Có những người sinh ra trong cùng một gia đình nhưng có số phận rất khác nhau. Có người có một cuộc đời rất viên mãn, có người thì lại có một cuộc đời đau khổ, mãi mãi sống trong dằn vặt cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Chuyện đó xảy ra ở gia đình tôi, với tôi và chị ruột. Anh em nào có đọc bài viết "Người bạn đời thuở ấu thơ" của tôi trước đây thì đều biêt tôi là một người có cuộc sống viên mãn từ nhỏ đến lớn. Dường như người hưởng hết phúc phận của gia đình chính là tôi. Còn ở phía ngược lại, mọi nghiệp chướng đều đổ lên người chị tội nghiệp.
Ngày còn nhỏ, cả hai chị em tôi đều sống trong vòng tay bảo bọc của ba mẹ, xưa ba tôi làm trong quân đội, lương hồi đó không bao nhiêu nhưng hai chị em chẳng bao giờ thiếu gì cả. Có những năm nhà làm không ra tiền, ba mẹ vẫn cố gắng vay nợ để nuôi con. Cả hai đứa đều rất thương ba mẹ, chẳng bao giờ làm trái ý hay cãi lại bất cứ thứ gì, thường thì ba mẹ mềm mỏng với con cái thì con cái dễ sinh hư, nhưng nhà tôi thì không. Trộm vía cả hai chị em rất ngoan.
Việc duy nhất mà chị làm trái ý ba mẹ là chị muốn lấy anh T. Chị có con với anh lúc chị mới ra trường, lúc đó chị và anh hai người vui mừng về nhà báo tin. Ba mẹ tôi ban đầu chưa biết hoàn cảnh gia đình nhà anh, thấy anh đoàng hoàng, có công việc lẫn học thức thì rất ủng hộ, đối xử với anh rất tốt. Nhưng sau khi biết hoàn cảnh gia đình của anh thì ba tôi thay đổi hoàn toàn suy nghĩ trước đó, không hiểu sao ba bỏ ăn, ba nói ba ăn không ngon. Ba nói ba không muốn cản trở chị tôi nhưng nếu ba đồng ý thì ba sẽ bị mất việc, mất cơ hội lên chức sắp tới. Vì hiện tại, ba tôi được sếp cũ đề bạt ra Trung Ương là người kế nhiệm. Đến khi sếp ba về hưu thì ba sẽ chính thức ngồi vào.
Chuyện đó cũng không quan trọng bằng việc ba tôi là người gánh vác cả họ nhà tôi nữa, người ta nói "một người làm quan, cả họ nhờ". Và qủa thật là như vậy, cả họ bên nội tôi, từ chú đến mấy đứa cháu đều học theo nghành liên quan đến quân đội và công an, đó là truyền thống gia đình. Duy chỉ có riêng tôi là học bên máy tính. Ba tôi giống như là một chỗ dựa vững chắc vậy. Con người không dễ đưa ra quyết định khi họ mang trên vai nhiều trách nhiệm. Tôi biết ba không phải là người ích kỷ.
Chỉ trách là, nhà của anh T trước đây cả bên ngoại lẫn bên nội ảnh đều theo chính quyền miền Nam, ông nội ảnh là sỹ quan, còn ông ngoại bà ngoại là sỹ quan quân y, y tá VNCH. Cả nhà ngoại của ảnh đều đi Mỹ hết, chỉ có mẹ và mấy gì của ảnh là ở đây. Còn ông nội ảnh chết trận, gia đình không tìm được giấy tờ và cũng không biết cả việc làm thủ tục để đi. Chuyện lý lịch rất quan trọng, nhất là khi có quan hệ với người làm trong quân đội, mặc dù chiến tranh đã qua rất lâu nhưng người ta vẫn soi lý lịch rất kỹ. Đắng cay hơn nữa là ba của ảnh đang ở tù vì chống phá chính quyền, kiểu như vì cha mình chết thảm nên sinh ra bất mãn thù hằn với chế độ. Đó là nỗi đau từ đời trước tiếp nối bằng bi kịch hiện tại. Chúng không thể được giải quyết, chỉ có hệ lụy kéo theo sau hệ lụy rồi từ đó con người ta nói với nhau rằng đó là số phận.
