• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Có Video #savetraulaixe #foranimalsvietnam Anh em hãy cứu lấy trâu lai xe

TUG

Người phá đò sông Đà
Vatican-City
Lụm lặt trên facebook và tao thấy câu nói của Putin nó đúng: "càng hiểu rõ con người thì tôi càng yêu quí loài chó"
Hoài niệm về những giọt nước mắt cuối cùng của bạn trâu số 09 - Lễ hội chọi trâu Hải Lựu năm 2024..
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vậy mà cũng đã tròn một năm trôi qua kể từ ngày chúng mình đi khảo sát Lễ hội chọi trâu Hải Lựu năm 2024. Những ký ức ấy có thể dần phai nhạt theo thời gian, nhưng những cảm xúc mà mình trải qua ở Lễ hội dường như vẫn còn nguyên vẹn, như một nỗi á-m ả-nh không thể nào phai.
Mình vẫn nhớ trận đ-ấu giữa bạn trâu số 09 và bạn trâu số 12 – một trong những trận đ-ấu nổi bật của Lễ hội năm ấy. Bạn trâu số 12 có sức vóc vạm vỡ và mạnh mẽ, với đôi sừng dài vút nh-ọ-n ho-ắt và cặp mắt long lanh tinh tường. Đối thủ của bạn ấy - bạn trâu số 09 - tuy nhỏ bé hơn, nhưng lại nhanh nhẹn và vô cùng g-a-n l-ỳ, sở hữu những đòn t-ấn c-ông đầy m-ãnh l-ực như hổ l-ao và đ-ánh d-ậ-p từ xa. Lối đ-ánh của bạn ấy s-ắ-c b-é-n và luôn biết chớp lấy thời cơ để t-ấn c-ông khi đối thủ để lộ ra sơ hở. Tuy nhiên, sau bảy lần chủ động t-ấn c-ông với nhiều nỗ lực, bạn trâu số 09 đã chạm đến giới hạn chịu đựng và buộc phải b-ỏ ch-ạy sau đ-òn m-óc s-ừng hi-ểm h-óc của bạn trâu số 12. Kháp đấu của hai bạn kéo dài gần 20 phút, dù bị nhiều ch-ấn th-ương vô cùng đ-au đ-ớn, nhưng bạn trâu số 09 đã ch-iến đ-ấu rất cống hiến với tất cả sức mạnh và lòng dũng cảm của mình - như một chiến binh thực sự kiên cường - cho đến những giây phút cuối cùng.
Trận đấu của hai bạn đã làm khuấy động cả khán đài và mang đến một bầu không khí sôi động cho Lễ hội. Nhưng đổi lại, điều mà hai bạn ấy nhận được sau đó không phải là những ngày tháng nghỉ ngơi để phục hồi thể chất và tinh thần, mà là tiến thẳng về phía l-ò m-ổ…
Video bên dưới (mình để trong phần bình luận) ghi lại cảnh bạn trâu số 09 đang đứng chờ đến lượt mình bên ngoài khu gi*t m-ổ. Ban đầu, bạn ấy vẫn khá điềm tĩnh, nhưng cho đến khi ngửi thấy mùi m-á-u trên nền đất, khi cảm giác cái ch*t đang đến cận kề, bạn ấy đã y-ế-u lòng… Và bạn ấy khóc, những giọt nước mắt nóng hổi nối đuôi nhau tuôn chảy thành dòng, lã