• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Đạo lý Osho: Chấp nhận bản thân

  • Tạo bởi Tạo bởi ntsu
  • Start date Start date
Bạn đã từng bị ước định trong hàng thế kỉ để không chấp nhận bản thân mình. Tất cả các nền văn hoá của thế giới đều đã từng đầu độc tâm trí con người bởi vì tất cả chúng đều phụ thuộc vào một điều: hoàn thiện bản thân bạn. Tất cả chúng đều tạo ra lo lắng trong bạn - lo lắng là trạng thái căng thẳng giữa cái bạn đang là với cái bạn phải là. Mọi người nhất định vẫn còn lo lắng nếu có cái "phải" trong cuộc sống. Nếu có một lí tưởng phải được hoàn thành, làm sao bạn có thể thoải mái được? Làm sao bạn có thể ở nhà được? Không thể nào sống được bất kì cái gì một cách toàn bộ bởi vì tâm trí đang khao khát về tương lai. Và tương lai đó chẳng bao giờ tới cả - nó không thể tới được. Bởi chính bản chất của ham muốn của bạn, nó là không thể được. Khi nó tới bạn sẽ bắt đầu tưởng tượng ra những thứ khác, bạn sẽ bắt đầu ham muốn thứ khác. Bạn bao giờ cũng tưởng tượng ra trạng thái sự việc tốt hơn. Và bạn bao giờ cũng có thể vẫn còn trong lo lắng, căng thẳng, lo nghĩ - đó là cách nhân loại đã từng sống hàng thế kỉ rồi.
Chỉ hiếm khi, thỉnh thoảng thôi, mới có một người thoát ra khỏi cái bẫy này. Người đó được gọi là vị Phật, một Christ. Người thức tỉnh này là người đã tuột ra khỏi cái bẫy của xã hội, người đã thấy rằng điều này là ngớ ngẩn. Bạn không thể nào hoàn thiện được bản thân mình. Và tôi không nói rằng việc hoàn thiện không xảy ra, nhớ lấy - nhưng bạn không thể hoàn thiện được bản thân mình. Khi bạn dừng hoàn thiện bản thân mình, cuộc sống hoàn thiện bạn. Trong thảnh thơi đó, trong chấp nhận đó, cuộc sống bắt đầu âu yếm bạn, cuộc sống bắt đầu tuôn chảy qua bạn. Và khi bạn không có hằn học nào, không phàn nàn nào, bạn nở ra, bạn nở hoa.
Cho nên tôi muốn nói với bạn: Chấp nhận bản thân mình như bạn vậy đi. Và đó là điều khó khăn nhất trên thế giới bởi vì nó đi ngược lại ước định của bạn, giáo dục của bạn, văn hoá của bạn. Từ chính lúc ban đầu bạn đã từng được bảo bạn phải thế nào. Không ai đã từng bảo bạn rằng bạn là tốt như bạn đang vậy; họ tất cả đều đặt các chương trình vào tâm trí bạn. Bạn đã bị lập trình bởi bố mẹ, bởi tu sĩ, chính khách, thầy giáo - bạn đã bị lập trình chỉ vì một điều thôi: Cứ hoàn thiện bản thân mình. Dù bạn ở đâu, cứ chạy xô đi vì cái gì đó khác. Chưa bao giờ nghỉ ngơi. Làm việc cho tới chết.
Giáo huấn của tôi là đơn giản: Không trì hoãn cuộc sống. Không chờ đợi ngày mai, nó chẳng bao giờ tới cả. Sống nó hôm nay đi!
Jesus nói với các đệ tử của ông ấy, "Ngắm hoa loa kèn trên cánh đồng. Chúng không làm việc quần quật, chúng không luồn lách, chúng không xoay xở - vậy mà Solomon không đẹp được như những bông loa kèn nhỏ mọn này." Cái đẹp của hoa nhỏ mọn này là gì? Nó là chấp nhận hoàn toàn. Nó không có chương trình trong bản thể của nó để hoàn thiện. Nó là ở đây bây giờ - nhảy múa trong gió, tắm ánh mặt trời, nói với đám mây, rơi vào giấc ngủ trong ấm áp buổi trưa, tán tỉnh bướm..., tận hưởng, hiện hữu, yêu thương, được yêu.
