ewqeqweqw
Địt Bùng Đạo Tổ

Chào các bác, trả là hôm qua em đã nói chuyện với bên nội và bên ngoại thì em chuẩn bị cầu hôn bạn gái hiện giờ. Căn bản là để yêu được người bạn gái bây giờ gần như 1 thứ gì đó rất khó khăn đối với em, vì từ background, gia cảnh, học thức, xuất thân tất cả về gái đều không phải là thứ mà em kiếm tìm trước đến giờ. Nếu hỏi vì sao lại yêu gái? Thì chắc là do em ý xinh, tính cách tự lập, làm chủ tiệm nail khá to, biết kiếm tiền và quan trọng nhất là em rất rất yêu gái, từ trước đến giờ em chưa yêu ai mà phải đến mức phát điên nhiều lần như thế cả.
Về phía em thì em từng là du học sinh, em với gái bằng tuổi nhau (26 tuổi). Tuy gái định cư sang Mỹ từ năm 17 tuổi nhưng mà em du học trường nội trú từ hồi 11 tuổi rồi nên coi như em sang bên này trước. Em 1 thân 1 mình bên Mỹ, học lên đến Thạc Sĩ Tài Chính và giờ đang làm tư vấn kiểm toán bên này, đã có thẻ xanh trước khi gặp gái, còn gái học hết cao đẳng cộng đồng rồi bỏ học để mở tiệm nail giữa chừng.
Thời gian đầu quen em gái còn nói dối là đã có bằng đại học xong cuối cùng mới thú nhận với em, mà lúc đấy em quá yêu rồi không làm được gì cả. Gái đến từ thế giới khác xa hẳn so với thế giới của em, nhà em cũng không thuộc dạng giàu có trâm anh phế thiệt gì, chỉ là bố mẹ khá giả, công chức nhà nước tri thức kiểu lỡ cỡ, giáo dục em từ bé phải lấy được con gái nhà giàu/khá. Thế nên ex của em cũng thuộc kiểu con giám đốc doanh nghiệp nhà nước, hay có nhà ex còn chụp ảnh với chủ tịch/chính phủ lên báo vân vân. Nhưng vợ sắp cưới của em hiện giờ bố mẹ hiện đang làm công nhân hãng xưởng ở Mỹ. Thêm nữa bố mẹ nó còn quản con không nghiêm nên trước nó còn quen, yêu những thành phần rất tạp nham của xã hội.
Thời gian đầu khi yêu nó, sau khi dần dần phát hiện quá khứ của nó (với nhiều người chắc không có gì to tát nhưng với e là sự thất vọng to lớn vì nó từng quen 1 thằng thợ xăm bên này, về VN với nhau vài tuần), em rất rất là đau khổ. Khóc lên khóc xuống, thức trắng đêm gào lên mỗi ngày, đay nghiến, sỉ nhục nó và tổng xỉ vả nó. Mặc dù tuyệt nhiên nó chưa bao giờ làm gì sai khi quen em, nhưng như 1 phương thức tự vệ mà trước giờ em thường gắn giá trị của em vào người em yêu, e liên tục từ chối chia tay và xin quay lại, nó liên tục phải trải qua và chấp nhận. Có hôm e vô tình đọc được nhật ký của nó trôgn rất thương, rằng nó bảo nó xứng với những thứ tốt hơn nhưng vì tình yêu đối với em, nó mong sự hiện diện của nó khiến e thay đổi. Có những ngày nó nhìn thấy em đau đớn vật vã dằn vặt với nội tâm, nó mong nó có thể rời đi khiến em bớt đau khổ mặc dù rất tổn thương trái tim nó, và còn nhiều nhiều thứ nữa.
Thời gian trôi qua sau đợt đấy mọi thứ cũng dần dần ổn, em nó cũng mua được 1 căn nhà, và em cũng vậy (bác nào ở mỹ biết apply mortgage bên này rất bình thường, nhưng tất nhiên phải có thu nhập oke). Hiện giờ căn của em đang cho thuê, và em với nó đang sống ở nhà nó và em cũng giúp nó trả mortgage. Tình yêu và sự kiên nhẫn của gái cũng khiến e nguôi ngoai phần nào, cả họ nội nhà nó bên này đều rất ưng em, và luôn bảo 2 đứa bao giờ cưới. Hôm nọ em cũng facetime cả tiếng cho bố mẹ ở VN, và bố mẹ cũng bảo bây giờ sướng khổ, hạnh phúc của con là giờ do con chịu. Em cũng quyết định cầu hôn em nó trong 1 tháng tới, dù em vẫn sợ 1 số thành kiến của người trong gia đình (anh em, hơn em mười mấy tuổi và rất thành đạt, cũng khuyên em con bé này không phù hợp). Nhưng sau hơn 10 lần chia tay, em đã biết học cách chấp nhận, và rằng em yêu nó hơn bao giờ hết. Gạt bỏ đi quá khứ thì thành thật thì nếu trả hết nợ nó vay để mở tiệm trong năm nay (tiệm nó hơn 40 nhân viên, nó nắm 1 nửa cổ phần), thì thu nhập của nó thậm chí còn cao hơn em. Con bé còn nhanh nhẹn, giỏi giang, nhìn em nó trả lương cho người khác mà e đầy tự hào (e còn chưa được trả lương ai bao giờ).