Mọi người thấy hoàn cảnh gia đình hai bên vậy thì làm sao hai người lấy nhau được, cấm cản không được ba mẹ tôi tìm mọi cách tách hai người ra, ba tôi không cho chị gặp anh. Ba bắt chị bỏ việc sang Úc ở với mấy bà cô bên đó, có mẹ tôi theo nữa, miệng ba nói ra sinh con ở Úc sẽ tốt cho đứa trẻ nhưng thực chất ba muốn tách 2 người ra.
Rồi chị tôi cũng sinh con bên Úc, nhưng được mấy tháng chị bị trầm cảm sau sinh, mẹ tôi lại già nên không thể theo sát chị được, cắt cử một người trông chị tôi, còn mẹ trông cháu. Nhưng có trông kiểu gì cũng có chuyện, chị lấy lưỡi lam rạch tay làm máu tươm tóe, chịu cấu cả mặt mẹ tôi. Trong cơn trầm cảm chị nói chị muốn về gặp anh T, chị muốn ôm anh, muốn gia đình được đoàn tụ. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chị tôi hung dữ như vậy cả, khi chị giận là chị chỉ khóc mà thôi. Tôi tuy là con trai nhưng là đứa tình cảm nên tôi rất hiểu chị, người chị chọn chắc chắn phải là người yêu thương chị, không thể tách rời.
Hôm mẹ tôi gọi về, cả nhà tôi đều khóc, tôi nghe thấy tiếng chị tôi đang chửi bới còn mẹ tôi thì khóc trong điện thoại. Ba tôi không còn cách nào khác xuống nước cho chị về, nhưng không cho chị gặp anh. Những lần anh đến nhà là anh đứng ngoài song sắt, anh mang một bó hoa rất to đến còn chị đứng ở trong thò tay ra ôm anh. Cả hai người đều khóc và đứng nói chuyện với nhau rất lâu, có những khi tôi tưởng họ sẽ liều uống thuốc độc. Tôi rất sợ và luôn luôn theo dõi anh chị từ trong nhà. Tôi không muốn đứa cháu nó cũng bất hạnh như cuộc đời ba mẹ của nó.
Tình yêu là như vậy đấy, nó như một cái cây mạnh mẽ. Bạn đốn hạ nó nhưng bằng mọi cách vẫn đâm chồi, sức sống thật mãnh liệt. Ai cũng có quyền được yêu mà, duyên số là sợi dây gắn bó những con người với nhau, nhưng đôi khi nó cũng là thứ gây ra sự bất hạnh.
Hôm thằng cu được 1 tuổi, ba tôi phá lệ cho anh đến nhà thăm con và dự sinh nhật. Có vẻ như sau chuỗi ngày chứng kiến con gái buồn bã với việc được mẹ tôi khuyên răn nữa nên ba tôi cũng mở lòng ra, tuy rằng không cho cưới nhưng vẫn để anh thoải mái vào nhà thăm con thăm vợ. Tôi cũng mừng lây cho chị tôi rất nhiều, giống như nút thắt quan trọng nhất đã được mở thì tất cả mọi chuyện chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng đớn đau thay, cuộc đời có bao giờ cho con người lựa chọn để hạnh phúc khi họ đã tạo cho nhau cơ hội ấy. Đến tối khi cả nhà vui vẻ chuẩn bị thì người ta gọi đến báo anh bị tai nạn trên đường về, anh vượt đèn đỏ vì sau giờ làm anh nôn nóng về với vợ con, anh chở một mớ quà cho thằng cu, chúng nằm ngổn ngang bên cạnh anh khi anh bị ngã mạnh xuống.
Anh,...đã thật sự không qua khỏi. Lúc cả nhà tôi chạy ra, khóc lóc thảm thiết một khu phố, tôi thấy mắt anh nhắm nghiền nhưng hai dòng nước mắt anh chảy dài trên má. Có lẽ đó là giọt nước mắt tiếc nuối cuối cùng vì anh đã không làm được việc mà anh muốn làm ở cuộc đời này...
Cả anh và chị, cả gia đình tôi đều không thể làm được những việc phải cần làm ở cuộc đời này khi cái chết của anh đến. Tôi chưa bao giờ phải chia ly, nhưng tôi đã chứng kiến cuộc chia ly. Tôi không thể làm gì khi sự mất mát xảy ra, nhưng tâm hồn tôi như chết đi khi một người nào đó thân thuộc phải ra đi, trở về lại với lòng đất. Tôi đã trở thành người rất sợ cái chết, mặc dù tôi biết cái chết không tồn tại. Thật sự nó không tồn tại, cái chết chỉ là bước chuyển tiếp giữa những kiếp người mà thôi, chúng ta sẽ được trải nghiệm những cuộc đời khác nhau. Nhưng, cái thật sự mất đi đó là ký ức và thân xác ở kiếp này.
