• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Những nỗi buồn sâu thẳm mà tao không thể thoát ra ở thực tại này

Olineasdf

Bụi đời chở lợn
Hong-Kong
Mỗi người, kể cả tao đều có một tuổi thơ riêng, nhưng có một điểm chung không thể thay đổi: Ai cũng bắt đầu đời với bao hy vọng, mong chờ những điều tốt đẹp nhất.

Nhưng rồi cuộc sống lại chẳng như tao tưởng. Những biến cố, mất mát ập đến, dần dần cuốn tao ra khỏi giấc mơ lý tưởng ấy. Tao phải chịu đựng, và trái tim ai cũng có lúc vỡ vụn.

Từ những ngày băng giá đến thời kỳ biến đổi khí hậu, từ những làng quê yên bình đến những thành phố tấp nập, có một sự thật không thể thay đổi:

- Tất cả những gì tao yêu thương, sẽ có một ngày phải ra đi.

- Là con người, tao không thể tránh khỏi nỗi buồn ấy—nỗi buồn của tổn thương và mất mát.


Tao được lập trình để tìm kiếm sự an ủi từ những người xung quanh khi buồn bã. Bộ não của tao, sau hơn 200.000 năm tiến hóa, luôn mong đợi sự hiện diện của người khác mỗi khi tao đau khổ. Không thể không tưởng tượng cảnh làng xóm tụ tập quanh mình, dang rộng vòng tay ôm chặt, tạo không gian an toàn để nỗi đau được tuôn trào.

Nỗi đau không phải để gánh một mình. Tao sinh ra là để chữa lành nhờ sự hiện diện của người khác, chứ không phải tự mình vượt qua.

Nhưng nhiều khi, những người tao mong chờ lại không đến. Không ai xuất hiện.

Không ai đến, tao đành phải giữ nỗi đau cho riêng mình. Tao giấu nó trong trái tim, như những vết sẹo cảm xúc, như những ký ức thể chất nằm trong cơ thể. Chúng ở đó, không được nói ra, không được xoa dịu—và đôi khi là suốt đời.

Đây chính là nỗi buồn của sự cô đơn—nỗi buồn mà xã hội hiện đại vô tình đổ lên vai tao.

Tao không chỉ cần những lời an ủi, những cái ôm lúc đau khổ, mà còn cần cả sự quan tâm nhẹ nhàng, những ánh mắt ấm áp, những vòng tay chân thành trong từng khoảnh khắc bình thường.

Nhưng quá nhiều lần, tao chỉ gặp sự im lặng lạnh lẽo—không ai đến để trao cho tao sự quan tâm, sự ấm áp mà tao khao khát. Một lần nữa, tao bị bỏ lại, không có kết nối, không có sự hiện diện. Và thế là nỗi buồn cô đơn lại chạm đến tao.

Để đối phó, tao thu mình lại, giấu cảm xúc và bảo vệ trái tim khỏi một thế giới dường như không hề quan tâm.

Và ngay bây giờ, tao vẫn đang hy vọng sẽ có ai đó đến, vẫn đang chờ đợi một cộng đồng, những con người sẽ mang đến sự quan tâm và sự hiện diện mà tao cần.

Nhưng sự vắng bóng của họ đã trở thành nỗi buồn chung của cả xã hội này....
 
Đâu phải mỗi mày đâu. Nhớ câu hát của Trịnh Công Sơn: tim buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người.
 
Đâu phải mỗi mày đâu. Nhớ câu hát của Trịnh Công Sơn: tim buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người.
Đáng suy ngẫm, vậy mà tao cứ tưởng đời người "vợ đẹp con khôn, gia đình êm ấm .." là đủ.
 
Có 1 điều mà t mãi ko thoái ra khỏi được đó là t tự cho rằng đây là lần cuối cùng t thủ dâm
mNWENjw4.jpg
 
Hên t hướng nội vs 1 chút tự kỉ nên ko sợ cô đơn lắm :)) vs lúc gặp chuyện buồn hay khó khăn t lại nhớ đến lý tưởng của t hồi 18t, tại sao t lại muốn cố gắng tiếp tục là lại ổn định cảm xúc, như kiểu reset não bộ :))
 
T trx cũng như m này, sốg quan tâm hết người này, người kia cả cộng đồng và chờ sự hồi đáp, mà t nói m á, con người ai cũng bận rộn không thì họ tìm sự giải trí, mong chờ họ tìm đến m. T e là khó
 
T trx cũng như m này, sốg quan tâm hết người này, người kia cả cộng đồng và chờ sự hồi đáp, mà t nói m á, con người ai cũng bận rộn không thì họ tìm sự giải trí, mong chờ họ tìm đến m. T e là khó
Vậy nên t cả đời này cô độc, thui thủi 1 mình là tốt nhất.
 
Hên t hướng nội vs 1 chút tự kỉ nên ko sợ cô đơn lắm :)) vs lúc gặp chuyện buồn hay khó khăn t lại nhớ đến lý tưởng của t hồi 18t, tại sao t lại muốn cố gắng tiếp tục là lại ổn định cảm xúc, như kiểu reset não bộ :))
Chúc mừng m
 
Vậy nên t cả đời này cô độc, thui thủi 1 mình là tốt nhất.
Cũng oke mà. Khỏi đau buồn, hay phải trải qua cảm giác mất mát đi một người.

Sau 1 thời gian thì t đang ở trạng thái hướng ngoại cô độc. M xem m có giống kh?
 
M thiếu lý tưởng, ý nghĩa cuộc sống rồi. Mở phim về chiến tranh, đấu tranh cho tự do độc lập lên dây cót lại nhé :sweet_kiss:
 
Cũng oke mà. Khỏi đau buồn, hay phải trải qua cảm giác mất mát đi một người.

Sau 1 thời gian thì t đang ở trạng thái hướng ngoại cô độc. M xem m có giống kh?
Cảm giác đau đớn nào t cũng trải qua. Giờ trong trầm mặc, để mọi thứ đến rồi đi, tự nhiên trôi như con nước.
 
M thiếu lý tưởng, ý nghĩa cuộc sống rồi. Mở phim về chiến tranh, đấu tranh cho tự do độc lập lên dây cót lại nhé :sweet_kiss:
Tao thường tự tưởng tượng ra những viễn cảnh tang thương rồi tự hành hạ mình.
 
Cảm giác đau đớn nào t cũng trải qua. Giờ trong trầm mặc, để mọi thứ đến rồi đi, tự nhiên trôi như con nước.
Chắc vì thế nên ông trời đã tạo ra tôi để làm bạn với thầy.
Không biết thầy có vui lên không nhưng nó phiền, mà phiền thì đỡ cô đơn.
 
Chân chính cường giả từ lâu đã đoạn tuyệt cảm xúc, cảm xúc tựa như tâm ma, ngươi không chế ngự được nó sẽ bị nó nuốt chửng. Ổn định cảm xúc chính là đỉnh cao của tu dưỡng, mà phía sau sự ổn định ấy chính là thực lực và tầm nhìn, khi đã vấn đỉnh thiên hạ ngươi sẽ thấy cảm xúc chỉ là trò trẻ con
 
Anh chỉ là người điên, trong vườn hoa tình ái.
Anh chỉ là người say bên đường em nhìn thấy.
Em đi đi.
Người điên không biết nhớ.
Và người say không biết buồn.
8JpFCcRq.jpeg
 
Top