• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Thằng nhóc lưng chừng tuổi 22

Χριστός

Bò lái xe
Biết tới xamvn từ khá lâu, không thể gọi là bô lão nhưng tao cũng không phải trẻ trâu như thằng mờ tê nào đó tự ý đặt vào. Đọc nhiều tự sự của các anh em, có thằng hơn tao 2 3 chục tuổi, đáng tuổi ông hàng xóm của tao hay có cả những thằng hay hỏi ngu ngơ và thiếu chất xám mà tao không biết nó ăn uống thiếu iot thật hay đùa. Nhưng xin phép tất cả già trẻ tới bé tẹo tao sẽ xưng hô tao mày toàn bộ. Đêm nay tao bế tắc, con tim tao đang đập yếu ớt, tao luôn nghĩ cơ hội có thể tới từ bất cứ nơi đâu, chỗ nào miễn tao không dừng nghĩ tới việc thực hiện nó. Nên tao sẽ góp thêm một bài tâm sự dài dằng dặc cho phong phú thêm cái MXH này ( khá lâu rồi tao không còn dùng fb nhiều)

Khi mà đáng lẽ phải là lúc cái độ lửa thanh xuân đang rừng rực cháy, dám hóa thân thành ngọn giáo đâm mình theo đam mê không biết sợ mà không để bất kì thứ gì khiến bản thân phải chùn bước. Thì tao đã đánh mất 24 tháng cuộc đời mình với con mắt mù mờ và thái độ sống không có trách nhiệm. Trải lòng một chút về những ngày tao còn nhỏ, từ lúc tao cất tiếng khóc chào đời

Xưa rất xưa, nhà tao nghèo lắm, nghèo đến không có thứ gì để ăn cho đủ no. Tuy đã sau đổi mới cả chục năm mà gia đình tao vẫn khổ, cái thời mà sinh tao mẹ tao chỉ có tiền mua xương nát buổi chợ tàn về ninh cháo rồi vắt bằng vải xô lấy nước cho tao thay sữa, bằng tiền cả ngày bán bánh bông lan. Họ hàng, à mà không tao không có thứ là họ hàng đúng nghĩa, những con người đeo lớp mặt nạ nhầy nhụa đi đôi là những nụ cười thô kệch và giả tạo. Càng lớn lên tao càng thấy cái thứ tao thấy hồi nhỏ sao hôi hám đến kinh tởm, có lần chỉ vì thèm một miếng sữa chua giống cái mà bạn bè hay ăn mà tao tự mở tủ lạnh của bà chị dâu bố tao lấy cái cút bé tí mà bả làm sẵn ăn. Nhà bà giàu, lắm tiền, tủ lạnh cơ man đồ ăn vậy mà bà chửi tao như thể tao còn thua một con chó hoang ngày ngày lục lõi bãi rác lục lõi để mà sống. Chỉ có Ông Nội là thương tao và mẹ tao, cứ thi thoảng ông lại dúi mẹ tao ít tiền và dặn " Con đừng kể cho ai, đừng để chị dâu biết", nhưng nhiều lần bà ấy cũng nghi rồi bà biết. bà chửi ông, quát ông, cấm ông sang thăm mẹ tao. Tao thương ông lắm, ngày ông ốm nặng trời mưa lạnh, gió mùa cắt da cắt thịt. Ông không còn tỉnh táo, tao không biết ông có còn nhớ tên tao không nhưng tao tin ông đang hưởng hạnh phúc ở nơi tuyệt vời vì những gì ông làm đẹp hơn cả nắng hạ giữa ngày đông. Còn vô vàn những điều bất công tới với gia đình nhỏ của tao nhưng mẹ không bao giờ đầu hàng.

Rồi sống mãi như vậy không thể khá hơn, tao ngày càng gầy và yếu. Mẹ quyết định bỏ về quê ngoại, làm tất cả tất cả những gì có thể từ rửa xe tới hàng ăn, trà đá tới buôn tê tê, củ quả rồi bán tạp hóa không thiếu thứ gì và hơn 30 tuổi mẹ tao mới học đại học. Mẹ bảo khổ tới đâu cũng không thể để bản thân mình sống thiếu kiến thức, dù đôi khi đó là kiến thức về những thứ mà hiện tại mình không thực sự cần nhưng rồi có ngày mình chắc chăn sẽ phải dùng tới nó. Không học thức đi đôi với vị trí dưới đáy xã hội, tao biết có thằng định phản bác nhưng đừng lấy thiểu số để bác bỏ lại điều này. Vừa học vừa làm, nhiều đêm mẹ tao thức trắng làm xong đồ án rồi không ngủ, vừa ngáp vừa chuẩn bị đồ để sáng bán hàng ăn. Từng có lần thiếu học phí để thi mẹ cưa cả cửa sắt của nhà mang đi bán. Chính vì bố tao thời đó ham vui, nên mẹ con tao mới khổ nhưng tao từ khi biết suy nghĩ về những thứ không còn trừu tượng tao đã không còn trách ông, chục năm qua ông đã trở về và vun vén những thứ đã từng đổ vỡ. Hoài niệm những năm tao lớp 2 hay lớp 3 gì đó, khi đó cô giáo bảo các em hãy viết về ước mơ, về khao khát tương lai của các em. Thời đó chỉ có bóng nhựa và chong chóng tre, tao đâu có hiểu khao khát tương lai là mỹ từ gì, nhưng tao viết ngắn lắm. Tao mong bố về, tao mong mẹ tao được cười thật sự một ngày không xa. Nhưng ông không về... Rồi những ngày bĩ cực cũng phải qua đi, trời không phụ lòng người có chí hướng. Giờ nhà tao làm ăn khấm khá, kinh thế tăng trưởng phi mã. Có của ăn của để, đã có căn nhà 2 lô định giá 6 tỷ, tầng một hai làm ăn, những tầng trên để ở ngay giữa lòng thành phố, đã có cái oto để không còn phải dầm dề gió sương đi công trình nữa.

Lùi lại một chút, mọi chuyện bắt đầu từ khi tao le lỏi có định nghĩa về sự phát triển của bản thân mình, tao bướng bỉnh và suy nghĩ đôi khi khác biệt. Tính tình tao luôn ưa sự tự do nhưng ghét sự phóng túng, khuôn khổ lề lối đôi khi hạn chế cái đang phát triển trong tao nhưng rồi điều gì tới thì cũng phải tới. Thời đó tao cực kì thích học vật lý toán học và sinh học. Và chơi game moba cực kì kinh dị ( tao còn muốn làm streamer). Bỗng một ngày cuối cấp mẹ nói là muốn tao thi vào Chuyên, dù thậm chí trướcđó tao còn không biết trường Chuyên là trường gì ( trường giữa TT TP còn tao vẫn học ở huyện, biết bắn bi bóng nhựa thôi) và kì thi chỉ còn 2 tháng nữa. Tuổi 15 tao chưa từng muốn cãi mẹ, nên chỉ biết nghe theo. Rồi tao đắng kí một ngành với tao là sở đoản. Không biết tao nên tạ ơn trời hay oán trách sự đen đủi vì đây là bước ngoặt cuộc đời tao mà tao đã đỗ trong khi cả trường cấp 2 của tao chỉ đỗ trên dưới 10 người, cả tỉnh chỉ hơn 300 người một chút. Ngày nhận phiếu điểm chúng nó rớt nước mắt mà tao thấy những ngày tháng tự do sắp đi tong ( vì tao nghe nói trong đấy học khét lắm, vớ vẩn là bị thuyên chuyển về trường khác ngay, nếu thế thì nhục không để đâu cho mà hết). Trong danh sách thứ tự điểm đỗ tao gần đứng chót, điểm chuyên ngành gần liệt may mà những môn khác của tao cao kéo lên. Rồi trang mới của cuộc đời bắt đầu, cũng là lúc tao dậy thì và chúng mày biết rồi đấy nếu chúng mày đã có con tuổi này hay chúng mày đã từng như tao.
Thôi muộn rồi tao gác máy đi ngủ đã.
To be continue...
 
Sửa lần cuối:
Hay. Oánh dấu cái . Xam từ ngày có fangfang. Có Tít. Có mấy ông thích nặn chữ đọc thích hẳn
 
Định đọc mà thấy dài vl, nên lướt qua vì thấy title 22 tuổi,
Đời dài mà m mới bắt đầu, cs ai chả khổ, t giàu khổ con cái, bệnh tật, t nghèo thì khoẻ mạnh... , M 22 mà vậy, các anh chú 4-5x còn gấp trăm ngàn khó khăn
Theo tao thì ngoài sinh tử mọi cái đều là chuyện nhỏ
Khó khăn thì ko nên đi khắp nơi kể lể mong được sự cảm thông mà m phải cố vượt qua đc hết
Đời nhìn lên đéo bằng ai, nhìn xuống đéo ai bằng, cứ sống và tự mình vượt qua
 
Khi bạn thích làm streamer-youtuber nhưng gia đình bắt đỗ đại học
 
Còn trẻ nên thử với 1 nghề kiếm tiền trên mạng nha mày. đéo có gì nhanh hơn mạng được đâu nên thử nhé.
 
Khi bạn thích làm streamer-youtuber nhưng gia đình bắt đỗ đại học
22t vẫn làm streamer và youtuber được mà, 220t mới k làm được thôi, à mà đ' có 220t.
 
22t vẫn làm streamer và youtuber được mà, 220t mới k làm được thôi, à mà đ' có 220t.
Cái quan trọng là nó có tài nó muốn làm bây giờ nó đéo có hứng học nhưng vẫn có tài ở cả việc học

Mới 15 tuổi mà đã có 2 hướng lựa chọn thì lưng chừng có vẻ ổn như mình tầm 15 tuổi chỉ biết mài đũng quần cha mẹ đặt đâu ngồi ngay đó luôn không dám hó hé
 
Cái quan trọng là nó có tài nó muốn làm bây giờ nó đéo có hứng học nhưng vẫn có tài ở cả việc học

Mới 15 tuổi mà đã có 2 hướng lựa chọn thì lưng chừng có vẻ ổn như mình tầm 15 tuổi chỉ biết mài đũng quần cha mẹ đặt đâu ngồi ngay đó luôn không dám hó hé
K phải là 2 hướng lựa chọn đâu m, ở tầm 15t chơi là nhiều nên thấy streamer có tiền này nọ, thấy bản thân mình chơi tốt có khả năng cũng làm được, mơ mộng nhiều... Còn thực tế ra sao ai biết. Mẹ nó học dh khi ngoài 30, vẫn muốn nó ngành ngỗng đàng hoàng. "Thì tao đã đánh mất 24 tháng cuộc đời mình với con mắt mù mờ và thái độ sống không có trách nhiệm." hẳn là đam mê moba, việc kinh doanh buôn bán ở nhà chắc 1tay mẹ nó gồng gánh. Suy đoán thế thôi :D
 
Tao mới kể tới năm tao 15 tuổi thôi bọn mày, còn 16 17 19 20 22 là những dấu mốc đáng nhớ. Thằng nào muốn tóm tắt thì tao sẽ trình bày giản lược nhất: tâm trạng hiện giờ => hồi tưởng quá khứ => hành động quá khứ => kết quả trong quá khứ => kết quả hiện giờ => tâm trạng hiện giờ => tự sự những vấn đề, khó khăn ở ngay lúc này => lắng nghe sự tư vấn và động viên của ae ( có thể chửi hay gì tao cũng vui cả) => những gì muốn làm trong tương lai
Cơ bản là thế. Cám ơn anh em đã đọc trải lòng của tao nhưng tao phải đi ngủ mai còn đi học nữa, tao ra trường muộn thêm thì chắc tao sẽ chết mất. Hồi đó tao chỉ có ý nghĩ là muốn chơi game rồi có nhiều người xem thôi ( chủ yếu tao chơi dota, cf, rockman, vice,..) hồi đó không có strymer nên tao cũng không biết strymer là cái gì, vì tao chơi thì bọn nó hay vào xem đứng sau rồi khen nên tao mới có ý định đấy. Cũng cảm thấy mình có chút tài mọn. Nhưng sau đó vài năm tao không muốn làm nữa, chủ yếu tao muốn kể là những chuyện khác khiến tao làm những điều vừa ngu vừa dại cơ.
 
K phải là 2 hướng lựa chọn đâu m, ở tầm 15t chơi là nhiều nên thấy streamer có tiền này nọ, thấy bản thân mình chơi tốt có khả năng cũng làm được, mơ mộng nhiều... Còn thực tế ra sao ai biết. Mẹ nó học dh khi ngoài 30, vẫn muốn nó ngành ngỗng đàng hoàng. "Thì tao đã đánh mất 24 tháng cuộc đời mình với con mắt mù mờ và thái độ sống không có trách nhiệm." hẳn là đam mê moba, việc kinh doanh buôn bán ở nhà chắc 1tay mẹ nó gồng gánh. Suy đoán thế thôi :d
24 tháng là năm 2 và năm 3 của tao cơ mày ạ, vừa mới xảy ra thôi, còn ấm và nóng trong tao đây. Không phải do tao mê game mà để mẹ tao gồng gánh đâu, vào trung học hết năm 10 là tao không có mê game nữa, tao chạy theo một con cave mà không nghe ai cả. Bạn bè tao khuyên mà tao chửi cả chúng nó, bảo chúng nó là bịa đặt hại tao. Tao còn nhớ khi đó tao suốt ngày mở bài Two against the world của LK nghe cùng nó và bảo chúng mình chạy trốn nhé, thế giới quay lưng anh không cần . Xong rồi tao với nó trốn trong cái nhà nghỉ mà chính nó là cave ở đấy, mà nó nói với tao là nhà chị gái họ mà tao vẫn tin.
 