Có những đêm dài, tôi không ngủ được, tôi nằm suy nghĩ rất lâu trong hoài niệm. Ước gì được quay lại thời gian để sửa chữa, để chị tôi và anh có được một cuộc sống tốt hơn. Nó càng đau khổ buồn bã khi mình được sống hạnh phúc còn người thân phải sống trong sự mất mát.
Cái cây chỉ thực sự chết đi khi đất mẹ không cho nó quyền được sống, bằng cách nào đó bà ấy không tiếp cho nó nguồn nước. Những chiếc lá dần tàn úa rồi rụng xuống, cái cây chết khô trong sự cô đơn và trơ trọi. Nhưng có lẽ những con chim lúc trước hay ăn quả của nó vẫn giữ thói quen đến đây, chắc chúng chỉ đậu lại một chút trong mùa đông rất lạnh này, chúng sẽ xốc lại bộ lông xù, sửa soạn cho nhau rồi lại vội vã cùng nhau bay đi tiếp. Có những con thì đứng trầm ngâm rất lâu, hồ rằng có vẻ như chúng lựa chọn ngủ ở đây cho đến sáng, mặc dù chẳng có những cái lá che cho chúng được đủ ấm. Chúng đứng sát cạnh nhau, ủ cho nhau bằng bộ lông của mình. Những con chim ở đó đang an ủi nhau rằng ngày mai sẽ bay đi kiếm ăn ở một nơi khác vì chúng biết rằng những quả mọng ở đây sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Đứa con của chị mang họ anh, hằng năm chị sẽ vẫn làm giỗ cho anh như một người vợ. Chúng tôi thật sự không trách ai cả, không ai có lỗi vì chẳng ai muốn việc như thế xảy ra. Khi một người không còn trên cuộc đời này thì việc tốt nhất chúng ta có thể làm cho họ sau cùng đó là chỉ biết tưởng nhớ đến họ mà thôi.
Chuyện đó xảy ra ở gia đình tôi, với tôi và chị ruột. Anh em nào có đọc bài viết "Người bạn đời thuở ấu thơ" của tôi trước đây thì đều biêt tôi là một người có cuộc sống viên mãn từ nhỏ đến lớn. Dường như người hưởng hết phúc phận của gia đình chính là tôi. Còn ở phía ngược lại, mọi nghiệp chướng đều đổ lên người chị tội nghiệp.
Ngày còn nhỏ, cả hai chị em tôi đều sống trong vòng tay bảo bọc của ba mẹ, xưa ba tôi làm trong quân đội, lương hồi đó không bao nhiêu nhưng hai chị em chẳng bao giờ thiếu gì cả. Có những năm nhà làm không ra tiền, ba mẹ vẫn cố gắng vay nợ để nuôi con. Cả hai đứa đều rất thương ba mẹ, chẳng bao giờ làm trái ý hay cãi lại bất cứ thứ gì, thường thì ba mẹ mềm mỏng với con cái thì con cái dễ sinh hư, nhưng nhà tôi thì không. Trộm vía cả hai chị em rất ngoan.
Việc duy nhất mà chị làm trái ý ba mẹ là chị muốn lấy anh T. Chị có con với anh lúc chị mới ra trường, lúc đó chị và anh hai người vui mừng về nhà báo tin. Ba mẹ tôi ban đầu chưa biết hoàn cảnh gia đình nhà anh, thấy anh đoàng hoàng, có công việc lẫn học thức thì rất ủng hộ, đối xử với anh rất tốt. Nhưng sau khi biết hoàn cảnh gia đình của anh thì ba tôi thay đổi hoàn toàn suy nghĩ trước đó, không hiểu sao ba bỏ ăn, ba nói ba ăn không ngon. Ba nói ba không muốn cản trở chị tôi nhưng nếu ba đồng ý thì ba sẽ bị mất việc, mất cơ hội lên chức sắp tới. Vì hiện tại, ba tôi được sếp cũ đề bạt ra Trung Ương là người kế nhiệm. Đến khi sếp ba về hưu thì ba sẽ chính thức ngồi vào.
