Cách đây 10 năm. Tao từng làm tình nguyện trong trại cai nghiện. Rất nhiều điều muốn kể bọn mày nghe cho vui, vì dạo này hay bàn về chủ đề này.
Cai nghiện có 2 dạng, 1 là tự nguyện mất tiền để vào cai, 2 là bị bắt đi. Cái số 2 là mỗi tháng công an sẽ túm một ít gửi vô trại. Để cho xã hội bớt rối, lứa mới thả ra thời gian đầu ngoan, sau tái nghiện rối thì lại túm vô, thả lứa khác ra...cứ vậy, một vòng luẩn quẩn có thằng đi đến 3, 4 lần.
Ngày đến trại. Đầu tiên chúng mày sẽ được cho một bộ quần áo, sau đó dẫn đến phòng y tế khám. Cởi hết ra, xem hình xăm, bi, trùy. Rồi công an sẽ làm thủ tục đưa bọn mày vào. Mà tao đéo hiểu sao bọn nghiện chim toàn gắn bi chùy, trông cứ như bắp ngô gặm dở, này dập gái chắc nát phọt máu ra...ghê chết mẹ.
Đầu tiên chúng mày sẽ được ở khu y tế cắt cơn nghiện khoảng 2 tuần. Nó có những phòng như phòng tù, khóa trái mỗi phòng dăm thằng, có một cái xô đi ỉa. 3 đến 5 ngày đầu chắc ỉa đái ra quần vì đầu óc bị bơ do thuốc cai nghiện họ cho bọn mày uống. Thuốc đó là thuốc ngủ, uống vào bọn mày ngủ lăn lóc như lợn dưới nèn nhà, mà làm đéo có giường. Thằng nào nặng thì nửa đêm gào thét, đâp cửa, hoang tưởng như người điên dại. Sáng ra mở cửa, họ lùa bọn mày đi lảo đảo ra sân tắm, cởi hết quần áo lấy vòi xịt như tắm cho heo, không thì kệ cha tụi mày tự tắm. Xong lại xếp hàng đi vào buồng giam. Sẽ có những thằng nghiện vào trước làm giúp việc cho khu y tế sẽ giúp các thầy quản giáo, các thầy nhàn hơn. Thằng nghiện nào mà bố láo, đánh luôn. Dần dần chúng mày tỉnh táo và hết cơn vật vã thường sau 15 đến 20 ngày chúng mày sẽ được chuyển về các đội quản lý.
Trong trại sẽ có những đội, chúng mày sẽ được phân vô đội nào đó, như làm mí giả, bóc hạt điều, mài đá trang sức, trồng rau, nhà bếp, vệ sinh cắt tỉa, tùy trại đó có nghề gì. Quan hệ sẽ có việc nhàn hay nặng. Ở đội cũng có những thằng đại ca đại bàng bị bắt vô, thường những thằng đó rất sướng. Có bị thủ tục nhập phòng hay không cũng tùy. Mỗi buồng giam có chục thằng, song sắt hành lang kín, vẫn đi lại giữa các buồng được. Và hàng ngày cứ vậy thôi, sáng đi ra nhà kho làm, tối về, ai làm không đủ chỉ tiêu sẽ bị phạt...
Rồi cũng được xếp hàng tập thể dục buổi sáng, chiều hết giờ làm có thể đá bóng, tối đi ăn cơm. Có 2 suất, một suất có tiền ăn thường có túi lạc, thịt nhiều. Còn dạng bơ vơ không tiền ăn thì chỉ có bát canh loãng với 2 miếng thịt hay 3 miếng. Thằng nào gia đình gửi tiền ăn thì tuần có 2 tối được đi ăn căng tin, chủ yếu mấy gói lạc muối vừng, hộp sữa, cái kẹo...