Và toàn thể sự tồn tại bắt đầu đổ năng lượng của nó vào bạn khi bạn cởi mở. Thế thì cây cối còn xanh hơn chúng vẫn được bạn thấy bây giờ, thế thì mặt trời còn chiếu sáng hơn nó đang chiếu sáng bạn bây giờ; thế thì mọi thứ trở thành phiêu diêu, trở thành mầu sắc. Bằng không mọi thứ buồn tẻ và đờ đẫn và xám xịt.
Chấp nhận bản thân mình - đó là lời cầu nguyện. Chấp nhận bản thân mình - đó là biết ơn. Thảnh thơi trong bản thể bạn - đây là cách Thượng đế muốn bạn là vậy. Ngài không muốn bạn theo bất kì cách nào khác cách bạn đang vậy; bằng không ngài đã làm bạn thành ai đó khác rồi. Ngài đã làm bạn là bạn và không là ai khác. Cố gắng hoàn thiện bản thân mình về căn bản là đang cố gắng hoàn thiện Thượng đế - điều chỉ là ngu xuẩn, và bạn sẽ ngày một điên hơn trong cố gắng làm điều đó. Bạn sẽ không đạt tới đâu cả, bạn sẽ đơn giản bỏ lỡ cơ hội lớn lao.
Để điều này là mầu sắc của bạn: chấp nhận. Để điều này là tính cách của bạn: chấp nhận, hoàn toàn chấp nhận. Và thế thì bạn sẽ ngạc nhiên: Cuộc sống bao giờ cũng sẵn sàng mưa rào quà của nó lên bạn. Cuộc sống không phải là kẻ keo kiệt, sự tồn tại bao giờ cũng cho thừa thãi - nhưng chúng ta không thể nhận được nó bởi vì chúng ta không cảm thấy rằng chúng ta xứng đáng để nhận nó.
Đó là lí do tại sao mọi người níu bám lấy khổ sở - họ phù hợp với việc lập trình của mình. Mọi người cứ tự trừng phạt mình theo cả nghìn lẻ một cách thức tinh vi. Tại sao? Bởi vì điều đó khớp với chương trình. Nếu bạn không như bạn đáng phải thế, bạn phải tự trừng phạt mình, bạn phải tạo ra khổ sở cho bản thân mình. Đó là lí do tại sao mọi người cảm thấy thoải mái khi họ khổ sở.
Để tôi nói điều đó: Mọi người cảm thấy hạnh phúc khi họ khổ sở; họ trở nên rất, rất không thoải mái khi họ hạnh phúc. Đây là quan sát của tôi về hàng nghìn và hàng nghìn người: Khi họ khổ sở, mọi thứ là như nó đáng phải vậy. Họ chấp nhận nó - nó khớp với ước định của họ, với tâm trí họ. Họ biết họ đang kinh khủng thế nào, họ biết rằng họ là tội nhân.
Bạn đã từng được bảo rằng bạn được sinh ra trong tội lỗi. Ngu xuẩn làm sao! Vô nghĩa làm sao! Con người không được sinh ra trong tội lỗi, con người được sinh ra trong hồn nhiên. Chưa bao giờ có bất kì tội lỗi nguyên thuỷ nào, chỉ có mỗi hồn nhiên nguyên thuỷ. Từng đứa trẻ được sinh ra trong hồn nhiên. Chúng ta làm cho nó cảm thấy mặc cảm - chúng ta bắt đầu nói, "Điều này không được vậy. Con phải giống thế này." Và đứa trẻ thì tự nhiên và hồn nhiên. Chúng ta phạt nó vì tự nhiên và hồn nhiên, và chúng ta thưởng nó vì giả tạo và tinh ranh. Chúng ta thưởng cho nó vì là rởm - tất cả phần thưởng của chúng ta đều dành cho người rởm. Nếu ai đó hồn nhiên, chúng ta không cho phần thưởng nào; chúng ta không quan tâm gì đến người đó, chúng ta không có kính trọng gì người đó. Hồn nhiên bị kết án, hồn nhiên bị coi là đồng nghĩa với tội ác. Hồn nhiên bị coi là ngu xuẩn, tinh ranh được coi là thông minh. Cái rởm được chấp nhận - cái rởm khớp với xã hội rởm.