chã rơi trên vết th-ương còn đang r-ỉ m-á-u. Mình chứng kiến cảnh ấy, không thể kìm nén được cảm xúc, cũng qu-ặn l-òng mà bật khóc theo, n-ấc ngh-ẹn từng đợt liên hồi trong cổ họng vì thật sự quá đỗi th-ương t-âm... Bạn ấy ngậm ngùi nhìn mình, đôi mắt chất chứa đầy nỗi buồn và sự u-ấ-t ứ-c, như thể bạn ấy muốn h-é-t lên với cả thế giới rằng “Tại sao?”… Những giọt nước mắt của bạn ấy, không chỉ là nỗi đ-a-u th-ể x-ác, mà còn là sự nhận biết về một kết cục đ-au th-ương không thể tránh khỏi.
Những bạn trẻ phục vụ Lễ hội đứng quanh đó thấy vậy cũng không khỏi x-ót x-a, mà chỉ có thể động viên và an ủi bạn trâu ấy. Nhưng cái kết này đã được định sẵn, và không ai có thể làm gì khác vào lúc đó. Mình tin rằng, vào khoảnh khắc ấy, bạn trâu số 09 đã hiểu rõ số phận của mình, nhưng chỉ có thể chấp nhận bởi bạn ấy không có quyền được lựa chọn. Bên ngoài kia, người ta đã đang m-u-a b-á-n rôm rả, với mùi m-á-u t-a-nh v-ương v-ất trong không khí như một tấm màn t-a-n-g th-ư-ơng bao phủ khắp khu vực.
Lễ hội chọi trâu, dù mang đến những giây phút tự hào và niềm vui chiến thắng, nhưng cũng luôn chứa đựng những nỗi buồn lặng lẽ. Những người chủ trâu, những người đã gắn bó với trâu trong suốt khoảng thời gian huấn luyện chuẩn bị cho lễ hội, rồi sẽ phải chứng kiến sự ra đi của một (người) bạn đồng hành, một thành viên trong gia đình mà họ đã hết lòng yêu thương, chăm sóc. Trong không khí ấy, đâu đó vẫn vang vọng những lời an ủi, những cử chỉ quan tâm vỗ về dành cho các bạn trâu, nhưng cuối cùng, những gì còn lại chỉ là lời từ biệt đầy tiếc nuối, mang theo những tâm nguyện được gửi gắm trong mỗi cuộc chia ly...
Vậy vì lý do gì mà những khát vọng cầu mong cho quốc thái dân an, cho mùa màng bội thu lại phải đánh đổi bằng những sự hy sinh không cần thiết, đầy đ-a-u đ-ớ-n và ph-ả-n nhân văn như thế? Vì lý do gì mà những s-inh l-inh này phải cống hiến cho cộng đồng bằng m-á-u và nước mắt, nhưng lại không được đền đáp một cách xứng đáng? Liệu đây có thực sự là một nét đẹp trong truyền thống và văn hóa của chúng ta? Hay chỉ là một phần trong sự t-à-n á-c mà chúng ta nên nhìn nhận lại?
Mình không có câu trả lời, nhưng mình tin rằng, nếu không thay đổi, nếu không dừng lại để suy ngẫm về những giá trị mà chúng ta đang bảo vệ, thì những nỗi đ-a-u ấy sẽ còn kéo dài mãi…
 
