Ignatz
Kích Dục Đại Sư
T có thằng bạn người Bắc , nó lên sg thuê trọ ở đồng nai , trọ còn 1 phòng duy nhất thôi, lúc đầu nó đòi thuê cái phòng này mà ông chủ trọ ko đồng ý nên nó mới nói chú cho cháu ở nhờ 1 đêm rồi mai cháu kiếm trọ mới. Ổng thấy thương nên cũng cho. Sáng hôm sau ổng hỏi m ngủ có thấy gì lạ không :Bạn tôi ngồi dậy, ánh mắt còn hơi ngái ngủ, nhưng nét mặt thì lộ rõ sự thắc mắc:
"Cháu ngủ ngon mà chú, không thấy gì lạ cả. Sao chú hỏi vậy?"
Ông chủ trọ cười gượng, ánh mắt có chút lảng tránh. Ông ngập ngừng một lát rồi thở dài:
"À... không có gì. Chỉ là phòng này ít người thuê lâu, nên chú hỏi vậy thôi."
Bạn tôi tuy hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm. Sau đó, nó chào ông chủ rồi đi ra ngoài tìm phòng trọ mới. Nhưng lạ thay, suốt cả buổi, dù chạy lòng vòng khắp nơi, nó vẫn không thể tìm được một căn phòng nào vừa ý. Giá thì cao, phòng thì chật, hoặc xa chỗ làm quá. Cuối cùng, mệt mỏi, nó quay lại phòng trọ cũ xin thuê chính căn phòng đó.
Ông chủ trọ lặng lẽ nhìn nó, không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Từ đó, bạn tôi chính thức chuyển vào sống trong căn phòng ấy. Ban ngày, mọi thứ đều bình thường. Nhưng đến đêm, dường như không khí trong phòng trở nên khác lạ.
Một đêm nọ, khoảng 2 giờ sáng, bạn tôi giật mình tỉnh giấc vì cảm giác lạnh sống lưng. Khi mở mắt ra, nó thấy trong góc phòng có một bóng người đứng quay lưng lại, đầu cúi thấp, như đang làm gì đó. Ban đầu, nó nghĩ chắc mình mơ ngủ, dụi mắt vài lần để nhìn rõ hơn. Nhưng bóng người ấy vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
"Chú à?" – bạn tôi run rẩy gọi, nghĩ là ông chủ trọ vào kiểm tra gì đó. Nhưng bóng người không đáp, chỉ đứng im lặng.
Bạn tôi cảm thấy không ổn, liền vơ lấy điện thoại bật đèn pin chiếu thẳng vào góc phòng. Nhưng khi ánh sáng lóe lên, góc phòng trống trơn, chẳng có ai cả.
Lúc đó, tim nó như muốn rớt ra ngoài. Vội vàng bật hết đèn trong phòng, nó ngồi co ro đến sáng, không dám ngủ lại.
Sáng hôm sau, nó kể lại mọi chuyện cho ông chủ trọ nghe. Vừa nghe xong, mặt ông tái xanh, rồi ông thở dài, khẽ nói:
"Chú không muốn nói để cháu sợ, nhưng giờ cháu đã thấy rồi thì chú cũng không giấu nữa. Cách đây vài năm, người thuê phòng này là một cậu sinh viên. Cậu ấy hiền lành, nhưng áp lực học hành lớn quá, nên... tự vẫn ngay trong phòng."
Bạn tôi nổi cả da gà. Nó vội vàng xin dọn đi ngay lập tức. Nhưng khi đóng gói đồ đạc, nó lại phát hiện một mảnh giấy nhỏ nằm dưới gối. Trên đó chỉ vỏn vẹn một dòng chữ nguệch ngoạc:
"Cứu tôi."
Câu chuyện của nó khiến cả xóm trọ xôn xao. Kể từ đó, căn phòng ấy bị bỏ trống mãi mãi, không ai dám thuê thêm lần nào nữa.
"Cháu ngủ ngon mà chú, không thấy gì lạ cả. Sao chú hỏi vậy?"
Ông chủ trọ cười gượng, ánh mắt có chút lảng tránh. Ông ngập ngừng một lát rồi thở dài:
"À... không có gì. Chỉ là phòng này ít người thuê lâu, nên chú hỏi vậy thôi."
Bạn tôi tuy hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm. Sau đó, nó chào ông chủ rồi đi ra ngoài tìm phòng trọ mới. Nhưng lạ thay, suốt cả buổi, dù chạy lòng vòng khắp nơi, nó vẫn không thể tìm được một căn phòng nào vừa ý. Giá thì cao, phòng thì chật, hoặc xa chỗ làm quá. Cuối cùng, mệt mỏi, nó quay lại phòng trọ cũ xin thuê chính căn phòng đó.
Ông chủ trọ lặng lẽ nhìn nó, không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Từ đó, bạn tôi chính thức chuyển vào sống trong căn phòng ấy. Ban ngày, mọi thứ đều bình thường. Nhưng đến đêm, dường như không khí trong phòng trở nên khác lạ.
Một đêm nọ, khoảng 2 giờ sáng, bạn tôi giật mình tỉnh giấc vì cảm giác lạnh sống lưng. Khi mở mắt ra, nó thấy trong góc phòng có một bóng người đứng quay lưng lại, đầu cúi thấp, như đang làm gì đó. Ban đầu, nó nghĩ chắc mình mơ ngủ, dụi mắt vài lần để nhìn rõ hơn. Nhưng bóng người ấy vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
"Chú à?" – bạn tôi run rẩy gọi, nghĩ là ông chủ trọ vào kiểm tra gì đó. Nhưng bóng người không đáp, chỉ đứng im lặng.
Bạn tôi cảm thấy không ổn, liền vơ lấy điện thoại bật đèn pin chiếu thẳng vào góc phòng. Nhưng khi ánh sáng lóe lên, góc phòng trống trơn, chẳng có ai cả.
Lúc đó, tim nó như muốn rớt ra ngoài. Vội vàng bật hết đèn trong phòng, nó ngồi co ro đến sáng, không dám ngủ lại.
Sáng hôm sau, nó kể lại mọi chuyện cho ông chủ trọ nghe. Vừa nghe xong, mặt ông tái xanh, rồi ông thở dài, khẽ nói:
"Chú không muốn nói để cháu sợ, nhưng giờ cháu đã thấy rồi thì chú cũng không giấu nữa. Cách đây vài năm, người thuê phòng này là một cậu sinh viên. Cậu ấy hiền lành, nhưng áp lực học hành lớn quá, nên... tự vẫn ngay trong phòng."
Bạn tôi nổi cả da gà. Nó vội vàng xin dọn đi ngay lập tức. Nhưng khi đóng gói đồ đạc, nó lại phát hiện một mảnh giấy nhỏ nằm dưới gối. Trên đó chỉ vỏn vẹn một dòng chữ nguệch ngoạc:
"Cứu tôi."
Câu chuyện của nó khiến cả xóm trọ xôn xao. Kể từ đó, căn phòng ấy bị bỏ trống mãi mãi, không ai dám thuê thêm lần nào nữa.