Hình như là Hà Nội đang mưa. Những cơn mưa rào thất thường cuối đông dường như đang gọi mùa xuân thức dậy. Lại nhớ những cơn mưa Sài Gòn đã bặt tăm từ mùa mưa trước. Mình mệnh Hoả lại thích mưa, hành Thủy, kể cũng kỳ kỳ. Có lẽ vì cảm giác khi nhìn những cơn mưa thấy lòng mềm lại. Nhất là mưa đêm. Nhìn những hạt mưa rơi trên phố, tuôn thành dòng trên mái hiên tựa hồ làm hồn người cũng tan chảy trong miên man ký ức.
Đôi lúc thấy mình còn quá nhiều khiếm khuyết nên cuộc sống gặp nhiều khó khăn, cứ hết cái này lại đến cái khác. Tính lại hay day dứt, nghĩ ngợi nhiều về tình đời, tình người, nên "vui cũng chỉ đủ buồn và nhớ để vừa quên". Cuộc sống cũng bắt đầu tìm kiếm sự an toàn, bắt đầu nhàn nhạt như vai áo, không có đỉnh cao cũng không có vực sâu.
Tri âm tri kỷ đất lạ quê người khó kiếm như sao trên trời. Cứ lặng lẽ sống và quan sát, lâu dần hy vọng sẽ đãi được vàng.
Gần 20 năm mà chẳng thể hoà hợp và làm quen được với những cơn mưa Sài Gòn. Tôi thích nhất là chọn một quán cà phê nơi góc đường, ngồi đó nhìn qua khung cửa kính nhìn dòng người hối hả chạy mưa, mặc cho suy nghĩ trôi tự do! Đeo nhẹ tai phone nghe bản Hotel California 1994, mặc dù không hiểu lắm nhưng đâu đó có sự tương đồng của nước Mỹ đầu những năm 1970 và Sài Gòn của hiện tại.. bài hát là một chủ đề xoay quanh lớp vỏ bọc phù phiếm trong cuộc sống của những ngôi sao nổi tiếng: danh vọng, những mối quan hệ toan tính, những cuộc tình chớp nhoáng, ma túy, sự cô đơn và mất mát. Sự sa đà của con người và lòng tham thật kinh khủng. Đồng tiền không xấu, nhưng quá khát khao sở hữu nó khiến con người ta thay đổi đến ghê sợ. Nhiều lúc tôi thích đi bộ dưới cơn mưa, chẳng lãng mãn hay điên khùng gì, để mưa xối trôi đi những bụi bẩn ... như thứ bụi đang bám đầy trong con người mỗi chúng ta!

Đôi lúc thấy mình còn quá nhiều khiếm khuyết nên cuộc sống gặp nhiều khó khăn, cứ hết cái này lại đến cái khác. Tính lại hay day dứt, nghĩ ngợi nhiều về tình đời, tình người, nên "vui cũng chỉ đủ buồn và nhớ để vừa quên". Cuộc sống cũng bắt đầu tìm kiếm sự an toàn, bắt đầu nhàn nhạt như vai áo, không có đỉnh cao cũng không có vực sâu.
Tri âm tri kỷ đất lạ quê người khó kiếm như sao trên trời. Cứ lặng lẽ sống và quan sát, lâu dần hy vọng sẽ đãi được vàng.
Gần 20 năm mà chẳng thể hoà hợp và làm quen được với những cơn mưa Sài Gòn. Tôi thích nhất là chọn một quán cà phê nơi góc đường, ngồi đó nhìn qua khung cửa kính nhìn dòng người hối hả chạy mưa, mặc cho suy nghĩ trôi tự do! Đeo nhẹ tai phone nghe bản Hotel California 1994, mặc dù không hiểu lắm nhưng đâu đó có sự tương đồng của nước Mỹ đầu những năm 1970 và Sài Gòn của hiện tại.. bài hát là một chủ đề xoay quanh lớp vỏ bọc phù phiếm trong cuộc sống của những ngôi sao nổi tiếng: danh vọng, những mối quan hệ toan tính, những cuộc tình chớp nhoáng, ma túy, sự cô đơn và mất mát. Sự sa đà của con người và lòng tham thật kinh khủng. Đồng tiền không xấu, nhưng quá khát khao sở hữu nó khiến con người ta thay đổi đến ghê sợ. Nhiều lúc tôi thích đi bộ dưới cơn mưa, chẳng lãng mãn hay điên khùng gì, để mưa xối trôi đi những bụi bẩn ... như thứ bụi đang bám đầy trong con người mỗi chúng ta!