Giờ tao nói cái khổ nhất trong trại đó là thèm thuốc lào, thuốc lá. Vì thuốc phiện thì khó hơn rất nhiều. Sau cai bọn nó hết vật nhưng luôn thèm, vậy lên món quý nhất là thuốc lào. Đến tỉ kiểu đem thuốc lào vào trại, nhiều nhất là bọn ở ngoài sẽ bọc thuốc trong cục đất, rồi ném vào trong vườn rau của trại. Để bọn trồng rau nhặt rồi chia, chuyển,. Mỗi tháng có một buổi thăm gia đình, cũng nhiều thằng nghĩ cách nhét thuốc vào các lỗ trên người, chứ trên quà gửi vào sẽ bị kiểm tra ko nhét vô đó được. Rồi có những thằng được đưa ra viện khám, khi về trại cán bộ móc từ lỗ đít nó ra toàn thuốc lào mà đéo hiểu đồng bọn bên ngoài đưa lúc nào khi cán bộ luôn đi kè kè. Cái thèm thuốc lào nó là thèm hơn cả chơi gái và nghĩ cách đưa thuốc lào vào nó là đỉnh cao. Thằng nào mới ra trại thì cũng thường vài hôm sau quay lại, ném thuốc lào vào trong trại vì anh em dặn rồi. Đôi khi cũng có cà phê, trà, họ tự chế đồ pha. Hay cạo mấy cái đít nồi đen đen làm mực xăm vài chữ lấy kỷ niệm. Rất nhiều trò nghiện nghĩ ra.
Cò quay là hai từ ám chỉ mấy đứa hay giả vờ đau ốm. Vì đi làm rất mệt, bóc điều thì nhựa dính tay loét cả, dù có bao tay. Rồi rất nhiều thằng hiv giam chung với không hiv. Lao phổi, bệnh nấm bìu, bẹn, rất dễ lây. Nếu giả vờ ốm sẽ bị đòn, nhiều thằng bị trĩ, cố rặn cho lòi cái múi khế ra để dc lên y tế nghỉ mấy ngày khỏi làm. Rồi đau bụng, lên khám chỉ xin mỗi mấy viên pamin, cái thuốc giảm đau, an thần. Có thằng thì bảo nuốt lưỡi giao lam đòi bằng được ra viện khám để gặp người nhà, có thằng lấy dao lam rạch bụng để được đi viện gặp người nhà, địt mẹ có thằng bảo sốt, cặp nhiệt độ sốt thật, mà trán vẫn mát. Hóa ra nó bôi dầu gió vào nách....tất cả những cái đó gọi là cò quay. Cũng có thể có trường hợp tự tử thật, do ảo giác sau cai nghiện gây ra. Còn tất cả mục đích cò quay chỉ là một là lười làm muốn được ở nhà hay lên khu y tế nằm vì ốm là được nghỉ. 2 là muốn gặp gia đình.
Trốn trại cũng có, chúng nó lấy quần áo bện lại, rồi xoắn lại, làm thành cái chão xiết bung các mối hàn cửa sổ, chốn ra ngoài. Rồi cũng bị bắt lại thôi, đánh và nhốt vào khu giam phạm kỷ luật. Buồng giam bé xíu, cùm chân, có xô vệ sinh bên cạnh để ngửi. Độ một vài tuần thì cho về đội như cũ
Thời gian cai là 1 năm. Sau ra trại quen biết nhiều bạn hơn. Tỷ lệ tái nghiện sau 5 năm là 95%. Lên thật ra hình thức này chỉ đơn giản giúp xã hội yên bình. Nếu rối quá bắt nhốt lại 1 năm. Rồi thả ra bắt lứa khác, lứa vừa thả độ 6 tháng 1 năm lại tái nghiện, gây rối thì chuẩn bị bắt lại. Cứ luẩn quẩn vậy. Chứ không cai được ma túy đâu.
Nhiều thằng không muốn kể, vì chúng nó nhục như con chó trong nửa tháng đầu vật vờ cai cắt cơn, rồi như tao kể, cuộc sống thiếu thốn, khó khăn, thèm khát, và dễ lây bệnh. Oai hùng ngoài đời là vậy, vào đây chỉ như con tép, nhục như con chó...thật đáng quên.
Chuyện chỉ là một góc nhỏ thôi. Cũng chỉ kể cái trại tao đi tình nguyện thấy chứ không đại diện cho tất cả các trại trong nước, và xin lỗi nếu làm thằng nào đó phật ý hay gợi lại ký ức buồn. Tao chỉ muốn kể để mọi người đồng cảm, lên án và dẹp bỏ những cái trại vi phạm nhân quyền này đi. Đả đảo trại cai nghiện vi phạm nhân quyền.
Và tao có một lời khuyên chân thành đến những con nghiện. Hãy đừng nghĩ vào trại là cai được, mà hãy tự cai tự cứu ở ngoài. Nói cho bố mẹ nào có ý tưởng đưa con vào trại cai là khi đi nó ngoan, ít bạn. Khi về nó ma ranh và bạn bè nghiện nó khắp thành phố. Vậy thôi.
