(Câu chuyện của cô bé Tên Chang - Hiện đang học tiếng Nhật)

- Tuần sau thằng L cưới em ạ. Mẹ nhà nó. Anh đã bảo đừng có lấy con đấy rồi.
- Sao vậy? Con bé đấy ngoan mà.
- Em ko biết đâu. Chị gái con đấy bị thần kinh. Khéo nó cũng có tí gen điên của chị nó ấy. Sợ lắm!
Đó là cuộc nói chuyện giữa tôi và bạn trai cũ. Tôi nghe mà ngây người! Điên? Phải rồi...
Tôi viết bài này, chỉ để chia sẻ một chút cho lòng nhẹ nhõm hơn. Có lẽ sẽ hơi dài. Nếu ko thích và có chút khinh bỉ, bạn có thể dừng lại, vì tất cả những điều này được viết bởi tôi - một người ko - bình - thường!
Tôi sinh ra và lớn lên ở một khu tập thể cũ. Ngay từ bé, bố mẹ đã rất kì vọng vào tôi. Bố tôi đi làm xa nhà, hai tuần mới về một lần, cũng thỉnh thoảng mua quà cho tôi. Nhưng toàn là sách, truyện, bảng viết, bộ xếp hình làm toán,... Các bạn có tin được là tôi ko có lấy nổi một con búp bê, hay một con gấu bông ko? Đến con lật đật - đồ chơi quốc dân của trẻ em Việt Nam thời bấy giờ, tôi cũng ko có. Tôi còn nhớ khi lũ trẻ con trong xóm chơi đùa bên ngoài thì tôi ngồi trong nhà tập viết chữ, nhìn qua song cửa sắt thèm thuồng. Tận bây giờ, khi tôi gặp lại chị hàng xóm cạnh nhà tôi hồi ấy, câu đầu tiên chị hỏi tôi là: "Dạo này mày thế nào? Bố mày còn bắt học nhiều nữa ko?"
Đến khi đi học, tôi hoàn toàn ko biết bất cứ một trò chơi nào. Thậm chí tôi còn ko biết nhảy dây, hay chơi trồng nụ trồng hoa gì đó - điều mà đứa con gái nào cũng biết. Tôi chỉ biết đứng nhìn bạn bè, cùng lắm đứng cầm dây cho chúng nó nhảy đến sái cả tay. Nhưng các bạn đều rất thương tôi, chúng nó lại rủ tôi chơi mấy trò kiểu rồng rắn lên mây, âm, đỉa lên bờ,... - những trò chỉ cần biết chạy thôi là đủ
. Có lần tôi được bạn của bố tặng một chiếc váy rất đẹp, màu xanh dương. Một tuần có 7 ngày thì 5 ngày tôi mặc cái đấy luôn. Nhưng một hôm, tôi vào xóm trong chơi bài, về học muộn. Thế là bị mẹ đánh sml. Đánh bằng mắc sắt. Đánh đến nỗi rách cả váy, gẫy cả mắc. Tôi chỉ biết khóc tức tưởi, tôi rất sợ. Từ ngày ấy, tôi ko dám đi chơi lung tung nữa. Tôi ko hề biết mình là con bé vô dụng ngay từ lúc đó.
Bù lại, tôi đi luyện chữ đẹp, tôi rất ngoan, nghe lời cô giáo. 11 tuổi, tôi là đứa duy nhất của khối 3 đi thi viết chữ đẹp cấp tỉnh, được giải nhất. Điểm tuyệt đối: 20/20. Cả hai bài chữ thẳng và chữ nghiêng đều được 10. Cuối năm, mẹ tôi đi họp phụ huynh về, đôi mắt đã in hằn nếp nhăn của mẹ long lanh hạnh phúc. Mẹ tôi sinh tôi khi đã nhiều tuổi, chịu khổ rất nhiều. Lúc đó tôi đã nghĩ trong đầu: nhất định, nhất định sau này sẽ phải làm mẹ vui lòng.
Lớp 4, lớp 5, tôi lao đầu vào học toán, văn. Ngay từ hồi đó, tôi đã làm những bài kiểu như đặt số này là abcxyz, toán chuyển động ngược, cùng chiều, toán chứng minh diện tích tam giác, hình thang, rồi cả những phương pháp như khử, tỉ số phần trăm, tính ngược từ cuối lên,... Bố tôi là người đã theo tôi suốt hồi đó. Mẹ tôi đã xin cho bố được làm gần nhà. Bố đưa đón tôi đi học thêm, học đội tuyển, dạy tôi làm bài, đưa tôi đi thi, thức cả đêm để cùng tôi giải toán. Lúc đó, tôi đã nghĩ, mình thật may mắn vì có một người bố, người mẹ tuyệt vời.