Chuyện đó cũng không quan trọng bằng việc ba tôi là người gánh vác cả họ nhà tôi nữa, người ta nói "một người làm quan, cả họ nhờ". Và qủa thật là như vậy, cả họ bên nội tôi, từ chú đến mấy đứa cháu đều học theo nghành liên quan đến quân đội và công an, đó là truyền thống gia đình. Duy chỉ có riêng tôi là học bên máy tính. Ba tôi giống như là một chỗ dựa vững chắc vậy. Con người không dễ đưa ra quyết định khi họ mang trên vai nhiều trách nhiệm. Tôi biết ba không phải là người ích kỷ.
Chỉ trách là, nhà của anh T trước đây cả bên ngoại lẫn bên nội ảnh đều theo chính quyền miền Nam, ông nội ảnh là sỹ quan, còn ông ngoại bà ngoại là sỹ quan quân y, y tá VNCH. Cả nhà ngoại của ảnh đều đi Mỹ hết, chỉ có mẹ và mấy gì của ảnh là ở đây. Còn ông nội ảnh chết trận, gia đình không tìm được giấy tờ và cũng không biết cả việc làm thủ tục để đi. Chuyện lý lịch rất quan trọng, nhất là khi có quan hệ với người làm trong quân đội, mặc dù chiến tranh đã qua rất lâu nhưng người ta vẫn soi lý lịch rất kỹ. Đắng cay hơn nữa là ba của ảnh đang ở tù vì chống phá chính quyền, kiểu như vì cha mình chết thảm nên sinh ra bất mãn thù hằn với chế độ. Đó là nỗi đau từ đời trước tiếp nối bằng bi kịch hiện tại. Chúng không thể được giải quyết, chỉ có hệ lụy kéo theo sau hệ lụy rồi từ đó con người ta nói với nhau rằng đó là số phận.
Mọi người thấy hoàn cảnh gia đình hai bên vậy thì làm sao hai người lấy nhau được, cấm cản không được ba mẹ tôi tìm mọi cách tách hai người ra, ba tôi không cho chị gặp anh. Ba bắt chị bỏ việc sang Úc ở với mấy bà cô bên đó, có mẹ tôi theo nữa, miệng ba nói ra sinh con ở Úc sẽ tốt cho đứa trẻ nhưng thực chất ba muốn tách 2 người ra.
Rồi chị tôi cũng sinh con bên Úc, nhưng được mấy tháng chị bị trầm cảm sau sinh, mẹ tôi lại già nên không thể theo sát chị được, cắt cử một người trông chị tôi, còn mẹ trông cháu. Nhưng có trông kiểu gì cũng có chuyện, chị lấy lưỡi lam rạch tay làm máu tươm tóe, chịu cấu cả mặt mẹ tôi. Trong cơn trầm cảm chị nói chị muốn về gặp anh T, chị muốn ôm anh, muốn gia đình được đoàn tụ. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chị tôi hung dữ như vậy cả, khi chị giận là chị chỉ khóc mà thôi. Tôi tuy là con trai nhưng là đứa tình cảm nên tôi rất hiểu chị, người chị chọn chắc chắn phải là người yêu thương chị, không thể tách rời.
Hôm mẹ tôi gọi về, cả nhà tôi đều khóc, tôi nghe thấy tiếng chị tôi đang chửi bới còn mẹ tôi thì khóc trong điện thoại. Ba tôi không còn cách nào khác xuống nước cho chị về, nhưng không cho chị gặp anh. Những lần anh đến nhà là anh đứng ngoài song sắt, anh mang một bó hoa rất to đến còn chị đứng ở trong thò tay ra ôm anh. Cả hai người đều khóc và đứng nói chuyện với nhau rất lâu, có những khi tôi tưởng họ sẽ liều uống thuốc độc. Tôi rất sợ và luôn luôn theo dõi anh chị từ trong nhà. Tôi không muốn đứa cháu nó cũng bất hạnh như cuộc đời ba mẹ của nó.
Tình yêu là như vậy đấy, nó như một cái cây mạnh mẽ. Bạn đốn hạ nó nhưng bằng mọi cách vẫn đâm chồi, sức sống thật mãnh liệt. Ai cũng có quyền được yêu mà, duyên số là sợi dây gắn bó những con người với nhau, nhưng đôi khi nó cũng là thứ gây ra sự bất hạnh.
