• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Nước mắt đêm giao thừa

Damlolol

Địt Bùng Đạo Tổ
Tiếng pháo hoa từ đâu đó ngoài kia vang lên, rực rỡ trên bầu trời đêm. Thành phố khoác lên mình một tấm áo lộng lẫy của những ánh đèn, của tiếng cười nói rộn ràng. Nhưng trong căn phòng nhỏ, chỉ có bóng tối và một người con trai ngồi lặng lẽ, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không của khung cửa sổ.

Anh đã tự hỏi bản thân hàng chục lần từ lúc hoàng hôn buông xuống: “Mình có nên đến đó không?” Đó là nơi anh và cô từng ngồi cùng nhau trong đêm giao thừa năm trước, nơi họ nắm tay nhau, nói về những ước mơ, nơi cô đã cười rạng rỡ trong vòng tay anh… Nhưng giờ đây, nơi đó chỉ còn là ký ức.

Anh siết chặt đôi bàn tay, cảm nhận rõ trái tim mình đang giằng xé. Nếu anh đến đó, có lẽ anh sẽ lại chìm trong những hoài niệm, tự dày vò mình với những hình ảnh đã xa. Nhưng nếu anh không đi, nếu anh chỉ ngồi yên trong căn phòng này, để mặc cho thời gian trôi qua trong lặng lẽ… liệu có phải như vậy nghĩa là anh đang thật sự từ bỏ?

Mắt anh nhòe đi. Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi, hòa vào bóng tối.

Có những thứ tưởng chừng đã quên, nhưng thật ra chỉ bị giấu đi ở một góc nào đó trong tim. Đến ngày này, những thứ ấy lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Anh muốn buông bỏ, muốn quên đi, nhưng quá khứ cứ bám riết lấy anh.

Ngoài kia, người ta đang đếm ngược. Một năm mới sắp đến.

“Mình sẽ không đi.” Anh khẽ thì thầm, như một lời khẳng định với chính mình.

Có lẽ, lựa chọn khó khăn nhất không phải là đi hay không đi. Mà là chấp nhận rằng mọi thứ đã qua, và bản thân phải tiếp tục bước về phía trước.

Anh nhắm mắt lại. Và sục cặc
 
Tiếng pháo hoa từ đâu đó ngoài kia vang lên, rực rỡ trên bầu trời đêm. Thành phố khoác lên mình một tấm áo lộng lẫy của những ánh đèn, của tiếng cười nói rộn ràng. Nhưng trong căn phòng nhỏ, chỉ có bóng tối và một người con trai ngồi lặng lẽ, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không của khung cửa sổ.

Anh đã tự hỏi bản thân hàng chục lần từ lúc hoàng hôn buông xuống: “Mình có nên đến đó không?” Đó là nơi anh và cô từng ngồi cùng nhau trong đêm giao thừa năm trước, nơi họ nắm tay nhau, nói về những ước mơ, nơi cô đã cười rạng rỡ trong vòng tay anh… Nhưng giờ đây, nơi đó chỉ còn là ký ức.

Anh siết chặt đôi bàn tay, cảm nhận rõ trái tim mình đang giằng xé. Nếu anh đến đó, có lẽ anh sẽ lại chìm trong những hoài niệm, tự dày vò mình với những hình ảnh đã xa. Nhưng nếu anh không đi, nếu anh chỉ ngồi yên trong căn phòng này, để mặc cho thời gian trôi qua trong lặng lẽ… liệu có phải như vậy nghĩa là anh đang thật sự từ bỏ?

Mắt anh nhòe đi. Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi, hòa vào bóng tối.

Có những thứ tưởng chừng đã quên, nhưng thật ra chỉ bị giấu đi ở một góc nào đó trong tim. Đến ngày này, những thứ ấy lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Anh muốn buông bỏ, muốn quên đi, nhưng quá khứ cứ bám riết lấy anh.

Ngoài kia, người ta đang đếm ngược. Một năm mới sắp đến.

“Mình sẽ không đi.” Anh khẽ thì thầm, như một lời khẳng định với chính mình.

Có lẽ, lựa chọn khó khăn nhất không phải là đi hay không đi. Mà là chấp nhận rằng mọi thứ đã qua, và bản thân phải tiếp tục bước về phía trước.

Anh nhắm mắt lại. Và sục cặc
đọc từ dưới lên và không lãng phí tài nguyên nào
 

Có thể bạn quan tâm

Top