- Tuần sau thằng L cưới em ạ. Mẹ nhà nó. Anh đã bảo đừng có lấy con đấy rồi.
- Sao vậy? Con bé đấy ngoan mà.
- Em ko biết đâu. Chị gái con đấy bị thần kinh. Khéo nó cũng có tí gen điên của chị nó ấy. Sợ lắm!
Đó là cuộc nói chuyện giữa tôi và bạn trai cũ. Tôi nghe mà ngây người! Điên? Phải rồi...
Tôi viết bài này, chỉ để chia sẻ một chút cho lòng nhẹ nhõm hơn. Có lẽ sẽ hơi dài. Nếu ko thích và có chút khinh bỉ, bạn có thể dừng lại, vì tất cả những điều này được viết bởi tôi - một người ko - bình - thường!
Tôi sinh ra và lớn lên ở một khu tập thể cũ. Ngay từ bé, bố mẹ đã rất kì vọng vào tôi. Bố tôi đi làm xa nhà, hai tuần mới về một lần, cũng thỉnh thoảng mua quà cho tôi. Nhưng toàn là sách, truyện, bảng viết, bộ xếp hình làm toán,... Các bạn có tin được là tôi ko có lấy nổi một con búp bê, hay một con gấu bông ko? Đến con lật đật - đồ chơi quốc dân của trẻ em Việt Nam thời bấy giờ, tôi cũng ko có. Tôi còn nhớ khi lũ trẻ con trong xóm chơi đùa bên ngoài thì tôi ngồi trong nhà tập viết chữ, nhìn qua song cửa sắt thèm thuồng. Tận bây giờ, khi tôi gặp lại chị hàng xóm cạnh nhà tôi hồi ấy, câu đầu tiên chị hỏi tôi là: "Dạo này mày thế nào? Bố mày còn bắt học nhiều nữa ko?"
Đến khi đi học, tôi hoàn toàn ko biết bất cứ một trò chơi nào. Thậm chí tôi còn ko biết nhảy dây, hay chơi trồng nụ trồng hoa gì đó - điều mà đứa con gái nào cũng biết. Tôi chỉ biết đứng nhìn bạn bè, cùng lắm đứng cầm dây cho chúng nó nhảy đến sái cả tay. Nhưng các bạn đều rất thương tôi, chúng nó lại rủ tôi chơi mấy trò kiểu rồng rắn lên mây, âm, đỉa lên bờ,... - những trò chỉ cần biết chạy thôi là đủ


Bù lại, tôi đi luyện chữ đẹp, tôi rất ngoan, nghe lời cô giáo. 11 tuổi, tôi là đứa duy nhất của khối 3 đi thi viết chữ đẹp cấp tỉnh, được giải nhất. Điểm tuyệt đối: 20/20. Cả hai bài chữ thẳng và chữ nghiêng đều được 10. Cuối năm, mẹ tôi đi họp phụ huynh về, đôi mắt đã in hằn nếp nhăn của mẹ long lanh hạnh phúc. Mẹ tôi sinh tôi khi đã nhiều tuổi, chịu khổ rất nhiều. Lúc đó tôi đã nghĩ trong đầu: nhất định, nhất định sau này sẽ phải làm mẹ vui lòng.
Lớp 4, lớp 5, tôi lao đầu vào học toán, văn. Ngay từ hồi đó, tôi đã làm những bài kiểu như đặt số này là abcxyz, toán chuyển động ngược, cùng chiều, toán chứng minh diện tích tam giác, hình thang, rồi cả những phương pháp như khử, tỉ số phần trăm, tính ngược từ cuối lên,... Bố tôi là người đã theo tôi suốt hồi đó. Mẹ tôi đã xin cho bố được làm gần nhà. Bố đưa đón tôi đi học thêm, học đội tuyển, dạy tôi làm bài, đưa tôi đi thi, thức cả đêm để cùng tôi giải toán. Lúc đó, tôi đã nghĩ, mình thật may mắn vì có một người bố, người mẹ tuyệt vời.