24 tháng là năm 2 và năm 3 của tao cơ mày ạ, vừa mới xảy ra thôi, còn ấm và nóng trong tao đây. Không phải do tao mê game mà để mẹ tao gồng gánh đâu, vào trung học hết năm 10 là tao không có mê game nữa, tao chạy theo một con cave mà không nghe ai cả. Bạn bè tao khuyên mà tao chửi cả chúng nó, bảo chúng nó là bịa đặt hại tao. Tao còn nhớ khi đó tao suốt ngày mở bài Two against the world của LK nghe cùng nó và bảo chúng mình chạy trốn nhé, thế giới quay lưng anh không cần . Xong rồi tao với nó trốn trong cái nhà nghỉ mà chính nó là cave ở đấy, mà nó nói với tao là nhà chị gái họ mà tao vẫn tin.
Mày viết tới đâu thì tao tóm tới đó tao đâu có nói là mày thành công hay cái gì đâu

Ở tuổi 15 mày muốn chơi game kiếm tiền còn mẹ mày muốn mày vào đại học viết thế này thằng lồn nào cười ?
 
Còn mày muốn chia sẻ thì nhanh hộ cái tém mấy cái đoạn tả cảnh đi vào vấn đề chính thôi bớt những đoạn miêu tả cảm xúc hộ tao đm đã chia sẻ cảm xúc mà còn viết văn mày thủ khoa văn ah ?
 
24 tháng là năm 2 và năm 3 của tao cơ mày ạ, vừa mới xảy ra thôi, còn ấm và nóng trong tao đây. Không phải do tao mê game mà để mẹ tao gồng gánh đâu, vào trung học hết năm 10 là tao không có mê game nữa, tao chạy theo một con cave mà không nghe ai cả. Bạn bè tao khuyên mà tao chửi cả chúng nó, bảo chúng nó là bịa đặt hại tao. Tao còn nhớ khi đó tao suốt ngày mở bài Two against the world của LK nghe cùng nó và bảo chúng mình chạy trốn nhé, thế giới quay lưng anh không cần . Xong rồi tao với nó trốn trong cái nhà nghỉ mà chính nó là cave ở đấy, mà nó nói với tao là nhà chị gái họ mà tao vẫn tin.
Phỏng đoán thôi mà, sướng con cu, mù con mắt phải k ml
 
Phỏng đoán thôi mà, sướng con cu, mù con mắt phải k ml
Đời thằng nào chẳng có sai lầm đéo có sai thì mày làm lồn gì biết việc mày sắp làm có đúng hay không

Sai 1 cái làm như mất 1 đời, sai thì sửa đéo biết sửa thì kệ mẹ nó mà sống tiếp đời còn dài vì những sai lầm của quá khứ mà chôn mày trong quá khứ ah ?
 
cay sao bằng tau, lớp 10 tau mở mồm mượn ông cậu 10 chai mua bitcoin (250bit*2$/bit), nhưng đéo, đéo ai đưa 10 củ cho thằng lớp 10 chơi net như tau làm ăn cả, năm 2016-17 hay 18 gì đéo nhớ 13k$/1bit. Chúng sinh mới biết đến cái đồng này, mấy thằng nhóc con cũng đầu tư cả dàn GPU để đào, nhưng đéo húp nước đầu thì chỉ có liếm bọt thừa thôi. Bây giờ tết nhất ngồi nhậu thằng cháu chửi thằng cậu, thằng cậu cay quá khứ. Tiếp nữa, năm thi 12 bà cô dạy học bán căn nhà 2 lô đất 2 tấm 500 củ dời đi thành phố khác ở, t cù ông già mua nhưng ông già có mỗi 150 củ đéo mượn được ai, mượn cũng k có cách trả, 3 năm sau mấy đĩ cò bắc vào trả 2 tỉ đéo bán :( cay vãi l. giờ cù bơ cù bất làm thuê bần cùng bỏ mẹ. chán. Thông minh là 1 chuyện mà số phận là 1 chuyện khác
 