Thế thì toàn thể cuộc sống của bạn sẽ chẳng là gì ngoài nỗ lực để tạo ra ngày một nhiều trừng phạt bản thân mình. Và bất kì điều gì bạn làm cũng đều sai, cho nên bạn phải tự trừng phạt mình vì mọi niềm vui. Ngay cả khi niềm vui tới - mặc cho bản thân bạn, tự nhủ mình, khi niềm vui tới mặc cho bản thân bạn, khi thỉnh thoảng Thượng đế đơn giản đâm sầm vào bạn và bạn không thể né tránh được ngài - ngay lập tức bạn bắt đầu trừng phạt bản thân mình. Cái gì đó đã đi sai - làm sao điều này có thể xảy ra cho người khủng khiếp như bạn?
 
Lão Tử nói:
Khi con người được sinh ra, con người mềm và yếu; vào lúc chết, con người cứng và rắn. Khi mọi vật và thảo mộc còn sống, chúng mềm mại và dễ uốn; khi chúng chết, chúng giòn và khô. Do đó tính cứng và rắn là bạn đồng hành của cái chết, và tính mềm mại và dịu dàng là bạn đồng hành của cuộc sống.
Do đó khi quân đội cứng đầu, nó sẽ thua trên chiến trường. Khi cây cứng rắn, nó sẽ bị chặt hạ. Cái lớn và mạnh thuộc vào bên dưới. Cái mềm mại và yếu đuối thuộc về đỉnh.
Cuộc sống là dòng sông, dòng chảy, sự liên tục không bắt đầu và không kết thúc. Nó không đi đến chỗ nào đó, nó bao giờ cũng ở đây. Nó không đi từ chỗ nào đó tới chỗ nào đó khác, nó bao giờ cũng đi từ ở đây tới ở đây. Thời gian duy chất cho cuộc sống là bây giờ, và chỗ duy nhất là ở đây. Không có tranh đấu để đạt tới, không có gì để đạt tới. Không có tranh đấu để chinh phục, do đó không có gì để chinh phục. Không có nỗ lực để bảo vệ, bởi vì không có gì để được bảo vệ. Chỉ cuộc sống tồn tại, một mình, tuyệt đối một mình, đẹp trong tính một mình của nó, oai nghiêm trong tính một mình của nó.
Bạn có thể sống cuộc sống theo hai cách: Bạn có thể tuôn chảy cùng với nó - thế thì bạn cũng oai nghiêm, bạn có duyên dáng, duyên dáng của không bạo hành, không xung đột, không tranh đấu. Thế thì bạn có cái đẹp, như trẻ thơ, tựa bông hoa, mềm mại, tinh tế, không bị biến chất. Nếu bạn tuôn chảy cùng cuộc sống, bạn mang tính tôn giáo. Đó là điều tôn giáo nghĩa là gì đối với Lão Tử, hay với tôi.
Tôn giáo thông thường nghĩa là tranh đấu với cuộc sống, vì Thượng đế. Thông thường điều đó có nghĩa là Thượng đế là mục đích, và cuộc sống phải bị phủ nhận và bị đấu tranh. Cuộc sống phải bị hi sinh, và Thượng đế phải được đạt tới. Tôn giáo thông thường này là phi tôn giáo. Tôn giáo thông thường này chỉ là một phần của tâm trí tầm thường, bạo hành, hung hăng.
