Johnny Lê Nữu Vượng
Già làng

Hiện tại, Mỹ đang duy trì khoảng 150 đơn vị vũ khí hạt nhân tại châu Âu. Chúng được lưu trữ tại 6 căn cứ quân sự của Mỹ hoặc châu Âu, gồm: Kleine Brogel ở Bỉ, Büchel ở Đức, Aviano và Ghedi-Torre ở Italia, Volkel ở Hà Lan và Incirlik ở Thổ Nhĩ Kỳ. Trong bối cảnh địa chính trị thay đổi chóng mặt vào năm 2025, giả định rằng Mỹ dưới thời Donald Trump rút ô hạt nhân khỏi châu Âu, quay lưng với các đồng minh NATO và chuyển sang chính sách thân Nga vì Nga nắm điểm yếu Trump là điệp viên KGB - Krasnov nếu lộ ra là bị Quốc Hội luận tội phế truất, Đức – nền kinh tế lớn nhất châu Âu – có thể đối mặt với áp lực phải tự phát triển vũ khí hạt nhân và ICBM để bảo vệ lợi ích quốc gia.
Đức hiện không sở hữu vũ khí hạt nhân riêng, nhưng là một trong năm quốc gia NATO được Mỹ chia sẻ vũ khí hạt nhân theo chương trình “Nuclear Sharing”. Khoảng 20 bom hạt nhân B61 của Mỹ được lưu trữ tại căn cứ không quân Büchel, do máy bay Tornado của Đức vận hành. Nếu Mỹ rút ô hạt nhân, Đức sẽ mất khả năng răn đe hạt nhân tức thời. Tuy nhiên, Đức có nền tảng công nghiệp và khoa học mạnh mẽ để tự phát triển. Với GDP năm 2024 ước tính 4,5 nghìn tỷ USD (theo IMF), Đức sở hữu ngân sách quốc phòng 66 tỷ USD (2025, theo SIPRI), đủ để tài trợ một chương trình hạt nhân nếu chính phủ quyết định tăng chi tiêu lên mức 3-5% GDP (135-225 tỷ USD).
Về công nghệ, Đức có kinh nghiệm vận hành lò phản ứng hạt nhân nghiên cứu (dù đã đóng cửa các nhà máy điện hạt nhân thương mại vào năm 2023). Các công ty như Siemens và Rheinmetall có khả năng chế tạo hệ thống phức tạp, còn các viện nghiên cứu như Helmholtz-Zentrum cung cấp chuyên môn về vật lý hạt nhân. Theo Foreign Policy (ngày 8/3/2025), Đức có thể tận dụng kiến thức từ chương trình hạt nhân dân sự trước đây để chuyển sang quân sự.
Lịch sử cho thấy thời gian phát triển bom hạt nhân phụ thuộc vào nguồn lực và quyết tâm chính trị. Mỹ mất 2 năm 7 tháng (1942-1945) với Dự án Manhattan, chi phí 23 tỷ USD (điều chỉnh theo giá trị 2025). Liên Xô mất 2 năm 8 tháng (1947-1949) sau Thế chiến II, dù chịu thiệt hại nặng nề. Đức, với nền tảng công nghiệp vượt trội, có thể rút ngắn thời gian hơn. Các chuyên gia từ Federation of American Scientists ước tính một quốc gia công nghiệp hóa như Đức cần 3-5 năm để sản xuất bom phân hạch đơn giản (10-20 kiloton), nếu bắt đầu từ con số 0.
Quy trình bao gồm:
1. Làm giàu uranium hoặc sản xuất plutonium: Đức có thể tái khởi động lò phản ứng nghiên cứu (như FRM-II tại Munich) và xây dựng cơ sở ly tâm uranium trong 2-3 năm, với chi phí khoảng 5-10 tỷ USD.
2. Thiết kế và thử nghiệm: Với siêu máy tính và mô phỏng hiện đại, Đức có thể bỏ qua một số thử nghiệm thực địa, mất thêm 1-2 năm.
Tổng cộng, một quả bom hạt nhân cơ bản có thể hoàn thành trong 3-5 năm (2028-2030), với điều kiện chính phủ bật đèn xanh ngay năm 2025.
Thời Gian Phát Triển ICBM : ICBM, với tầm bắn trên 5.500 km, đòi hỏi công nghệ phức tạp hơn. Mỹ mất 7 năm để phát triển Atlas (1952-1959), trong khi Liên Xô mất 5 năm với R-7 (1954-1959). Đức có lợi thế từ ngành hàng không vũ trụ (DLR) và kinh nghiệm sản xuất tên lửa (như Taurus của MBDA). Tuy nhiên, ICBM đòi hỏi động cơ nhiên liệu rắn hoặc lỏng, hệ thống dẫn đường quán tính và khả năng mang đầu đạn hạt nhân.
