôi chiếc cầu duy nhất nối hai bờ sông. Elara nhìn dòng nước cuộn trào, lòng tràn ngập lo lắng và tuyệt vọng.
Sáng hôm sau, Elara quyết định đi gặp người chèo thuyền duy nhất có thể giúp cô qua sông. Đứng trước cửa nhà của ông ta, cô gõ cửa, trái tim đập thình thịch.
Người chèo thuyền, với đôi mắt lạnh lùng, mở cửa. “Cô muốn gì?”
“Tôi cần qua sông vào ngày mai,” Elara nói, giọng run rẩy. “Ông có thể giúp tôi không?”
Ánh mắt ông ta lướt qua cô một lúc trước khi trả lời, “Tôi sẽ đưa cô đi, nhưng chỉ khi cô ngủ với tôi đêm nay.”
Elara giật mình, những giấc mơ vỡ tan trong lòng. “Nhưng... tại sao? Ông không thể chỉ giúp tôi qua sao?”
“Không thỏa thuận, không qua sông,” ông ta đáp.
Trái tim tan nát, Elara trở về nhà tìm mẹ. Ngồi bên lò sưởi, mẹ cô đang đan len. Nước mắt chảy dài trên mặt Elara khi cô kể lại tình cảnh của mình.
“Mẹ ơi, người chèo thuyền muốn con ngủ với ông ta để đổi lấy việc đưa con qua sông. Con phải làm sao?”
Đôi mắt mẹ cô dịu dàng đầy thông cảm, nhưng bà im lặng một lúc lâu. “Đôi khi, những lựa chọn chúng ta phải đối mặt thật khắc nghiệt, Elara. Con phải quyết định điều trái tim mình thực sự muốn.”
Elara cảm thấy nỗi thất vọng trào dâng. Cô đã hy vọng có sự chỉ dẫn rõ ràng hơn, nhưng lời nói của mẹ để cô lại với quyết định của chính mình.
Khi đêm xuống, Elara vật lộn với những suy nghĩ của mình. Cô không thể chịu đựng được ý nghĩ mất Callum. Tình yêu của cô dành cho anh là một ngọn lửa cháy sáng không thể bị dập tắt bởi những yêu cầu của người chèo thuyền. Với trái tim nặng trĩu, cô đưa ra quyết định của mình.
Tối hôm đó, Elara lại đứng trước túp lều của người chèo thuyền. Cô chấp nhận cái giá ông ta yêu cầu, cảm nhận một phần linh hồn mình vỡ vụn.
Sáng hôm sau, Elara bước xuống khỏi chiếc thuyền tới bên kia bờ sông. Ở đó, Callum đang đợi cô. Đôi mắt anh lấp lánh niềm vui khi thấy cô, nhưng ánh sáng nhanh chóng tắt lịm khi cô kể lại cái giá cô phải trả để đến được đây.
“Em... đã ngủ với ông ta?” Giọng Callum run rẩy vì giận dữ và bị phản bội.
“Em đã làm điều đó vì chúng ta, vì tình yêu của chúng ta,” Elara van xin, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Nhưng khuôn mặt Callum cứng lại. “Anh không thể ở bên em, khi biết những gì em đã làm. Tạm biệt, Elara.”
Trái tim tan nát, Elara quay trở về nhà. Cô cảm thấy một nỗi đau sâu sắc và trống rỗng. Mỗi bước đi như kéo dài vô tận, và sự đau khổ dường như là không thể chịu nổi. Con sông bằng bạc vẫn ở đó, lờ lững trôi như mọi ngày.