Không có Thượng đế bên ngoài cuộc sống; cuộc sống là Thượng đế. Nếu bạn phủ nhận cuộc sống, bạn phủ nhận Thượng đế; nếu bạn hi sinh cuộc sống, bạn hi sinh Thượng đế. Trong tất cả những hi sinh, chỉ Thượng đế bị hi sinh. George Gurdjieff thường nói - nó có vẻ như ngược đời, nhưng nó là đúng - rằng mọi tôn giáo đều chống lại Thượng đế. Nếu cuộc sống là Thượng đế, thế thì phủ nhận, từ bỏ, hi sinh nó là đi ngược lại Thượng đế. Nhưng dường như Gurdjieff đã không biết nhiều về Lão Tử. Hay cho dù ông ấy đã biết về Lão Tử, ông ấy đã nói cùng điều bởi vì Lão Tử dường như không mang tính tôn giáo thường. Ông ấy nhiều phần giống nhà thơ, nhạc sĩ, nghệ sĩ, người sáng tạo hơn là nhà thượng đế học, tu sĩ, người thuyết giảng, triết gia. Ông ấy bình thường tới mức bạn không thể nghĩ rằng ông ấy mang tính tôn giáo. Nhưng thực sự, mang tính tôn giáo là bình thường một cách phi thường trong cuộc sống tới mức bộ phận không chống lại toàn thể, mà bộ phận tuôn chảy cùng với toàn thể. Mang tính tôn giáo là không tách rời khỏi dòng chảy.
Mang tính phi tôn giáo là có tâm trí riêng của bạn trong nỗ lực để chiến thắng, để chinh phục, để đạt tới đâu đó. Nếu bạn có mục đích, bạn mang tính phi tôn giáo. Nếu bạn đang nghĩ về ngày mai, bạn đã bỏ lỡ tôn giáo. Tôn giáo không có ngày mai cho nó. Đó là lí do tại sao Jesus nói, "Đừng nghĩ về ngày mai. Ngắm hoa loa kèn trên cánh đồng, chúng đang nở hoa bây giờ." Mọi thứ đang có, đều là bây giờ. Mọi thứ đang sống động là sống động bây giờ. Bây giờ là thời gian duy nhất, vĩnh hằng duy nhất.
Có hai khả năng. Một cách là bạn có thể tranh đấu với cuộc sống, bạn có thể có những mục đích riêng tư của mình chống lại cuộc sống - và tất cả các mục đích đều mang tính riêng tư, tất cả các mục đích đều mang tính cá nhân. Bạn đang cố gắng áp đặt hình mẫu lên cuộc sống, cái gì đó của riêng bạn. Bạn đang cố gắng kéo lê cuộc sống theo mình và bạn chỉ là một phần tí hon, vi phân, nhỏ thế, và bạn đang cố gắng kéo lê toàn thể vũ trụ cùng bạn. Tất nhiên bạn nhất định bị thất bại thôi. Bạn nhất định đánh mất duyên dáng của mình, bạn nhất định trở thành cứng rắn.
Tranh đấu tạo ra cứng rắn. Cứ nghĩ về tranh đấu, và cứng rắn tinh vi tới quanh bạn. Cứ nghĩ về chống cự, và vỏ cứng nảy sinh quanh bạn, cái che phủ bạn như cái kén. Chính ý tưởng là bạn có mục đích nào đó làm cho bạn thành hòn đảo; bạn không còn là một phần của lục địa bao la của cuộc sống. Và khi bạn bị tách rời khỏi cuộc sống, bạn giống như cái cây bị tách rời khỏi đất. Nó có thể sống một chút của chất nuôi dưỡng quá khứ, nhưng thực sự nó đang chết. Cây cần rễ; cây cần được ở trong đất, được gắn với nó, là một phần của nó.
Bạn cần được gắn với lục địa cuộc sống, là một phần của nó, được bắt rễ vào trong nó. Khi bạn được bắt rễ vào trong cuộc sống, bạn mềm mại bởi vì bạn không sợ. Sợ hãi tạo ra cứng rắn. Sợ hãi tạo ra ý tưởng về an ninh, sợ hãi tạo ra ý tưởng về bảo vệ bản thân bạn. Và không cái gì giết chết như sợ hãi bởi vì trong chính ý tưởng về sợ hãi bạn bị tách rời khỏi đất, bị bật rễ.