Sửa lần cuối:
Biết tới xamvn từ khá lâu, không thể gọi là bô lão nhưng tao cũng không phải trẻ trâu như thằng mờ tê nào đó tự ý đặt vào. Đọc nhiều tự sự của các anh em, có thằng hơn tao 2 3 chục tuổi, đáng tuổi ông hàng xóm của tao hay có cả những thằng hay hỏi ngu ngơ và thiếu chất xám mà tao không biết nó ăn uống thiếu iot thật hay đùa. Nhưng xin phép tất cả già trẻ tới bé tẹo tao sẽ xưng hô tao mày toàn bộ. Đêm nay tao bế tắc, con tim tao đang đập yếu ớt, tao luôn nghĩ cơ hội có thể tới từ bất cứ nơi đâu, chỗ nào miễn tao không dừng nghĩ tới việc thực hiện nó. Nên tao sẽ góp thêm một bài tâm sự dài dằng dặc cho phong phú thêm cái MXH này ( khá lâu rồi tao không còn dùng fb nhiều)

Khi mà đáng lẽ phải là lúc cái độ lửa thanh xuân đang rừng rực cháy, dám hóa thân thành ngọn giáo đâm mình theo đam mê không biết sợ mà không để bất kì thứ gì khiến bản thân phải chùn bước. Thì tao đã đánh mất 24 tháng cuộc đời mình với con mắt mù mờ và thái độ sống không có trách nhiệm. Trải lòng một chút về những ngày tao còn nhỏ, từ lúc tao cất tiếng khóc chào đời

Xưa rất xưa, nhà tao nghèo lắm, nghèo đến không có thứ gì để ăn cho đủ no. Tuy đã sau đổi mới cả chục năm mà gia đình tao vẫn khổ, cái thời mà sinh tao mẹ tao chỉ có tiền mua xương nát buổi chợ tàn về ninh cháo rồi vắt bằng vải xô lấy nước cho tao thay sữa, bằng tiền cả ngày bán bánh bông lan. Họ hàng, à mà không tao không có thứ là họ hàng đúng nghĩa, những con người đeo lớp mặt nạ nhầy nhụa đi đôi là những nụ cười thô kệch và giả tạo. Càng lớn lên tao càng thấy cái thứ tao thấy hồi nhỏ sao hôi hám đến kinh tởm, có lần chỉ vì thèm một miếng sữa chua giống cái mà bạn bè hay ăn mà tao tự mở tủ lạnh của bà chị dâu bố tao lấy cái cút bé tí mà bả làm sẵn ăn. Nhà bà giàu, lắm tiền, tủ lạnh cơ man đồ ăn vậy mà bà chửi tao như thể tao còn thua một con chó hoang ngày ngày lục lõi bãi rác lục lõi để mà sống. Chỉ có Ông Nội là thương tao và mẹ tao, cứ thi thoảng ông lại dúi mẹ tao ít tiền và dặn " Con đừng kể cho ai, đừng để chị dâu biết", nhưng nhiều lần bà ấy cũng nghi rồi bà biết. bà chửi ông, quát ông, cấm ông sang thăm mẹ tao. Tao thương ông lắm, ngày ông ốm nặng trời mưa lạnh, gió mùa cắt da cắt thịt. Ông không còn tỉnh táo, tao không biết ông có còn nhớ tên tao không nhưng tao tin ông đang hưởng hạnh phúc ở nơi tuyệt vời vì những gì ông làm đẹp hơn cả nắng hạ giữa ngày đông. Còn vô vàn những điều bất công tới với gia đình nhỏ của tao nhưng mẹ không bao giờ đầu hàng.

Rồi sống mãi như vậy không thể khá hơn, tao ngày càng gầy và yếu. Mẹ quyết định bỏ về quê ngoại, làm tất cả tất cả những gì có thể từ rửa xe tới hàng ăn, trà đá tới buôn tê tê, củ quả rồi bán tạp hóa không thiếu thứ gì và hơn 30 tuổi mẹ tao mới học đại học. Mẹ bảo khổ tới đâu cũng không thể để bản thân mình sống thiếu kiến thức, dù đôi khi đó là kiến thức về những thứ mà hiện tại mình không thực sự cần nhưng rồi có ngày mình chắc chăn sẽ phải dùng tới nó. Không học thức đi đôi với vị trí dưới đáy xã hội, tao biết có thằng định phản bác nhưng đừng lấy thiểu số để bác bỏ lại điều này. Vừa học vừa làm, nhiều đêm mẹ tao thức trắng làm xong đồ án rồi không ngủ, vừa ngáp vừa chuẩn bị đồ để sáng bán hàng ăn. Từng có lần thiếu học phí để thi mẹ cưa cả cửa sắt của nhà mang đi bán. Chính vì bố tao thời đó ham vui, nên mẹ con tao mới khổ nhưng tao từ khi biết suy nghĩ về những thứ không còn trừu tượng tao đã không còn trách ông, chục năm qua ông đã trở về và vun vén những thứ đã từng đổ vỡ. Hoài niệm những năm tao lớp 2 hay lớp 3 gì đó, khi đó cô giáo bảo các em hãy viết về ước mơ, về khao khát tương lai của các em. Thời đó chỉ có bóng nhựa và chong chóng tre, tao đâu có hiểu khao khát tương lai là mỹ từ gì, nhưng tao viết ngắn lắm. Tao mong bố về, tao mong mẹ tao được cười thật sự một ngày không xa. Nhưng ông không về... Rồi những ngày bĩ cực cũng phải qua đi, trời không phụ lòng người có chí hướng. Giờ nhà tao làm ăn khấm khá, kinh thế tăng trưởng phi mã. Có của ăn của để, đã có căn nhà 2 lô định giá 6 tỷ, tầng một hai làm ăn, những tầng trên để ở ngay giữa lòng thành phố, đã có cái oto để không còn phải dầm dề gió sương đi công trình nữa.

Lùi lại một chút, mọi chuyện bắt đầu từ khi tao le lỏi có định nghĩa về sự phát triển của bản thân mình, tao bướng bỉnh và suy nghĩ đôi khi khác biệt. Tính tình tao luôn ưa sự tự do nhưng ghét sự phóng túng, khuôn khổ lề lối đôi khi hạn chế cái đang phát triển trong tao nhưng rồi điều gì tới thì cũng phải tới. Thời đó tao cực kì thích học vật lý toán học và sinh học. Và chơi game moba cực kì kinh dị ( tao còn muốn làm streamer). Bỗng một ngày cuối cấp mẹ nói là muốn tao thi vào Chuyên, dù thậm chí trướcđó tao còn không biết trường Chuyên là trường gì ( trường giữa TT TP còn tao vẫn học ở huyện, biết bắn bi bóng nhựa thôi) và kì thi chỉ còn 2 tháng nữa. Tuổi 15 tao chưa từng muốn cãi mẹ, nên chỉ biết nghe theo. Rồi tao đắng kí một ngành với tao là sở đoản. Không biết tao nên tạ ơn trời hay oán trách sự đen đủi vì đây là bước ngoặt cuộc đời tao mà tao đã đỗ trong khi cả trường cấp 2 của tao chỉ đỗ trên dưới 10 người, cả tỉnh chỉ hơn 300 người một chút. Ngày nhận phiếu điểm chúng nó rớt nước mắt mà tao thấy những ngày tháng tự do sắp đi tong ( vì tao nghe nói trong đấy học khét lắm, vớ vẩn là bị thuyên chuyển về trường khác ngay, nếu thế thì nhục không để đâu cho mà hết). Trong danh sách thứ tự điểm đỗ tao gần đứng chót, điểm chuyên ngành gần liệt may mà những môn khác của tao cao kéo lên. Rồi trang mới của cuộc đời bắt đầu, cũng là lúc tao dậy thì và chúng mày biết rồi đấy nếu chúng mày đã có con tuổi này hay chúng mày đã từng như tao.
Thôi muộn rồi tao gác máy đi ngủ đã.
To be continue...
Văn phong hay đấy tml.
 
Tao định tâm sự với bọn mày tiếp mà tao giờ thoát khỏi khủng hoảng rồi ( một cách khá là may mắn), giờ thì tao đang khá vui vẻ và nhiệt huyết. Mà chúng mày biết đấy, khi nào thì người ta muốn dãi bày cũng là lúc đó họ đang gặp trắc trở trong cuộc sống ( có thể trong bất cứ thứ gì, chuyện gì). Cám ơn anh em đã đọc bài nhé :vozvn (41):
 
Top