Hôm thằng cu được 1 tuổi, ba tôi phá lệ cho anh đến nhà thăm con và dự sinh nhật. Có vẻ như sau chuỗi ngày chứng kiến con gái buồn bã với việc được mẹ tôi khuyên răn nữa nên ba tôi cũng mở lòng ra, tuy rằng không cho cưới nhưng vẫn để anh thoải mái vào nhà thăm con thăm vợ. Tôi cũng mừng lây cho chị tôi rất nhiều, giống như nút thắt quan trọng nhất đã được mở thì tất cả mọi chuyện chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng đớn đau thay, cuộc đời có bao giờ cho con người lựa chọn để hạnh phúc khi họ đã tạo cho nhau cơ hội ấy. Đến tối khi cả nhà vui vẻ chuẩn bị thì người ta gọi đến báo anh bị tai nạn trên đường về, anh vượt đèn đỏ vì sau giờ làm anh nôn nóng về với vợ con, anh chở một mớ quà cho thằng cu, chúng nằm ngổn ngang bên cạnh anh khi anh bị ngã mạnh xuống.
Anh,...đã thật sự không qua khỏi. Lúc cả nhà tôi chạy ra, khóc lóc thảm thiết một khu phố, tôi thấy mắt anh nhắm nghiền nhưng hai dòng nước mắt anh chảy dài trên má. Có lẽ đó là giọt nước mắt tiếc nuối cuối cùng vì anh đã không làm được việc mà anh muốn làm ở cuộc đời này...
Cả anh và chị, cả gia đình tôi đều không thể làm được những việc phải cần làm ở cuộc đời này khi cái chết của anh đến. Tôi chưa bao giờ phải chia ly, nhưng tôi đã chứng kiến cuộc chia ly. Tôi không thể làm gì khi sự mất mát xảy ra, nhưng tâm hồn tôi như chết đi khi một người nào đó thân thuộc phải ra đi, trở về lại với lòng đất. Tôi đã trở thành người rất sợ cái chết, mặc dù tôi biết cái chết không tồn tại. Thật sự nó không tồn tại, cái chết chỉ là bước chuyển tiếp giữa những kiếp người mà thôi, chúng ta sẽ được trải nghiệm những cuộc đời khác nhau. Nhưng, cái thật sự mất đi đó là ký ức và thân xác ở kiếp này.
Có những đêm dài, tôi không ngủ được, tôi nằm suy nghĩ rất lâu trong hoài niệm. Ước gì được quay lại thời gian để sửa chữa, để chị tôi và anh có được một cuộc sống tốt hơn. Nó càng đau khổ buồn bã khi mình được sống hạnh phúc còn người thân phải sống trong sự mất mát.
Cái cây chỉ thực sự chết đi khi đất mẹ không cho nó quyền được sống, bằng cách nào đó bà ấy không tiếp cho nó nguồn nước. Những chiếc lá dần tàn úa rồi rụng xuống, cái cây chết khô trong sự cô đơn và trơ trọi. Nhưng có lẽ những con chim lúc trước hay ăn quả của nó vẫn giữ thói quen đến đây, chắc chúng chỉ đậu lại một chút trong mùa đông rất lạnh này, chúng sẽ xốc lại bộ lông xù, sửa soạn cho nhau rồi lại vội vã cùng nhau bay đi tiếp. Có những con thì đứng trầm ngâm rất lâu, hồ rằng có vẻ như chúng lựa chọn ngủ ở đây cho đến sáng, mặc dù chẳng có những cái lá che cho chúng được đủ ấm. Chúng đứng sát cạnh nhau, ủ cho nhau bằng bộ lông của mình. Những con chim ở đó đang an ủi nhau rằng ngày mai sẽ bay đi kiếm ăn ở một nơi khác vì chúng biết rằng những quả mọng ở đây sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Đứa con của chị mang họ anh, hằng năm chị sẽ vẫn làm giỗ cho anh như một người vợ. Chúng tôi thật sự không trách ai cả, không ai có lỗi vì chẳng ai muốn việc như thế xảy ra. Khi một người không còn trên cuộc đời này thì việc tốt nhất chúng ta có thể làm cho họ sau cùng đó là chỉ biết tưởng nhớ đến họ mà thôi.
Sửa lần cuối: