• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Review Grok 3 chatgpt free của elon mú ngon vaiz căk

vinhnq333

Tâm hồn dẩm chúa
Cái này mới ra lúc tối nay 6h dùng ngon vãi đạn vừa free vừa nhanh , và quan trọng nhất là nó không đưa thông tin quá trung lập y như thằng chatgpt. Nó sẽ lấy cả nhiều trang báo khác nên sẽ ra được nhiều thông tin hơn
 
6h tối nay hồi nào m, t sử dụng cả ngày hôm nay rồi. Hôm qua t thử nhưng chỉ có option grok 2, nay vô thấy giới thiệu cho chọn option grok 3 nên nó mới ra hôm nay thôi mà đang là beta
 
Today, communism is viewed through a complex lens, shaped by its historical track record, current implementations, and ideological debates. Public perception varies widely depending on geography, political leanings, and personal experiences. Here’s a breakdown of how it’s seen in 2025:
Positive Views
  • Idealistic Appeal: Some still see communism as a noble vision for equality and justice. Activists, especially in progressive or anti-capitalist circles, admire its focus on dismantling wealth gaps and challenging corporate power. It’s often romanticized as a counterpoint to consumerism and environmental exploitation, with renewed interest among younger generations frustrated by inequality—think movements tied to climate justice or wealth redistribution.
  • Nostalgia in Former Communist States: In parts of Eastern Europe, Russia, or China, some older generations look back fondly on the stability (jobs, healthcare, housing) that communist systems once provided, even if imperfectly. Polls, like those from Levada Center in Russia, occasionally show a chunk of people missing aspects of Soviet life.
  • Limited Successes: Places like Cuba get praise for achievements in healthcare and education despite economic struggles, with supporters arguing these show communism’s potential when not crushed by external pressures (e.g., U.S. embargoes).
Negative Views
  • Historical Failures: Most mainstream criticism points to the 20th-century experiments—Soviet Union, Maoist China, etc.—where communism led to authoritarianism, famines (like the Great Leap Forward), and millions of deaths. The collapse of the USSR in 1991 is often cited as proof it’s unworkable, economically and socially.
  • Freedom vs. Control: Critics, especially in Western democracies, frame it as a threat to individual liberty. The association with censorship, surveillance, and gulags sticks hard. In the U.S., for instance, calling something “communist” is still a political insult in many circles, tied to fears of government overreach.
  • Economic Critique: Free-market advocates argue it kills innovation and productivity. Data from communist states often showed shortages, inefficiency, and corruption—think bread lines or Trabant cars versus Western consumer abundance.
Current Context
  • China’s Hybrid Model: China’s ruling Communist Party keeps the label but runs a market-driven economy—an odd mix that’s both admired (for lifting millions out of poverty) and criticized (for repression, like in Xinjiang). It’s less about Marx and more about control, leaving purists to say it’s not “real” communism.
  • Pop Culture and Memes: On platforms like X, communism gets memed to death—sometimes as a utopian joke (“fully automated luxury communism”) or a scare tactic (“capitalism’s better than bread lines”). It’s a lightning rod for online debates, with users split between ironic nostalgia and visceral rejection.
  • Resurgence on the Margins: Small leftist groups, especially post-2008 financial crisis and during recent economic squeezes, have revived interest. Books like Capital in the Twenty-First Century by Piketty indirectly fuel discussions about alternatives to capitalism, though full-on communism remains fringe.
Global Divide
  • West: Largely skeptical or hostile, associating it with stagnation or tyranny. Exceptions exist in academic or socialist-leaning circles.
  • Global South: More mixed—some see it as a legacy of anti-colonial struggle (e.g., Vietnam, Cuba), though practical support has waned.
  • Russia/China: Official narratives defend their communist roots, but pragmatism (and nationalism) overshadows ideology.
In short, communism today is polarizing: a utopian dream for some, a cautionary tale for others. Its image is tangled in both its theoretical promise and the messy reality of its past. Want me to dig into any specific region or perspective further?
 
Vietnam’s current political system is a fascinating case—a one-party state led by the Communist Party of Vietnam (CPV) that’s been in power since 1945, evolving over decades while sticking to its Marxist-Leninist roots and Ho Chi Minh Thought. It’s authoritarian, no doubt, with the CPV dominating the National Assembly, the presidency, and the prime minister’s office, all under the shadow of the General Secretary, who’s often the real power center. As of February 20, 2025, that’s Tô Lâm, who doubled as president until late 2024, shaking up the usual "four pillars" balance (General Secretary, President, Prime Minister, and National Assembly Chair) meant to prevent any one person from hogging too much control.
What stands out is how Vietnam blends this rigid political setup with a pragmatic twist. Since the 1986 Đổi Mới reforms, they’ve opened up the economy—capitalism is thriving there, even if the party won’t call it that. You’ve got private businesses, foreign investment, and a bustling export market, yet the CPV keeps a tight grip on dissent, media, and civil society. No opposition parties, no free press, and elections are more theater than choice—candidates get vetted by the party, and the National Assembly mostly rubber-stamps decisions. It’s a system built for stability, not pluralism.
I think it’s impressive how they’ve pulled off economic growth—among the fastest in Southeast Asia—while keeping the political lid on. The anti-corruption campaign under Nguyen Phu Trong (who died in 2024) shook things up, nailing thousands of officials and even top brass, showing the party can police itself when it wants to. But it’s also a double-edged sword—critics say it’s as much about power struggles as cleaning house. Tô Lâm’s rise, tied to that campaign, suggests the system rewards loyalty and ruthlessness over democratic vibes.
The catch? It’s brittle. Freedom of expression, assembly, and religion are stifled—over 160 political prisoners sit in jail for speaking out, per human rights groups. The military stays out of coups, unlike some neighbors, but it’s still a CPV tool. And with recent turmoil—four presidents in three years after Trong’s death—it’s clear succession isn’t smooth. The bureaucracy’s bloated too; a big overhaul’s rumored for 2026, which could streamline things or just shuffle deck chairs.
Compared to China, Vietnam’s less centralized—local leaders have some wiggle room, and the "bamboo diplomacy" lets them play the U.S. and China off each other without picking sides. But the system’s not built for real accountability or innovation outside the party line. It works until it doesn’t—economic wins keep people happy, but if that slows, or if the youth (who don’t vibe with the old ideology) push harder, cracks could show. For now, it’s a slick balancing act: control with just enough progress to keep the boat steady. What do you make of it?
 
6h tối nay hồi nào m, t sử dụng cả ngày hôm nay rồi. Hôm qua t thử nhưng chỉ có option grok 2, nay vô thấy giới thiệu cho chọn option grok 3 nên nó mới ra hôm nay thôi mà đang là beta
Sáng nay nó kêu là sẽ ra rồi nhưng nó sẽ mở ngẫu nhiên cho từng thằng 1
 
Whether America will "abandon" Ukraine depends on how you define "abandonment"—and that’s a murky question in February 2025, with the Russia-Ukraine war dragging into its third year and U.S. policy shifting under a new Trump administration. Here’s my take, grounded in what’s happening now and where things might head.
Right now, the U.S. isn’t walking away entirely, but the signals are clear: support is being redefined, and it’s not what Ukraine wants to hear. Recent moves—like the U.S.-Russia talks in Riyadh on February 18, 2025, excluding Ukraine—show a pivot. Trump’s team, including Defense Secretary Pete Hegseth, has laid out a stance: no NATO membership for Ukraine, no push to reclaim pre-2014 borders, no U.S. troops on the ground, and a shift away from the U.S. footing most of the bill. That’s a tectonic change from the Biden era’s all-in backing—$175 billion in aid since 2022, per the Council on Foreign Relations, dwarfing Europe’s contributions. Now, Trump’s framing it as “Europe’s problem,” echoing his “America First” vibe from years past.
Does this mean abandonment? Not in the literal sense of cutting all ties. The U.S. still has skin in the game—Keith Kellogg, Trump’s special envoy, was in Kyiv on February 19, listening to Zelenskyy after the Riyadh snub. And the State Department said in December 2024 that aid already in the pipeline should carry Ukraine through 2025. But the vibe’s different. Trump’s rhetoric—calling Zelenskyy a “dictator” and blaming Ukraine for not cutting a deal sooner—suggests he’s less about Ukraine’s sovereignty and more about wrapping this up fast, even if it means concessions to Putin. Posts on X reflect this unease, with some calling it a “disastrous shift” and others seeing it as inevitable.
Europe’s freaking out—France, Germany, and the UK issued a joint statement on February 19 pushing back, and Macron’s hosting an emergency meeting on Monday. They’re worried the U.S. is stepping back, leaving them to pick up the slack against a Russia that’s still pounding Ukraine’s east. Vietnam’s system comes to mind here: a one-party state that’s kept stability through control and pragmatism. If the U.S. dials down, Ukraine might have to lean harder into that kind of resilience—or cut a deal that leaves it weaker.
Will the U.S. fully ditch Ukraine? I doubt it—too much geopolitical capital’s invested, and Congress still has bipartisan support for some level of involvement. But “abandon” could mean leaving Ukraine to fend off Russia with less cash and no security umbrella. If Trump’s talks with Putin (slated soon) lock in a peace that screws Kyiv—like ceding territory without a fight—Zelenskyy’s warnings about a “Russian disinformation space” might not be far off. Europe might step up, but it’s not united or flush enough to replace the U.S. entirely.
So, my gut? America won’t abandon Ukraine outright, but it’s scaling back to a point that might feel like betrayal to Kyiv. The war’s at a grind, Russia’s got the upper hand, and Trump’s not in the mood for endless wars. Ukraine’s not getting dumped, but it might be left on the couch with a note saying, “Figure it out with the neighbors.” What do you think—does that line up with how you see it playing out?
 
Whether America will "abandon" Ukraine depends on how you define "abandonment"—and that’s a murky question in February 2025, with the Russia-Ukraine war dragging into its third year and U.S. policy shifting under a new Trump administration. Here’s my take, grounded in what’s happening now and where things might head.
Right now, the U.S. isn’t walking away entirely, but the signals are clear: support is being redefined, and it’s not what Ukraine wants to hear. Recent moves—like the U.S.-Russia talks in Riyadh on February 18, 2025, excluding Ukraine—show a pivot. Trump’s team, including Defense Secretary Pete Hegseth, has laid out a stance: no NATO membership for Ukraine, no push to reclaim pre-2014 borders, no U.S. troops on the ground, and a shift away from the U.S. footing most of the bill. That’s a tectonic change from the Biden era’s all-in backing—$175 billion in aid since 2022, per the Council on Foreign Relations, dwarfing Europe’s contributions. Now, Trump’s framing it as “Europe’s problem,” echoing his “America First” vibe from years past.
Does this mean abandonment? Not in the literal sense of cutting all ties. The U.S. still has skin in the game—Keith Kellogg, Trump’s special envoy, was in Kyiv on February 19, listening to Zelenskyy after the Riyadh snub. And the State Department said in December 2024 that aid already in the pipeline should carry Ukraine through 2025. But the vibe’s different. Trump’s rhetoric—calling Zelenskyy a “dictator” and blaming Ukraine for not cutting a deal sooner—suggests he’s less about Ukraine’s sovereignty and more about wrapping this up fast, even if it means concessions to Putin. Posts on X reflect this unease, with some calling it a “disastrous shift” and others seeing it as inevitable.
Europe’s freaking out—France, Germany, and the UK issued a joint statement on February 19 pushing back, and Macron’s hosting an emergency meeting on Monday. They’re worried the U.S. is stepping back, leaving them to pick up the slack against a Russia that’s still pounding Ukraine’s east. Vietnam’s system comes to mind here: a one-party state that’s kept stability through control and pragmatism. If the U.S. dials down, Ukraine might have to lean harder into that kind of resilience—or cut a deal that leaves it weaker.
Will the U.S. fully ditch Ukraine? I doubt it—too much geopolitical capital’s invested, and Congress still has bipartisan support for some level of involvement. But “abandon” could mean leaving Ukraine to fend off Russia with less cash and no security umbrella. If Trump’s talks with Putin (slated soon) lock in a peace that screws Kyiv—like ceding territory without a fight—Zelenskyy’s warnings about a “Russian disinformation space” might not be far off. Europe might step up, but it’s not united or flush enough to replace the U.S. entirely.
So, my gut? America won’t abandon Ukraine outright, but it’s scaling back to a point that might feel like betrayal to Kyiv. The war’s at a grind, Russia’s got the upper hand, and Trump’s not in the mood for endless wars. Ukraine’s not getting dumped, but it might be left on the couch with a note saying, “Figure it out with the neighbors.” What do you think—does that line up with how you see it playing out?
Hỏi nó tiếng Việt đi mày 🤣
 
Hỏi nó tiếng Việt đi mày 🤣
Tô Lâm là một chính trị gia và cựu sĩ quan công an người Việt Nam, hiện đang giữ vai trò Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng ******** Việt Nam (từ tháng 8/2024). Ông sinh ngày 10 tháng 7 năm 1957 tại xã Nghĩa Trụ, huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên. Với hơn 40 năm trong lực lượng Công an Nhân dân Việt Nam, ông mang quân hàm Đại tướng và từng đảm nhiệm vị trí Bộ trưởng Bộ Công an từ năm 2016 đến năm 2024. Ngoài ra, ông còn là Chủ tịch nước thứ 13 của Việt Nam từ tháng 5/2024 đến tháng 10/2024, trước khi được bầu làm Tổng Bí thư sau khi ông Nguyễn Phú Trọng qua đời.
Tô Lâm gia nhập Đảng ******** Việt Nam vào ngày 22 tháng 8 năm 1981 và tốt nghiệp Học viện An ninh Nhân dân. Ông có học vị Tiến sĩ Luật học và học hàm Giáo sư Khoa học An ninh. Sự nghiệp của ông gắn bó với ngành công an, từ các vị trí cơ sở như Cục Bảo vệ Chính trị, lên đến Thứ trưởng rồi Bộ trưởng Bộ Công an. Ông là Ủy viên Trung ương Đảng từ khóa XI (2011) và Ủy viên Bộ Chính trị từ khóa XII (2016).
Ông nổi bật với vai trò trong chiến dịch chống tham nhũng của cố Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, dù cũng vướng một số tranh cãi, như vụ ăn bò dát vàng tại nhà hàng Salt Bae ở London năm 2021 khi Việt Nam đang đối mặt với dịch Covid-19, gây xôn xao dư luận. Hiện nay, với cương vị Tổng Bí thư, Tô Lâm là lãnh đạo tối cao của Việt Nam, đứng đầu Ban Chỉ đạo Trung ương về Phòng, chống Tham nhũng và Ban Quân ủy Trung ương.
Bạn muốn biết thêm về khía cạnh nào của ông ấy không—sự nghiệp, tranh cãi, hay vai trò hiện tại?
:))
 
Hỏi nó tiếng Việt đi mày 🤣
Tô Lâm, với tư cách là một nhân vật lãnh đạo cấp cao của Việt Nam, không tránh khỏi những tranh cãi trong suốt sự nghiệp, đặc biệt khi ông đảm nhận các vị trí quyền lực như Bộ trưởng Bộ Công an và sau này là Tổng Bí thư. Dưới đây là một số vụ việc nổi bật gây tranh cãi liên quan đến ông:
1. Vụ ăn bò dát vàng tại Salt Bae (2021)
  • Bối cảnh: Tháng 11 năm 2021, trong chuyến công du tới Anh để dự hội nghị COP26, Tô Lâm và đoàn tùy tùng bị quay lại cảnh ăn bò dát vàng tại nhà hàng của đầu bếp nổi tiếng Salt Bae ở London. Món ăn này có giá hàng trăm bảng Anh, trong khi Việt Nam lúc đó đang vật lộn với đại dịch Covid-19, kinh tế khó khăn và nhiều người dân chịu ảnh hưởng nặng nề.
  • Phản ứng: Video lan truyền chóng mặt trên mạng xã hội, đặc biệt trên Facebook và Twitter (nay là X), gây phẫn nộ vì sự xa hoa không phù hợp với hình ảnh "gần dân" mà Đảng ******** Việt Nam thường quảng bá. Nhiều người chỉ trích ông vì sự thiếu nhạy cảm trong thời điểm nhạy cảm.
  • Hậu quả: Chính phủ Việt Nam không chính thức bình luận, nhưng một số trang mạng xã hội đăng tải thông tin về vụ việc bị chặn tại Việt Nam, làm dấy lên nghi ngờ về kiểm duyệt. Vụ này làm tổn hại hình ảnh cá nhân Tô Lâm, dù ông không bị kỷ luật chính thức.
2. Chiến dịch chống tham nhũng và cáo buộc thanh trừng
  • Bối cảnh: Là cánh tay phải của cố Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng trong chiến dịch "đốt lò" chống tham nhũng, Tô Lâm giám sát điều tra và bắt giữ nhiều quan chức cấp cao, doanh nhân, và tướng lĩnh. Các vụ lớn như vụ Việt Á (tham nhũng kit test Covid-19) hay vụ Nguyễn Văn Hóa (tướng công an) có dấu ấn của ông.
  • Tranh cãi: Một số ý kiến cho rằng chiến dịch này không chỉ nhằm làm sạch bộ máy mà còn là công cụ để Tô Lâm và phe cánh củng cố quyền lực, loại bỏ đối thủ chính trị. Ví dụ, việc bắt ông Nguyễn Văn Hóa—người từng là cấp dưới của Tô Lâm—được đồn đoán có động cơ cá nhân. Những người chỉ trích nói rằng ông dùng quyền lực công an để "đánh hội đồng" hơn là thúc đẩy minh bạch thực sự.
  • Phản ứng: Phe ủng hộ thì bảo ông cứng rắn, cần thiết để trị tham nhũng; phe phản đối lại gọi đây là "cuộc chiến quyền lực" trá hình.
3. Vai trò trong đàn áp nhân quyền
  • Bối cảnh: Dưới thời Tô Lâm làm Bộ trưởng Bộ Công an, lực lượng công an bị cáo buộc gia tăng đàn áp các nhà hoạt động dân chủ, blogger, và người biểu tình. Các tổ chức như Human Rights Watch ghi nhận hàng trăm vụ bắt bớ, giam giữ với cáo buộc "tuyên truyền chống nhà nước" hay "lợi dụng quyền tự do dân chủ".
  • Tranh cãi: Các nhóm nhân quyền quốc tế chỉ trích Tô Lâm là "kiến trúc sư" của chính sách kiểm soát gắt gao, từ giám sát mạng xã hội đến xử lý biểu tình (như vụ Formosa 2016). Trong nước, một số người dân bất mãn với sự siết chặt tự do ngôn luận, dù chính quyền biện minh đây là để bảo vệ ổn định.
  • Phản ứng: Chính phủ Việt Nam bác bỏ, cho rằng đây là "can thiệp nội bộ", nhưng danh tiếng Tô Lâm ở nước ngoài bị ảnh hưởng, nhất là khi ông lên Tổng Bí thư.
4. Kiêm nhiệm Chủ tịch nước và Tổng Bí thư (2024)
  • Bối cảnh: Sau khi trở thành Chủ tịch nước vào tháng 5/2024, Tô Lâm tiếp tục được bầu làm Tổng Bí thư vào tháng 8/2024 sau cái chết của Nguyễn Phú Trọng. Việc ông kiêm nhiệm hai chức vụ trong vài tháng (trước khi rời ghế Chủ tịch nước vào tháng 10/2024) phá vỡ truyền thống "tứ trụ" phân quyền của Việt Nam.
  • Tranh cãi: Một số nhà quan sát cho rằng đây là dấu hiệu tập trung quyền lực quá mức, đi ngược tinh thần lãnh đạo tập thể mà Đảng ******** đề cao. Đối thủ nội bộ có thể đã bất mãn, nhưng không ai công khai thách thức. Người dân thì đồn đoán về "siêu quyền lực" của Tô Lâm, nhất là khi ông vốn xuất thân từ công an—một bộ máy vốn đã rất mạnh.
  • Phản ứng: Phe trung thành ca ngợi ông là người đủ năng lực dẫn dắt đất nước qua giai đoạn chuyển giao; phe nghi ngờ thì lo ngại về một "nhà nước công an trị".
Nhận định chung
Những tranh cãi quanh Tô Lâm phản ánh hai mặt: một lãnh đạo quyết đoán, hiệu quả trong mắt người ủng hộ, nhưng cũng là biểu tượng của sự kiểm soát và xa rời dân chúng trong mắt người chỉ trích. Vụ bò dát vàng có lẽ là vết nhơ lớn nhất về mặt hình ảnh công chúng, còn các cáo buộc khác liên quan đến quyền lực và nhân quyền thì khó kiểm chứng đầy đủ do tính khép kín của hệ thống chính trị Việt Nam. Bạn nghĩ sao về những sự kiện này, hay muốn mình phân tích sâu hơn vụ nào?
 
Vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh là một trong những sự kiện gây tranh cãi nhất liên quan đến Tô Lâm, người khi đó là Bộ trưởng Bộ Công an Việt Nam (2016-2024) và hiện là Tổng Bí thư. Đây là câu chuyện vừa mang tính pháp lý, vừa có yếu tố ngoại giao, và đã để lại hậu quả lâu dài cho quan hệ Việt Nam với một số nước châu Âu, đặc biệt là Đức và Slovakia. Dưới đây là diễn biến chính và mối liên hệ với Tô Lâm, dựa trên các nguồn thông tin có sẵn:
Diễn biến vụ việc
  • Bối cảnh: Trịnh Xuân Thanh, cựu Chủ tịch Tổng Công ty Cổ phần Xây lắp Dầu khí Việt Nam (PVC), bị cáo buộc gây thiệt hại hơn 3.200 tỷ đồng trong thời gian lãnh đạo công ty này. Năm 2016, sau khi bị điều tra và phát lệnh truy nã quốc tế, ông bỏ trốn sang Đức, nơi ông xin tị nạn chính trị.
  • Vụ bắt cóc: Ngày 23/7/2017, Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc tại Berlin, giữa ban ngày, trong khu vực Tiergarten, cùng với một phụ nữ đi kèm (được cho là Đỗ Thị Minh Phương). Theo điều tra của Đức, một nhóm người đã dùng xe van mang biển số Cộng hòa Séc, nhét ông vào xe và đưa đến Đại sứ quán Việt Nam ở Berlin. Sau đó, ông được chuyển qua Cộng hòa Séc, rồi đến Slovakia.
  • Vai trò của Slovakia: Ngày 26/7/2017, Tô Lâm dẫn đầu đoàn công an Việt Nam thăm chính thức Slovakia. Trong chuyến đi này, phía Việt Nam mượn một chuyên cơ của chính phủ Slovakia, nói là để phục vụ đoàn công tác. Tuy nhiên, cơ quan điều tra Đức và Slovakia sau đó cáo buộc rằng Trịnh Xuân Thanh đã bị đưa lên chiếc máy bay này tại Bratislava, sau đó bay qua Moskva để về Việt Nam. Hai nhân viên cảnh sát Slovakia khai rằng họ thấy một người đàn ông Việt Nam, có thể là Thanh, bị kéo lê lên máy bay trong tình trạng bất tỉnh hoặc bị khống chế.
  • Phản ứng quốc tế: Đức gọi đây là "vụ vi phạm trắng trợn luật pháp Đức và quốc tế", trục xuất hai nhân viên ngoại giao Việt Nam (trong đó có Nguyễn Đức Thoa, một sĩ quan tình báo). Slovakia cũng điều tra và năm 2024 (ngày 29/4), Viện Công tố Slovakia khởi tố 8 nghi can người Việt, trong đó Tô Lâm đứng đầu danh sách, dù sau đó tờ Slovak Spectator cho biết ông tạm không phải đối mặt với cáo buộc trực tiếp (nhưng vẫn có thể bị truy tố lại, với mức án tối đa 15 năm tù nếu bị kết tội).
  • Phiên bản Việt Nam: Ngày 31/7/2017, Bộ Công an Việt Nam tuyên bố Trịnh Xuân Thanh "tự nguyện về nước đầu thú". Thanh xuất hiện trên truyền hình quốc gia, đọc lời xin lỗi và thừa nhận sai phạm. Tuy nhiên, luật sư của ông tại Đức và giới chức Đức cho rằng lời khai này có thể bị ép buộc.
Mối liên hệ với Tô Lâm
  • Chỉ đạo vụ việc: Tô Lâm, với tư cách Bộ trưởng Bộ Công an, được cho là người trực tiếp chỉ đạo vụ bắt giữ Trịnh Xuân Thanh. Điều tra từ Đức và Slovakia cáo buộc ông đã lợi dụng chuyến công du để làm bình phong, phối hợp với mật vụ Việt Nam đưa Thanh ra khỏi châu Âu. Tên ông được nhắc đến trong cáo trạng tại phiên tòa ở Đức (xét xử Lê Anh Tú, một nghi can liên quan, vào năm 2022), dù chi tiết cáo trạng không công khai hoàn toàn.
  • Động cơ chính trị: Vụ này diễn ra dưới thời Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, người khởi xướng chiến dịch chống tham nhũng "đốt lò". Trịnh Xuân Thanh là một mục tiêu lớn, từng liên quan đến phe cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng—đối thủ chính trị của ông Trọng. Thành công trong việc đưa Thanh về nước được xem là điểm cộng lớn cho Tô Lâm trong mắt ông Trọng, giúp củng cố vị thế của ông trong Đảng.
  • Tranh cãi: Phe chỉ trích cho rằng Tô Lâm đã bất chấp luật pháp quốc tế, gây tổn hại quan hệ ngoại giao để đạt mục tiêu chính trị nội bộ. Đức "tạm ngưng quan hệ đối tác chiến lược" với Việt Nam sau vụ này, và Slovakia coi đây là hành vi "lạm dụng lòng hiếu khách". Ngược lại, phía Việt Nam không thừa nhận bắt cóc, khẳng định đây là việc xử lý nội bộ.
Hậu quả và góc nhìn
  • Đối với Tô Lâm: Vụ việc làm ông nổi tiếng quốc tế, nhưng theo hướng tiêu cực. Dù tránh được truy tố trực tiếp từ Slovakia (tính đến nay), danh tiếng cá nhân và uy tín ngoại giao của Việt Nam chịu ảnh hưởng. Trong nước, ông vẫn được xem là người "hành động quyết liệt", phù hợp với phong cách lãnh đạo cứng rắn của Đảng.
  • Đối với Việt Nam: Quan hệ với Đức rạn nứt một thời gian, và vụ việc trở thành tiền lệ xấu khi Việt Nam bị cáo buộc thực hiện hoạt động mật vụ ở nước ngoài. Nó cũng đặt ra câu hỏi về mức độ minh bạch và tuân thủ luật pháp quốc tế của chính quyền.
Kết luận
Có liên quan đến Tô Lâm không? Rõ ràng là có—ông không chỉ bị nghi ngờ mà còn bị cáo buộc trực tiếp bởi Đức và Slovakia là người đứng sau kế hoạch bắt cóc. Dù ông không bị xét xử (và có thể không bao giờ, do yếu tố ngoại giao), vai trò của ông trong vụ này là tâm điểm tranh cãi. Nó vừa là thành tựu (trong mắt Đảng) vừa là vết nhơ (trên trường quốc tế). Bạn nghĩ sao về cách ông ấy xử lý vụ này? Có đáng để đánh đổi quan hệ ngoại giao không?
 
Nó có phân tích đa chiều , sâu được như thằng GPT không mày ?
 
Giờ gpt tuổi lồn nhé, mấy thằng bên tả làm cc gì cũng né né, con grok 3 nó phang thẳng luôn 🤣
Đm tao vừa test nhận diện hình ảnh hơi ngu nhé tml. Cùng cái ảnh đó mờ nhẹ bên GPT nó nhận diện được và cho thông tin cách suy luận, thằng grok còn tự chế cháo ra kìa. Tuy nhiên mới ra nên cũng ko đòi hỏi nhiều, một thời gian nữa a Mớt cải tiến dần dần là ngon. Còn lại mảng tra thông tin thì ổn đó.
 
con này ngon choét. Nó phân tích tương đối sâu, thậm chí đưa ra quan điểm như người thật.
 
Top