Nay chán chán tâm sự với các bác đôi điều tâm tư của em thôi, bài viết được viết tù tì từ 1 mạch suy nghĩ chưa được chỉnh sửa gì, vì em muốn giữ những gì nguyên thủy nhất. Có gạch đã, góp ý, hay lời khuyên từ các anh lớn tuổi thì cũng xin nhẹ tay, e cám ơn.
Về phía em thì em từng là du học sinh, em với gái bằng tuổi nhau (26 tuổi). Tuy gái định cư sang Mỹ từ năm 17 tuổi nhưng mà em du học trường nội trú từ hồi 11 tuổi rồi nên coi như em sang bên này trước. Em 1 thân 1 mình bên Mỹ, học lên đến Thạc Sĩ Tài Chính và giờ đang làm tư vấn kiểm toán bên này, đã có thẻ xanh trước khi gặp gái, còn gái học hết cao đẳng cộng đồng rồi bỏ học để mở tiệm nail giữa chừng.
Thời gian đầu quen em gái còn nói dối là đã có bằng đại học xong cuối cùng mới thú nhận với em, mà lúc đấy em quá yêu rồi không làm được gì cả. Gái đến từ thế giới khác xa hẳn so với thế giới của em, nhà em cũng không thuộc dạng giàu có trâm anh phế thiệt gì, chỉ là bố mẹ khá giả, công chức nhà nước tri thức kiểu lỡ cỡ, giáo dục em từ bé phải lấy được con gái nhà giàu/khá. Thế nên ex của em cũng thuộc kiểu con giám đốc doanh nghiệp nhà nước, hay có nhà ex còn chụp ảnh với chủ tịch/chính phủ lên báo vân vân. Nhưng vợ sắp cưới của em hiện giờ bố mẹ hiện đang làm công nhân hãng xưởng ở Mỹ. Thêm nữa bố mẹ nó còn quản con không nghiêm nên trước nó còn quen, yêu những thành phần rất tạp nham của xã hội.
Thời gian đầu khi yêu nó, sau khi dần dần phát hiện quá khứ của nó (với nhiều người chắc không có gì to tát nhưng với e là sự thất vọng to lớn vì nó từng quen 1 thằng thợ xăm bên này, về VN với nhau vài tuần), em rất rất là đau khổ. Khóc lên khóc xuống, thức trắng đêm gào lên mỗi ngày, đay nghiến, sỉ nhục nó và tổng xỉ vả nó. Mặc dù tuyệt nhiên nó chưa bao giờ làm gì sai khi quen em, nhưng như 1 phương thức tự vệ mà trước giờ em thường gắn giá trị của em vào người em yêu, e liên tục từ chối chia tay và xin quay lại, nó liên tục phải trải qua và chấp nhận. Có hôm e vô tình đọc được nhật ký của nó trôgn rất thương, rằng nó bảo nó xứng với những thứ tốt hơn nhưng vì tình yêu đối với em, nó mong sự hiện diện của nó khiến e thay đổi. Có những ngày nó nhìn thấy em đau đớn vật vã dằn vặt với nội tâm, nó mong nó có thể rời đi khiến em bớt đau khổ mặc dù rất tổn thương trái tim nó, và còn nhiều nhiều thứ nữa.
Thời gian trôi qua sau đợt đấy mọi thứ cũng dần dần ổn, em nó cũng mua được 1 căn nhà, và em cũng vậy (bác nào ở mỹ biết apply mortgage bên này rất bình thường, nhưng tất nhiên phải có thu nhập oke). Hiện giờ căn của em đang cho thuê, và em với nó đang sống ở nhà nó và em cũng giúp nó trả mortgage. Tình yêu và sự kiên nhẫn của gái cũng khiến e nguôi ngoai phần nào, cả họ nội nhà nó bên này đều rất ưng em, và luôn bảo 2 đứa bao giờ cưới. Hôm nọ em cũng facetime cả tiếng cho bố mẹ ở VN, và bố mẹ cũng bảo bây giờ sướng khổ, hạnh phúc của con là giờ do con chịu. Em cũng quyết định cầu hôn em nó trong 1 tháng tới, dù em vẫn sợ 1 số thành kiến của người trong gia đình (anh em, hơn em mười mấy tuổi và rất thành đạt, cũng khuyên em con bé này không phù hợp). Nhưng sau hơn 10 lần chia tay, em đã biết học cách chấp nhận, và rằng em yêu nó hơn bao giờ hết. Gạt bỏ đi quá khứ thì thành thật thì nếu trả hết nợ nó vay để mở tiệm trong năm nay (tiệm nó hơn 40 nhân viên, nó nắm 1 nửa cổ phần), thì thu nhập của nó thậm chí còn cao hơn em. Con bé còn nhanh nhẹn, giỏi giang, nhìn em nó trả lương cho người khác mà e đầy tự hào (e còn chưa được trả lương ai bao giờ).
Nay chán chán tâm sự với các bác đôi điều tâm tư của em thôi, bài viết được viết tù tì từ 1 mạch suy nghĩ chưa được chỉnh sửa gì, vì em muốn giữ những gì nguyên thủy nhất. Có gạch đã, góp ý, hay lời khuyên từ các anh lớn tuổi thì cũng xin nhẹ tay, e cám ơn.