Theo Reuters (13/3/2025), Rheinmetall đang phát triển tên lửa tầm trung, nhưng để nâng cấp lên ICBM, Đức cần:
1. Thiết kế và thử nghiệm động cơ: 3-4 năm, dựa trên công nghệ tên lửa châu Âu như Ariane.
2. Tích hợp đầu đạn hạt nhân: 2-3 năm, song song với chương trình hạt nhân.
Tổng thời gian ước tính là 6-8 năm (2031-2033), với chi phí 20-30 tỷ USD. Nếu hợp tác với Pháp (có kinh nghiệm từ tên lửa M51), thời gian có thể giảm còn 5-7 năm.
Kịch bản này khả thi về mặt kỹ thuật, nhưng đối mặt với nhiều thách thức. Thứ nhất, Hiệp ước Không Phổ biến Vũ khí Hạt nhân (NPT), mà Đức ký năm 1969, cấm phát triển vũ khí hạt nhân. Rút khỏi NPT sẽ gây khủng hoảng ngoại giao với EU và NATO, dù Mỹ thân Nga có thể làm suy yếu liên minh này. Thứ hai, dư luận Đức phản đối mạnh mẽ vũ khí hạt nhân – cuộc thăm dò của Der Spiegel (1/3/2025) cho thấy 70% người dân không ủng hộ. Thứ ba, Nga có thể coi đây là mối đe dọa, dẫn đến căng thẳng quân sự, với kho 5.977 đầu đạn hạt nhân của Nga (Federation of American Scientists, 2025) áp đảo hoàn toàn.
Nếu Mỹ rút ô hạt nhân, Đức có thể chọn hợp tác với Pháp (sở hữu 290 đầu đạn hạt nhân) thay vì tự phát triển, giảm thời gian và chi phí. Tuy nhiên, Trump thân Nga có thể khiến Đức mất niềm tin vào cả NATO và EU, buộc Berlin tự lực. CNN Business (7/3/2025) dự đoán châu Âu sẽ tăng chi tiêu quốc phòng lên 500 tỷ USD/năm nếu Mỹ rút lui, với Đức đóng góp 25%. Đức có thể sản xuất bom hạt nhân trong 3-5 năm (2028-2030) và ICBM trong 6-8 năm (2031-2033) nếu Mỹ rút ô hạt nhân và thân Nga. Năng lực công nghệ và kinh tế của Đức đủ để thực hiện, nhưng rào cản chính trị, pháp lý và xã hội khiến kịch bản này khó xảy ra, trừ khi an ninh quốc gia bị đe dọa nghiêm trọng. Thay vì đi một mình, Đức có thể hợp tác với Pháp hoặc thúc đẩy NATO tự cường, nhưng trong bối cảnh Trump thay đổi chiến lược, châu Âu nói chung và Đức nói riêng sẽ phải đối mặt với lựa chọn khắc nghiệt.

Đức hiện không sở hữu vũ khí hạt nhân riêng, nhưng là một trong năm quốc gia NATO được Mỹ chia sẻ vũ khí hạt nhân theo chương trình “Nuclear Sharing”. Khoảng 20 bom hạt nhân B61 của Mỹ được lưu trữ tại căn cứ không quân Büchel, do máy bay Tornado của Đức vận hành. Nếu Mỹ rút ô hạt nhân, Đức sẽ mất khả năng răn đe hạt nhân tức thời. Tuy nhiên, Đức có nền tảng công nghiệp và khoa học mạnh mẽ để tự phát triển. Với GDP năm 2024 ước tính 4,5 nghìn tỷ USD (theo IMF), Đức sở hữu ngân sách quốc phòng 66 tỷ USD (2025, theo SIPRI), đủ để tài trợ một chương trình hạt nhân nếu chính phủ quyết định tăng chi tiêu lên mức 3-5% GDP (135-225 tỷ USD).
Về công nghệ, Đức có kinh nghiệm vận hành lò phản ứng hạt nhân nghiên cứu (dù đã đóng cửa các nhà máy điện hạt nhân thương mại vào năm 2023). Các công ty như Siemens và Rheinmetall có khả năng chế tạo hệ thống phức tạp, còn các viện nghiên cứu như Helmholtz-Zentrum cung cấp chuyên môn về vật lý hạt nhân. Theo Foreign Policy (ngày 8/3/2025), Đức có thể tận dụng kiến thức từ chương trình hạt nhân dân sự trước đây để chuyển sang quân sự.

