Chào các đồng bạn, hôm nay tôi mạo muội trích chương Quí sinh của Đạo Đức Kinh, bàn về cái sự sống và chết của con người.
Kiến thức hạn hẹp, trải nghiệm chưa tới, chỉ cố tình lấy văn của kẻ khác đắp vào cho mình, ngưỡng mong đồng đọc không chê cười.
Trong nhiều trường phái triết học, và tôn giáo của phương đông, chúng ta đều nghe nói về một lý thuyết sống và chết là hai cái lẽ ăn chịu nhau mật thiết: ra khỏi cõi "sanh" là vào cõi "tử" (chết). Ở đây là bàn về sự sống và sự chết. Sống là cái cửa đi vào cõi chết; chết là cái cửa đi vào cõi sống.
Sinh ra ở đời nếu không biết đường mà kiềm chế các hành vi của thân và tâm thì sẽ nhanh chóng đi vào cõi chết. Cái gì giúp cho ta đi vào con đường sống? Đó là cái thân (Tứ chi, cửu khiếu) và tâm (thất tình, lục dục) (đây cũng là 13 nguyên nhân dẫn đến sự sinh và tử)
Cái gì làm cho ta đi vào con đường chết đó cũng chính là : Thân(tứ chi, cửu khiếu) và tâm (thất tình, lục dục)
Là một con người bình thường ai cũng có thân và tâm biết sử dụng, biết kiềm chế, điều khiển thì sẽ bình thản trước cái sống và chết.
Người xưa có bảo: " Ai ai cũng mong thoát chết; nhưng không ai biết mong thoát sống". Chủ trương của Lão tử là không ham sống sợ chết vì chết và sống là sự đối đãi và tiếp tục nhau như ngày đêm không bao giờ hết.
Đường sống (sanh chi đồ) là nói về cái sống của tinh thần, chứ không phải nói về sự sống của cơ thể. Vì vậy người đời sau cho Lão Tử là tổ của đạo trường sinh. Đó là một sự hiểu lầm, vì ông không bao giờ chủ trương sự "ham sống, sợ chết" mà với ông cả hai là một.
Như vậy sinh ra ở đời chúng ta thường có hai hướng đi chính:
1. Một đường phóng túng dục tình, làm tôi mọi cho xác thân ngoại cảnh để rồi đi vào cõi chết. Chết đây nên hiểu là chết về phương diện tinh thần
2. Một đường tu tâm, luyện khí, hãm dưỡng tính tình, bảo toàn được tinh hoa của trời đất để rồi cuối cùng trở thành chân nhân, trường sinh cùng đất trời. Trường sinh đây phải hiểu là phương diện tinh thần.
Muốn tìm được trường sinh bất tử, phải tìm cho ra được Chân thần nơi mình.
Chỉ có Chân nhân, Chân thần nơi con người mới không thể bị huỷ hoại, tử vong. Kinh Bhagavad viết: "Chân thần nơi con người bất sinh bất tử, như lai thường tại, chẳng hề sinh, có từ vạn cổ, trường tồn vĩnh cửu. Chân thần ấy chẳng bị giết khi xác thân bị giết".
Sách ngộ đạo lục cũng viết : "Con người sở dĩ làm con người được chính là do thần vậy. Thần còn thời sống, thần đi thời chết. Thần là một vật thông thiên, triệt địa, quán cổ, quán kim, không gì nhỏ mà không vào, không đâu mà không có, vào nước không ngột, vào lửa không cháy, xuyên qua kim, thạch, lớn thì trùm trời đất, nhỏ ta xuyên qua ngọn lông..."
Như vậy muốn bất tử, bất hoại cần phải:
- Đắc nhất
- Đắc thần
- Đắc đạo
- Thành thần
- Thành đạo
* tứ chi: hai tay, hai chân
*Cửu khiếu: theo quan niệm cổ xưa con người có 7 khiếu để hấp thụ, bài tiết vật chất và tinh thần để có thể trưởng thành. Nó bao gồm: 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi, 2 lỗ mắt, miệng, lỗ sinh dục, lỗ bài tiết.
* Thất tình là: hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục
* Lục dục là lục căn, hay lục tặc sinh ra bao gồm: Nhãn, nhỉ, tỉ, thiệt, thân, ý. Lục căn của con người tiếp xúc với lục trần (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp) nên sinh ra ham muốn riêng tư
Kiến thức hạn hẹp, trải nghiệm chưa tới, chỉ cố tình lấy văn của kẻ khác đắp vào cho mình, ngưỡng mong đồng đọc không chê cười.

Phiên âm | Dịch xuôi |
1. xuất nhập sinh tử 2. sinh chi đồ, thập hữu tam. Tử chi đồ, thập hữu tam. Nhân chi sinh, động chi tử địa diệc thập hữu tam. Phù hà cố? Dĩ kỳ sinh sinh chi hậu. 3. cái văn thiện nhiếp sinh giả, lục hành bất ngộ thuỷ hổ; nhập quân bất bị giáp binh. Huỷ vô sở đầu kỳ giác; hổ vô sở hổ kỳ trảo; binh vô sở dung kỳ nhận. Phù hà cố? Dĩ kỳ vô tử địa | 1. bước vào cõi sinh, tức là đã vào cõi tử 2. có 13 duyên cớ sống, chết. Con người sinh ra trên đời liền bị 13 duyên đó đưa vào cõi chết. Tại sao? Vì con người muốn sống cho hết mức. 3. nhưng ta nghe rằng người khéo giữ gìn sự sống đi trên đường không gặp tê, gặp hổ; vào trong quân lữ không cần mang giáp, mang gươm. Vì không có chỗ nào để húc, hổ không có chỗ nào đề vấu; binh không có chỗ nào để chém. Tại sao? vì họ không có chỗ chết. |
Trong nhiều trường phái triết học, và tôn giáo của phương đông, chúng ta đều nghe nói về một lý thuyết sống và chết là hai cái lẽ ăn chịu nhau mật thiết: ra khỏi cõi "sanh" là vào cõi "tử" (chết). Ở đây là bàn về sự sống và sự chết. Sống là cái cửa đi vào cõi chết; chết là cái cửa đi vào cõi sống.
Sinh ra ở đời nếu không biết đường mà kiềm chế các hành vi của thân và tâm thì sẽ nhanh chóng đi vào cõi chết. Cái gì giúp cho ta đi vào con đường sống? Đó là cái thân (Tứ chi, cửu khiếu) và tâm (thất tình, lục dục) (đây cũng là 13 nguyên nhân dẫn đến sự sinh và tử)
Cái gì làm cho ta đi vào con đường chết đó cũng chính là : Thân(tứ chi, cửu khiếu) và tâm (thất tình, lục dục)
Là một con người bình thường ai cũng có thân và tâm biết sử dụng, biết kiềm chế, điều khiển thì sẽ bình thản trước cái sống và chết.
Người xưa có bảo: " Ai ai cũng mong thoát chết; nhưng không ai biết mong thoát sống". Chủ trương của Lão tử là không ham sống sợ chết vì chết và sống là sự đối đãi và tiếp tục nhau như ngày đêm không bao giờ hết.
Đường sống (sanh chi đồ) là nói về cái sống của tinh thần, chứ không phải nói về sự sống của cơ thể. Vì vậy người đời sau cho Lão Tử là tổ của đạo trường sinh. Đó là một sự hiểu lầm, vì ông không bao giờ chủ trương sự "ham sống, sợ chết" mà với ông cả hai là một.
Như vậy sinh ra ở đời chúng ta thường có hai hướng đi chính:
1. Một đường phóng túng dục tình, làm tôi mọi cho xác thân ngoại cảnh để rồi đi vào cõi chết. Chết đây nên hiểu là chết về phương diện tinh thần
2. Một đường tu tâm, luyện khí, hãm dưỡng tính tình, bảo toàn được tinh hoa của trời đất để rồi cuối cùng trở thành chân nhân, trường sinh cùng đất trời. Trường sinh đây phải hiểu là phương diện tinh thần.
Muốn tìm được trường sinh bất tử, phải tìm cho ra được Chân thần nơi mình.
Chỉ có Chân nhân, Chân thần nơi con người mới không thể bị huỷ hoại, tử vong. Kinh Bhagavad viết: "Chân thần nơi con người bất sinh bất tử, như lai thường tại, chẳng hề sinh, có từ vạn cổ, trường tồn vĩnh cửu. Chân thần ấy chẳng bị giết khi xác thân bị giết".
Sách ngộ đạo lục cũng viết : "Con người sở dĩ làm con người được chính là do thần vậy. Thần còn thời sống, thần đi thời chết. Thần là một vật thông thiên, triệt địa, quán cổ, quán kim, không gì nhỏ mà không vào, không đâu mà không có, vào nước không ngột, vào lửa không cháy, xuyên qua kim, thạch, lớn thì trùm trời đất, nhỏ ta xuyên qua ngọn lông..."
Như vậy muốn bất tử, bất hoại cần phải:
- Đắc nhất
- Đắc thần
- Đắc đạo
- Thành thần
- Thành đạo
* tứ chi: hai tay, hai chân
*Cửu khiếu: theo quan niệm cổ xưa con người có 7 khiếu để hấp thụ, bài tiết vật chất và tinh thần để có thể trưởng thành. Nó bao gồm: 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi, 2 lỗ mắt, miệng, lỗ sinh dục, lỗ bài tiết.
* Thất tình là: hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục
* Lục dục là lục căn, hay lục tặc sinh ra bao gồm: Nhãn, nhỉ, tỉ, thiệt, thân, ý. Lục căn của con người tiếp xúc với lục trần (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp) nên sinh ra ham muốn riêng tư