Thế thì bạn sống trong quá khứ - đó là lí do tại sao bạn nghĩ nhiều thế về quá khứ. Điều đó không phải là trùng hợp ngẫu nhiên đâu. Tâm trí liên tục nghĩ hoặc về quá khứ hoặc về tương lai. Sao nghĩ nhiều thế về quá khứ? Cái đã qua là qua rồi! Nó không thể được khôi phục lại. Quá khứ là đã chết rồi! Sao bạn cứ nghĩ hoài về quá khứ, về cái không còn nữa và về cái mà chẳng gì có thể được làm? Bạn không thể sống được nó, bạn không thể ở trong nó, nhưng nó có thể phá huỷ khoảnh khắc hiện tại của bạn. Nhưng phải có nguyên nhân gốc rễ sâu nào đó cho nó chứ. Nguyên nhân gốc rễ sâu là ở chỗ bạn đang tranh đấu với cái toàn thể. Tranh đấu với cái toàn thể, tranh đấu với dòng sông của cuộc sống, bạn bị bật gốc rễ. Bạn đã trở thành tí hon, một hiện tượng tựa bao nang, đóng lại trong bản thân mình. Bạn đã trở thành một cá nhân, bạn không còn là một phần của vũ trụ đang nở rộng, cái bao la. Không, bạn không còn là một phần của nó. Bạn phải sống như kẻ keo kiệt trên nuôi dưỡng quá khứ của mình; đó là lí do tại sao tâm trí cứ nghĩ về quá khứ.
Và bạn phải tập hợp bản thân mình bằng cách nào đó để sẵn sàng tranh đấu; đó là lí do tại sao bạn cũng cứ nghĩ về tương lai. Tương lai cho bạn hi vọng, quá khứ cho bạn nuôi dưỡng, và ngay giữa hai điều này là cái vĩnh hằng, chính cuộc sống, cái bạn đang bỏ lỡ. Giữa quá khứ và tương lai bạn đang chết, không sống.
Có cách khác để hiện hữu - thực sự, cách duy nhất để hiện hữu bởi vì cách này không phải là cách hiện hữu; tranh đấu không phải là cách để hiện hữu. Cách khác là tuôn chảy với dòng sông, tuôn chảy cùng với nó tới mức bạn không cảm thấy rằng bạn tách rời và tuôn chảy với nó. Không, bạn trở thành một phần của nó - không chỉ một phần, bạn được nhận chìm vào trong nó; bạn đã trở thành dòng sông, không có tách rời. Khi bạn không tranh đấu, bạn trở thành cuộc sống. Khi bạn không tranh đấu, bạn đã trở thành cái bao la, cái vô hạn. Ở phương Đông trạng thái đó đã được biết tới như việc buông xuôi, tin cậy - điều chúng ta đã gọi là shraddha, tin cậy cuộc sống. Không tin cậy vào tâm trí cá nhân của bạn mà tin cậy vào cái toàn thể. Không tin cậy vào bộ phận mà tin vào toàn thể. Không tin cậy vào tâm trí mà tin cậy vào sự tồn tại. Buông xuôi, đột nhiên bạn trở nên mềm mại bởi vì thế thì không cần phải cứng rắn. Bạn không tranh đấu, không có kẻ thù. Không cần phải bảo vệ, không có thôi thúc để an toàn; bạn đã được hội nhập với cuộc sống.
Và cuộc sống là an toàn! Chỉ các bản ngã cá nhân mới không an toàn; chúng cần bảo vệ, chúng cần an toàn, chúng cần áo giáp quanh chúng. Chúng sợ, liên tục run rẩy - thế thì làm sao bạn có thể sống được? Bạn sống trong phiền não và lo lắng, bạn không sống. Bạn đánh mất tất cả vui sướng, niềm vui cực kì của việc hiện hữu ở đây - và nó là niềm vui cực kì. Nó không có nguyên nhân cho nó; nó đơn giản nảy sinh bởi vì bạn hiện hữu. Nó đơn giản bật ra bên trong bạn chỉ bởi vì bạn hiện hữu. Một khi bạn cởi mở, tuôn chảy với cuộc sống, bạn đang bật ra niềm vui liên tục, chẳng lí do nào cả! Bạn đơn giản bắt đầu cảm thấy rằng hiện hữu là hạnh phúc.
 
Top