Lụm lặt trên facebook và tao thấy câu nói của Putin nó đúng: "càng hiểu rõ con người thì tôi càng yêu quí loài chó"
Hoài niệm về những giọt nước mắt cuối cùng của bạn trâu số 09 - Lễ hội chọi trâu Hải Lựu năm 2024..
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vậy mà cũng đã tròn một năm trôi qua kể từ ngày chúng mình đi khảo sát Lễ hội chọi trâu Hải Lựu năm 2024. Những ký ức ấy có thể dần phai nhạt theo thời gian, nhưng những cảm xúc mà mình trải qua ở Lễ hội dường như vẫn còn nguyên vẹn, như một nỗi á-m ả-nh không thể nào phai.
Mình vẫn nhớ trận đ-ấu giữa bạn trâu số 09 và bạn trâu số 12 – một trong những trận đ-ấu nổi bật của Lễ hội năm ấy. Bạn trâu số 12 có sức vóc vạm vỡ và mạnh mẽ, với đôi sừng dài vút nh-ọ-n ho-ắt và cặp mắt long lanh tinh tường. Đối thủ của bạn ấy - bạn trâu số 09 - tuy nhỏ bé hơn, nhưng lại nhanh nhẹn và vô cùng g-a-n l-ỳ, sở hữu những đòn t-ấn c-ông đầy m-ãnh l-ực như hổ l-ao và đ-ánh d-ậ-p từ xa. Lối đ-ánh của bạn ấy s-ắ-c b-é-n và luôn biết chớp lấy thời cơ để t-ấn c-ông khi đối thủ để lộ ra sơ hở. Tuy nhiên, sau bảy lần chủ động t-ấn c-ông với nhiều nỗ lực, bạn trâu số 09 đã chạm đến giới hạn chịu đựng và buộc phải b-ỏ ch-ạy sau đ-òn m-óc s-ừng hi-ểm h-óc của bạn trâu số 12. Kháp đấu của hai bạn kéo dài gần 20 phút, dù bị nhiều ch-ấn th-ương vô cùng đ-au đ-ớn, nhưng bạn trâu số 09 đã ch-iến đ-ấu rất cống hiến với tất cả sức mạnh và lòng dũng cảm của mình - như một chiến binh thực sự kiên cường - cho đến những giây phút cuối cùng.
Trận đấu của hai bạn đã làm khuấy động cả khán đài và mang đến một bầu không khí sôi động cho Lễ hội. Nhưng đổi lại, điều mà hai bạn ấy nhận được sau đó không phải là những ngày tháng nghỉ ngơi để phục hồi thể chất và tinh thần, mà là tiến thẳng về phía l-ò m-ổ…
Video bên dưới (mình để trong phần bình luận) ghi lại cảnh bạn trâu số 09 đang đứng chờ đến lượt mình bên ngoài khu gi*t m-ổ. Ban đầu, bạn ấy vẫn khá điềm tĩnh, nhưng cho đến khi ngửi thấy mùi m-á-u trên nền đất, khi cảm giác cái ch*t đang đến cận kề, bạn ấy đã y-ế-u lòng… Và bạn ấy khóc, những giọt nước mắt nóng hổi nối đuôi nhau tuôn chảy thành dòng, lã chã rơi trên vết th-ương còn đang r-ỉ m-á-u. Mình chứng kiến cảnh ấy, không thể kìm nén được cảm xúc, cũng qu-ặn l-òng mà bật khóc theo, n-ấc ngh-ẹn từng đợt liên hồi trong cổ họng vì thật sự quá đỗi th-ương t-âm... Bạn ấy ngậm ngùi nhìn mình, đôi mắt chất chứa đầy nỗi buồn và sự u-ấ-t ứ-c, như thể bạn ấy muốn h-é-t lên với cả thế giới rằng “Tại sao?”… Những giọt nước mắt của bạn ấy, không chỉ là nỗi đ-a-u th-ể x-ác, mà còn là sự nhận biết về một kết cục đ-au th-ương không thể tránh khỏi.
Những bạn trẻ phục vụ Lễ hội đứng quanh đó thấy vậy cũng không khỏi x-ót x-a, mà chỉ có thể động viên và an ủi bạn trâu ấy. Nhưng cái kết này đã được định sẵn, và không ai có thể làm gì khác vào lúc đó. Mình tin rằng, vào khoảnh khắc ấy, bạn trâu số 09 đã hiểu rõ số phận của mình, nhưng chỉ có thể chấp nhận bởi bạn ấy không có quyền được lựa chọn. Bên ngoài kia, người ta đã đang m-u-a b-á-n rôm rả, với mùi m-á-u t-a-nh v-ương v-ất trong không khí như một tấm màn t-a-n-g th-ư-ơng bao phủ khắp khu vực.
Lễ hội chọi trâu, dù mang đến những giây phút tự hào và niềm vui chiến thắng, nhưng cũng luôn chứa đựng những nỗi buồn lặng lẽ. Những người chủ trâu, những người đã gắn bó với trâu trong suốt khoảng thời gian huấn luyện chuẩn bị cho lễ hội, rồi sẽ phải chứng kiến sự ra đi của một (người) bạn đồng hành, một thành viên trong gia đình mà họ đã hết lòng yêu thương, chăm sóc. Trong không khí ấy, đâu đó vẫn vang vọng những lời an ủi, những cử chỉ quan tâm vỗ về dành cho các bạn trâu, nhưng cuối cùng, những gì còn lại chỉ là lời từ biệt đầy tiếc nuối, mang theo những tâm nguyện được gửi gắm trong mỗi cuộc chia ly...
Vậy vì lý do gì mà những khát vọng cầu mong cho quốc thái dân an, cho mùa màng bội thu lại phải đánh đổi bằng những sự hy sinh không cần thiết, đầy đ-a-u đ-ớ-n và ph-ả-n nhân văn như thế? Vì lý do gì mà những s-inh l-inh này phải cống hiến cho cộng đồng bằng m-á-u và nước mắt, nhưng lại không được đền đáp một cách xứng đáng? Liệu đây có thực sự là một nét đẹp trong truyền thống và văn hóa của chúng ta? Hay chỉ là một phần trong sự t-à-n á-c mà chúng ta nên nhìn nhận lại?
Mình không có câu trả lời, nhưng mình tin rằng, nếu không thay đổi, nếu không dừng lại để suy ngẫm về những giá trị mà chúng ta đang bảo vệ, thì những nỗi đ-a-u ấy sẽ còn kéo dài mãi…
thương lắm @Trâu Lái Xe @Nghé Lái Máy cày
 

Có thể bạn quan tâm

Top