Cai nghiện có 2 dạng, 1 là tự nguyện mất tiền để vào cai, 2 là bị bắt đi. Cái số 2 là mỗi tháng công an sẽ túm một ít gửi vô trại. Để cho xã hội bớt rối, lứa mới thả ra thời gian đầu ngoan, sau tái nghiện rối thì lại túm vô, thả lứa khác ra...cứ vậy, một vòng luẩn quẩn có thằng đi đến 3, 4 lần.
Ngày đến trại. Đầu tiên chúng mày sẽ được cho một bộ quần áo, sau đó dẫn đến phòng y tế khám. Cởi hết ra, xem hình xăm, bi, trùy. Rồi công an sẽ làm thủ tục đưa bọn mày vào. Mà tao đéo hiểu sao bọn nghiện chim toàn gắn bi chùy, trông cứ như bắp ngô gặm dở, này dập gái chắc nát phọt máu ra...ghê chết mẹ.
Đầu tiên chúng mày sẽ được ở khu y tế cắt cơn nghiện khoảng 2 tuần. Nó có những phòng như phòng tù, khóa trái mỗi phòng dăm thằng, có một cái xô đi ỉa. 3 đến 5 ngày đầu chắc ỉa đái ra quần vì đầu óc bị bơ do thuốc cai nghiện họ cho bọn mày uống. Thuốc đó là thuốc ngủ, uống vào bọn mày ngủ lăn lóc như lợn dưới nèn nhà, mà làm đéo có giường. Thằng nào nặng thì nửa đêm gào thét, đâp cửa, hoang tưởng như người điên dại. Sáng ra mở cửa, họ lùa bọn mày đi lảo đảo ra sân tắm, cởi hết quần áo lấy vòi xịt như tắm cho heo, không thì kệ cha tụi mày tự tắm. Xong lại xếp hàng đi vào buồng giam. Sẽ có những thằng nghiện vào trước làm giúp việc cho khu y tế sẽ giúp các thầy quản giáo, các thầy nhàn hơn. Thằng nghiện nào mà bố láo, đánh luôn. Dần dần chúng mày tỉnh táo và hết cơn vật vã thường sau 15 đến 20 ngày chúng mày sẽ được chuyển về các đội quản lý.
Trong trại sẽ có những đội, chúng mày sẽ được phân vô đội nào đó, như làm mí giả, bóc hạt điều, mài đá trang sức, trồng rau, nhà bếp, vệ sinh cắt tỉa, tùy trại đó có nghề gì. Quan hệ sẽ có việc nhàn hay nặng. Ở đội cũng có những thằng đại ca đại bàng bị bắt vô, thường những thằng đó rất sướng. Có bị thủ tục nhập phòng hay không cũng tùy. Mỗi buồng giam có chục thằng, song sắt hành lang kín, vẫn đi lại giữa các buồng được. Và hàng ngày cứ vậy thôi, sáng đi ra nhà kho làm, tối về, ai làm không đủ chỉ tiêu sẽ bị phạt...
Rồi cũng được xếp hàng tập thể dục buổi sáng, chiều hết giờ làm có thể đá bóng, tối đi ăn cơm. Có 2 suất, một suất có tiền ăn thường có túi lạc, thịt nhiều. Còn dạng bơ vơ không tiền ăn thì chỉ có bát canh loãng với 2 miếng thịt hay 3 miếng. Thằng nào gia đình gửi tiền ăn thì tuần có 2 tối được đi ăn căng tin, chủ yếu mấy gói lạc muối vừng, hộp sữa, cái kẹo...
Giờ tao nói cái khổ nhất trong trại đó là thèm thuốc lào, thuốc lá. Vì thuốc phiện thì khó hơn rất nhiều. Sau cai bọn nó hết vật nhưng luôn thèm, vậy lên món quý nhất là thuốc lào. Đến tỉ kiểu đem thuốc lào vào trại, nhiều nhất là bọn ở ngoài sẽ bọc thuốc trong cục đất, rồi ném vào trong vườn rau của trại. Để bọn trồng rau nhặt rồi chia, chuyển,. Mỗi tháng có một buổi thăm gia đình, cũng nhiều thằng nghĩ cách nhét thuốc vào các lỗ trên người, chứ trên quà gửi vào sẽ bị kiểm tra ko nhét vô đó được. Rồi có những thằng được đưa ra viện khám, khi về trại cán bộ móc từ lỗ đít nó ra toàn thuốc lào mà đéo hiểu đồng bọn bên ngoài đưa lúc nào khi cán bộ luôn đi kè kè. Cái thèm thuốc lào nó là thèm hơn cả chơi gái và nghĩ cách đưa thuốc lào vào nó là đỉnh cao. Thằng nào mới ra trại thì cũng thường vài hôm sau quay lại, ném thuốc lào vào trong trại vì anh em dặn rồi. Đôi khi cũng có cà phê, trà, họ tự chế đồ pha. Hay cạo mấy cái đít nồi đen đen làm mực xăm vài chữ lấy kỷ niệm. Rất nhiều trò nghiện nghĩ ra.
Cò quay là hai từ ám chỉ mấy đứa hay giả vờ đau ốm. Vì đi làm rất mệt, bóc điều thì nhựa dính tay loét cả, dù có bao tay. Rồi rất nhiều thằng hiv giam chung với không hiv. Lao phổi, bệnh nấm bìu, bẹn, rất dễ lây. Nếu giả vờ ốm sẽ bị đòn, nhiều thằng bị trĩ, cố rặn cho lòi cái múi khế ra để dc lên y tế nghỉ mấy ngày khỏi làm. Rồi đau bụng, lên khám chỉ xin mỗi mấy viên pamin, cái thuốc giảm đau, an thần. Có thằng thì bảo nuốt lưỡi giao lam đòi bằng được ra viện khám để gặp người nhà, có thằng lấy dao lam rạch bụng để được đi viện gặp người nhà, địt mẹ có thằng bảo sốt, cặp nhiệt độ sốt thật, mà trán vẫn mát. Hóa ra nó bôi dầu gió vào nách....tất cả những cái đó gọi là cò quay. Cũng có thể có trường hợp tự tử thật, do ảo giác sau cai nghiện gây ra. Còn tất cả mục đích cò quay chỉ là một là lười làm muốn được ở nhà hay lên khu y tế nằm vì ốm là được nghỉ. 2 là muốn gặp gia đình.
Trốn trại cũng có, chúng nó lấy quần áo bện lại, rồi xoắn lại, làm thành cái chão xiết bung các mối hàn cửa sổ, chốn ra ngoài. Rồi cũng bị bắt lại thôi, đánh và nhốt vào khu giam phạm kỷ luật. Buồng giam bé xíu, cùm chân, có xô vệ sinh bên cạnh để ngửi. Độ một vài tuần thì cho về đội như cũ
Thời gian cai là 1 năm. Sau ra trại quen biết nhiều bạn hơn. Tỷ lệ tái nghiện sau 5 năm là 95%. Lên thật ra hình thức này chỉ đơn giản giúp xã hội yên bình. Nếu rối quá bắt nhốt lại 1 năm. Rồi thả ra bắt lứa khác, lứa vừa thả độ 6 tháng 1 năm lại tái nghiện, gây rối thì chuẩn bị bắt lại. Cứ luẩn quẩn vậy. Chứ không cai được ma túy đâu.
Nhiều thằng không muốn kể, vì chúng nó nhục như con chó trong nửa tháng đầu vật vờ cai cắt cơn, rồi như tao kể, cuộc sống thiếu thốn, khó khăn, thèm khát, và dễ lây bệnh. Oai hùng ngoài đời là vậy, vào đây chỉ như con tép, nhục như con chó...thật đáng quên.
Chuyện chỉ là một góc nhỏ thôi. Cũng chỉ kể cái trại tao đi tình nguyện thấy chứ không đại diện cho tất cả các trại trong nước, và xin lỗi nếu làm thằng nào đó phật ý hay gợi lại ký ức buồn. Tao chỉ muốn kể để mọi người đồng cảm, lên án và dẹp bỏ những cái trại vi phạm nhân quyền này đi. Đả đảo trại cai nghiện vi phạm nhân quyền.
Và tao có một lời khuyên chân thành đến những con nghiện. Hãy đừng nghĩ vào trại là cai được, mà hãy tự cai tự cứu ở ngoài. Nói cho bố mẹ nào có ý tưởng đưa con vào trại cai là khi đi nó ngoan, ít bạn. Khi về nó ma ranh và bạn bè nghiện nó khắp thành phố. Vậy thôi.