Lịch sử cho thấy thời gian phát triển bom hạt nhân phụ thuộc vào nguồn lực và quyết tâm chính trị. Mỹ mất 2 năm 7 tháng (1942-1945) với Dự án Manhattan, chi phí 23 tỷ USD (điều chỉnh theo giá trị 2025). Liên Xô mất 2 năm 8 tháng (1947-1949) sau Thế chiến II, dù chịu thiệt hại nặng nề. Đức, với nền tảng công nghiệp vượt trội, có thể rút ngắn thời gian hơn. Các chuyên gia từ Federation of American Scientists ước tính một quốc gia công nghiệp hóa như Đức cần 3-5 năm để sản xuất bom phân hạch đơn giản (10-20 kiloton), nếu bắt đầu từ con số 0.
Quy trình bao gồm:
1. Làm giàu uranium hoặc sản xuất plutonium: Đức có thể tái khởi động lò phản ứng nghiên cứu (như FRM-II tại Munich) và xây dựng cơ sở ly tâm uranium trong 2-3 năm, với chi phí khoảng 5-10 tỷ USD.
2. Thiết kế và thử nghiệm: Với siêu máy tính và mô phỏng hiện đại, Đức có thể bỏ qua một số thử nghiệm thực địa, mất thêm 1-2 năm.
Tổng cộng, một quả bom hạt nhân cơ bản có thể hoàn thành trong 3-5 năm (2028-2030), với điều kiện chính phủ bật đèn xanh ngay năm 2025.
Thời Gian Phát Triển ICBM : ICBM, với tầm bắn trên 5.500 km, đòi hỏi công nghệ phức tạp hơn. Mỹ mất 7 năm để phát triển Atlas (1952-1959), trong khi Liên Xô mất 5 năm với R-7 (1954-1959). Đức có lợi thế từ ngành hàng không vũ trụ (DLR) và kinh nghiệm sản xuất tên lửa (như Taurus của MBDA). Tuy nhiên, ICBM đòi hỏi động cơ nhiên liệu rắn hoặc lỏng, hệ thống dẫn đường quán tính và khả năng mang đầu đạn hạt nhân.
Theo Reuters (13/3/2025), Rheinmetall đang phát triển tên lửa tầm trung, nhưng để nâng cấp lên ICBM, Đức cần:
1. Thiết kế và thử nghiệm động cơ: 3-4 năm, dựa trên công nghệ tên lửa châu Âu như Ariane.
2. Tích hợp đầu đạn hạt nhân: 2-3 năm, song song với chương trình hạt nhân.
Tổng thời gian ước tính là 6-8 năm (2031-2033), với chi phí 20-30 tỷ USD. Nếu hợp tác với Pháp (có kinh nghiệm từ tên lửa M51), thời gian có thể giảm còn 5-7 năm.
Kịch bản này khả thi về mặt kỹ thuật, nhưng đối mặt với nhiều thách thức. Thứ nhất, Hiệp ước Không Phổ biến Vũ khí Hạt nhân (NPT), mà Đức ký năm 1969, cấm phát triển vũ khí hạt nhân. Rút khỏi NPT sẽ gây khủng hoảng ngoại giao với EU và NATO, dù Mỹ thân Nga có thể làm suy yếu liên minh này. Thứ hai, dư luận Đức phản đối mạnh mẽ vũ khí hạt nhân – cuộc thăm dò của Der Spiegel (1/3/2025) cho thấy 70% người dân không ủng hộ. Thứ ba, Nga có thể coi đây là mối đe dọa, dẫn đến căng thẳng quân sự, với kho 5.977 đầu đạn hạt nhân của Nga (Federation of American Scientists, 2025) áp đảo hoàn toàn.
Nếu Mỹ rút ô hạt nhân, Đức có thể chọn hợp tác với Pháp (sở hữu 290 đầu đạn hạt nhân) thay vì tự phát triển, giảm thời gian và chi phí. Tuy nhiên, Trump thân Nga có thể khiến Đức mất niềm tin vào cả NATO và EU, buộc Berlin tự lực. CNN Business (7/3/2025) dự đoán châu Âu sẽ tăng chi tiêu quốc phòng lên 500 tỷ USD/năm nếu Mỹ rút lui, với Đức đóng góp 25%. Đức có thể sản xuất bom hạt nhân trong 3-5 năm (2028-2030) và ICBM trong 6-8 năm (2031-2033) nếu Mỹ rút ô hạt nhân và thân Nga. Năng lực công nghệ và kinh tế của Đức đủ để thực hiện, nhưng rào cản chính trị, pháp lý và xã hội khiến kịch bản này khó xảy ra, trừ khi an ninh quốc gia bị đe dọa nghiêm trọng. Thay vì đi một mình, Đức có thể hợp tác với Pháp hoặc thúc đẩy NATO tự cường, nhưng trong bối cảnh Trump thay đổi chiến lược, châu Âu nói chung và Đức nói riêng sẽ phải đối mặt với lựa chọn khắc nghiệt.
Sửa lần cuối: