• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Thiền Tông là cực đoan !!!

" Chia người ta thành mấy loại hình: cực đoan, trung dung. Thiền Tông ngay từ đầu đã là cực đoan, nó không thành một hệ thống tu luyện. Lịch sử xưa nay vẫn luôn có tranh luận về tu luyện Thiền Tông; tuy là chiểu theo phương pháp Thiền Tông mà tu luyện, nhưng trên thực tế là do những người đó có tâm hướng Thiện tu Phật, nên vẫn là luôn [được] Phật Thích Ca Mâu Ni quản; [chứ] tự nó không thành một hệ thống tu luyện. Đạt Ma không có thiên quốc bản thân mình và không độ nhân được. Vì vào thời Đạt Ma, vẫn là bái Phật Thích Ca Mâu Ni làm Tổ Sư. Tuy ông xưng là ‘Thiền Tông’, nhưng vẫn là đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni, ông là đệ tử đời thứ 28, vẫn là rất sùng bái Phật Thích Ca Mâu Ni. Xoay quanh trọng điểm lý luận của Phật Thích Ca Mâu Ni mà ngộ được chữ “Vô”, vẫn là chưa ly khai khỏi lý luận của Thích giáo. Thiền Tông về sau này, càng ngày càng không tốt nữa. Người về sau là coi Đạt Ma đã khai sáng một pháp môn riêng, hơn nữa còn là cao nhất. Ông không phải là cao nhất. Thực ra, Thiền Tông càng về đời sau càng kém đi; bản thân Đạt Ma cũng nói rằng chỉ có thể kéo dài sáu đời thôi.

Đạt Ma khá coi trọng nhận thức về chữ “Vô” mà Phật Thích Ca Mâu Ni giảng, vẫn là rất sùng bái Phật Thích Ca Mâu Ni, xưng là đệ tử đời thứ 28. Nhưng người sau hoàn toàn sa vào chỗ cực đoan kia rồi. Hễ đến cực đoan là đã sang giai đoạn ‘hoại’ rồi; coi Đạt Ma hầu như đồng đẳng với Phật Thích Ca Mâu Ni. Sùng bái Đạt Ma, coi lý luận của Đạt Ma như Phật Lý duy nhất, đó quả thực đã lầm đường lạc lối rồi.

Vì Đạt Ma tu được rất thấp, bấy giờ ông mới đạt quả vị La Hán; ông bất quá chỉ là La Hán thôi. Ông có thể nhận thức được bao nhiêu điều? Cuối cùng cũng không đến đạt tầng thứ Như Lai. Ông còn xa nhường nào mới đến tầng thứ của Phật Thích Ca Mâu Ni! Do đó những điều của ông là gần với triết học của người thường nhất, người thường là dễ tiếp thu cái Lý của ông nhất. Đặc biệt là coi tôn giáo như một loại triết học, như một loại chính trị. Những người coi như một loại học vấn để nghiên cứu ‘triết lý’ Phật giáo, khi coi nó như Phật học để nghiên cứu ấy, là dễ tiếp thu lý luận của ông nhất. Nó rất giống triết học nơi người thường.

Tới tầng thứ cao đến mấy cũng có Phật. Tu tới tu lui cái gì cũng tu mất đi rồi. Nói đến tu, thì thậm chí con người họ cũng không dám thừa nhận rồi; người sống rành rành ra ở đó trông thấy rõ nhưng [họ] đều không thừa nhận. Còn không được như một số người thường ngộ tính bất hảo nói rằng ‘có thấy thì tôi mới tin, không thấy thì không tin’. Họ là ngay cả thấy rõ rồi mà vẫn không thừa nhận. Thế thì sống làm gì? Mở mắt để làm gì? Nhắm mắt lại, không cần nằm, không cần đứng, ……, cái gì cũng không có. Chính là cực đoan đến thế rồi; Đạt Ma nói rằng Pháp của ông chỉ có thể truyền sáu đời. Người hiện nay vẫn ôm chết cứng cái Lý ấy; nguyên là cái Lý ấy không tồn tại; quá khôi hài, đã đi vào đường cụt rồi. Không thừa nhận bản thân, không thừa nhận Phật, không thừa nhận địa cầu? Không thừa nhận bản thân tồn tại thì mang tên làm gì? Ăn làm gì? Suốt ngày nhịn đói, không cần nhìn thời gian, không cần nghe âm thanh, ……

Vòng vo qua lại rồi thì cái gì cũng không có nữa; đó chẳng phải phá hoại Phật Thích Ca Mâu Ni sao? [Nếu] Phật Thích Ca Mâu Ni không có giảng gì hết, thế thì 49 năm ấy Ông làm gì? Có biết được hàm nghĩa chân chính của cái “Không” mà Phật Thích Ca Mâu Ni giảng là gì chăng? [Nói] Phật Thích Ca Mâu Ni không lưu lại Pháp, là nói Ông không hề thật sự đưa phương pháp tu luyện và Pháp của vũ trụ giảng xuất ra. Những gì Ông bàn đến chỉ bất quá là những thứ ở tầng thứ tu luyện của bản thân Ông, rồi lưu lại cho người ta Như Lai Pháp, nhất là những kinh nghiệm và giáo huấn tu luyện. Pháp mà khi Phật Thích Ca tại thế thật sự lưu lại chính là Giới Luật; cũng bàn về một số nhận thức ở các tầng khác nhau; đó cũng là một tầng Pháp. Nhưng Phật Thích Ca Mâu Ni không để người ta bị hãm vào tầng thứ của Ông, nên nói rằng Ông một đời là chưa có giảng Pháp nào cả. Vì Ông biết rằng Pháp mà bản thân Ông giảng không phải là Pháp tối cao. Như Lai là Phật, nhưng Ông không phải là tầng cao nhất. Phật Pháp vô biên. Người tu luyện nào không chịu hạn chế của Pháp do Ông giảng. Người đại căn cơ có thể tu đến cao hơn, đều sẽ có nhận thức và thể hiện của Pháp cao thâm hơn nữa."
 
Thiền tông là sự phát triển của Vipassana theo hướng quán tâm, quán pháp.
Tu tập đi. cái này lời nói không diễn tả được
 
Mọi pháp đều phải dẫn đến con đường duy nhất là giác ngộ thôi, ví như bạn đã sang sông thì thuyền phải bỏ lại, pháp môn cũng như thuyền vậy, nó chỉ là thứ hỗ trợ chúng ta sang sông, quan trọng là chúng ta đã sang bên kia sông chưa hay vẫn còn tranh luận nên đi thuyền nào, ông lái đò bao nhiêu tuổi.
 
Dùng từ "Phật giáo" hay "Đạo Phật" là sai từ đầu rồi, đó đâu phải một tôn giáo, nó là hệ tư tưởng của người đã giác ngộ.
 
Mọi pháp đều phải dẫn đến con đường duy nhất là giác ngộ thôi, ví như bạn đã sang sông thì thuyền phải bỏ lại, pháp môn cũng như thuyền vậy, nó chỉ là thứ hỗ trợ chúng ta sang sông, quan trọng là chúng ta đã sang bên kia sông chưa hay vẫn còn tranh luận nên đi thuyền nào, ông lái đò bao nhiêu tuổi.
Sáng suốt
 
Mọi pháp đều phải dẫn đến con đường duy nhất là giác ngộ thôi, ví như bạn đã sang sông thì thuyền phải bỏ lại, pháp môn cũng như thuyền vậy, nó chỉ là thứ hỗ trợ chúng ta sang sông, quan trọng là chúng ta đã sang bên kia sông chưa hay vẫn còn tranh luận nên đi thuyền nào, ông lái đò bao nhiêu tuổi.
Thuyền thủng thì có qua được sông không ?
 
Dùng từ "Phật giáo" hay "Đạo Phật" là sai từ đầu rồi, đó đâu phải một tôn giáo, nó là hệ tư tưởng của người đã giác ngộ.
Phật pháp không phải là tôn giáo, mà nó là một Pháp môn tu luyện. Chả thế mà người ta gọi các sư là đi tu !!! Chẳng qua do người đời sau, vì đủ thứ mục đích mà biến nó thành như một tôn giáo. Gọi là Phật giáo để phù hợp với nhận thức của phần đông con người thôi !
 
" Chia người ta thành mấy loại hình: cực đoan, trung dung. Thiền Tông ngay từ đầu đã là cực đoan, nó không thành một hệ thống tu luyện. Lịch sử xưa nay vẫn luôn có tranh luận về tu luyện Thiền Tông; tuy là chiểu theo phương pháp Thiền Tông mà tu luyện, nhưng trên thực tế là do những người đó có tâm hướng Thiện tu Phật, nên vẫn là luôn [được] Phật Thích Ca Mâu Ni quản; [chứ] tự nó không thành một hệ thống tu luyện. Đạt Ma không có thiên quốc bản thân mình và không độ nhân được. Vì vào thời Đạt Ma, vẫn là bái Phật Thích Ca Mâu Ni làm Tổ Sư. Tuy ông xưng là ‘Thiền Tông’, nhưng vẫn là đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni, ông là đệ tử đời thứ 28, vẫn là rất sùng bái Phật Thích Ca Mâu Ni. Xoay quanh trọng điểm lý luận của Phật Thích Ca Mâu Ni mà ngộ được chữ “Vô”, vẫn là chưa ly khai khỏi lý luận của Thích giáo. Thiền Tông về sau này, càng ngày càng không tốt nữa. Người về sau là coi Đạt Ma đã khai sáng một pháp môn riêng, hơn nữa còn là cao nhất. Ông không phải là cao nhất. Thực ra, Thiền Tông càng về đời sau càng kém đi; bản thân Đạt Ma cũng nói rằng chỉ có thể kéo dài sáu đời thôi.

Đạt Ma khá coi trọng nhận thức về chữ “Vô” mà Phật Thích Ca Mâu Ni giảng, vẫn là rất sùng bái Phật Thích Ca Mâu Ni, xưng là đệ tử đời thứ 28. Nhưng người sau hoàn toàn sa vào chỗ cực đoan kia rồi. Hễ đến cực đoan là đã sang giai đoạn ‘hoại’ rồi; coi Đạt Ma hầu như đồng đẳng với Phật Thích Ca Mâu Ni. Sùng bái Đạt Ma, coi lý luận của Đạt Ma như Phật Lý duy nhất, đó quả thực đã lầm đường lạc lối rồi.

Vì Đạt Ma tu được rất thấp, bấy giờ ông mới đạt quả vị La Hán; ông bất quá chỉ là La Hán thôi. Ông có thể nhận thức được bao nhiêu điều? Cuối cùng cũng không đến đạt tầng thứ Như Lai. Ông còn xa nhường nào mới đến tầng thứ của Phật Thích Ca Mâu Ni! Do đó những điều của ông là gần với triết học của người thường nhất, người thường là dễ tiếp thu cái Lý của ông nhất. Đặc biệt là coi tôn giáo như một loại triết học, như một loại chính trị. Những người coi như một loại học vấn để nghiên cứu ‘triết lý’ Phật giáo, khi coi nó như Phật học để nghiên cứu ấy, là dễ tiếp thu lý luận của ông nhất. Nó rất giống triết học nơi người thường.

Tới tầng thứ cao đến mấy cũng có Phật. Tu tới tu lui cái gì cũng tu mất đi rồi. Nói đến tu, thì thậm chí con người họ cũng không dám thừa nhận rồi; người sống rành rành ra ở đó trông thấy rõ nhưng [họ] đều không thừa nhận. Còn không được như một số người thường ngộ tính bất hảo nói rằng ‘có thấy thì tôi mới tin, không thấy thì không tin’. Họ là ngay cả thấy rõ rồi mà vẫn không thừa nhận. Thế thì sống làm gì? Mở mắt để làm gì? Nhắm mắt lại, không cần nằm, không cần đứng, ……, cái gì cũng không có. Chính là cực đoan đến thế rồi; Đạt Ma nói rằng Pháp của ông chỉ có thể truyền sáu đời. Người hiện nay vẫn ôm chết cứng cái Lý ấy; nguyên là cái Lý ấy không tồn tại; quá khôi hài, đã đi vào đường cụt rồi. Không thừa nhận bản thân, không thừa nhận Phật, không thừa nhận địa cầu? Không thừa nhận bản thân tồn tại thì mang tên làm gì? Ăn làm gì? Suốt ngày nhịn đói, không cần nhìn thời gian, không cần nghe âm thanh, ……

Vòng vo qua lại rồi thì cái gì cũng không có nữa; đó chẳng phải phá hoại Phật Thích Ca Mâu Ni sao? [Nếu] Phật Thích Ca Mâu Ni không có giảng gì hết, thế thì 49 năm ấy Ông làm gì? Có biết được hàm nghĩa chân chính của cái “Không” mà Phật Thích Ca Mâu Ni giảng là gì chăng? [Nói] Phật Thích Ca Mâu Ni không lưu lại Pháp, là nói Ông không hề thật sự đưa phương pháp tu luyện và Pháp của vũ trụ giảng xuất ra. Những gì Ông bàn đến chỉ bất quá là những thứ ở tầng thứ tu luyện của bản thân Ông, rồi lưu lại cho người ta Như Lai Pháp, nhất là những kinh nghiệm và giáo huấn tu luyện. Pháp mà khi Phật Thích Ca tại thế thật sự lưu lại chính là Giới Luật; cũng bàn về một số nhận thức ở các tầng khác nhau; đó cũng là một tầng Pháp. Nhưng Phật Thích Ca Mâu Ni không để người ta bị hãm vào tầng thứ của Ông, nên nói rằng Ông một đời là chưa có giảng Pháp nào cả. Vì Ông biết rằng Pháp mà bản thân Ông giảng không phải là Pháp tối cao. Như Lai là Phật, nhưng Ông không phải là tầng cao nhất. Phật Pháp vô biên. Người tu luyện nào không chịu hạn chế của Pháp do Ông giảng. Người đại căn cơ có thể tu đến cao hơn, đều sẽ có nhận thức và thể hiện của Pháp cao thâm hơn nữa."
Bài viết hay!!!!Thiền tông mật tông hay gì đi nữa thì hãy lên đi và trải nghiệm đúng sai mỗi bước sẽ có cách lí giải khác nhau... cái tôi càng lớn mỗi cũng sẽ lớn hơn ng bình thường
 
Vì Đạt Ma tu được rất thấp, bấy giờ ông mới đạt quả vị La Hán; ông bất quá chỉ là La Hán thôiBanj
Kinh nghiệm sai lầm thì không nói
Đến giáo lý cũng không biết !!!!
Yêu cầu bạn đọc ngay bài kinh Itipiso bhagava !!!!
 
" Chia người ta thành mấy loại hình: cực đoan, trung dung. Thiền Tông ngay từ đầu đã là cực đoan, nó không thành một hệ thống tu luyện. Lịch sử xưa nay vẫn luôn có tranh luận về tu luyện Thiền Tông; tuy là chiểu theo phương pháp Thiền Tông mà tu luyện, nhưng trên thực tế là do những người đó có tâm hướng Thiện tu Phật, nên vẫn là luôn [được] Phật Thích Ca Mâu Ni quản; [chứ] tự nó không thành một hệ thống tu luyện. Đạt Ma không có thiên quốc bản thân mình và không độ nhân được. Vì vào thời Đạt Ma, vẫn là bái Phật Thích Ca Mâu Ni làm Tổ Sư. Tuy ông xưng là ‘Thiền Tông’, nhưng vẫn là đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni, ông là đệ tử đời thứ 28, vẫn là rất sùng bái Phật Thích Ca Mâu Ni. Xoay quanh trọng điểm lý luận của Phật Thích Ca Mâu Ni mà ngộ được chữ “Vô”, vẫn là chưa ly khai khỏi lý luận của Thích giáo. Thiền Tông về sau này, càng ngày càng không tốt nữa. Người về sau là coi Đạt Ma đã khai sáng một pháp môn riêng, hơn nữa còn là cao nhất. Ông không phải là cao nhất. Thực ra, Thiền Tông càng về đời sau càng kém đi; bản thân Đạt Ma cũng nói rằng chỉ có thể kéo dài sáu đời thôi.

Đạt Ma khá coi trọng nhận thức về chữ “Vô” mà Phật Thích Ca Mâu Ni giảng, vẫn là rất sùng bái Phật Thích Ca Mâu Ni, xưng là đệ tử đời thứ 28. Nhưng người sau hoàn toàn sa vào chỗ cực đoan kia rồi. Hễ đến cực đoan là đã sang giai đoạn ‘hoại’ rồi; coi Đạt Ma hầu như đồng đẳng với Phật Thích Ca Mâu Ni. Sùng bái Đạt Ma, coi lý luận của Đạt Ma như Phật Lý duy nhất, đó quả thực đã lầm đường lạc lối rồi.

Vì Đạt Ma tu được rất thấp, bấy giờ ông mới đạt quả vị La Hán; ông bất quá chỉ là La Hán thôi. Ông có thể nhận thức được bao nhiêu điều? Cuối cùng cũng không đến đạt tầng thứ Như Lai. Ông còn xa nhường nào mới đến tầng thứ của Phật Thích Ca Mâu Ni! Do đó những điều của ông là gần với triết học của người thường nhất, người thường là dễ tiếp thu cái Lý của ông nhất. Đặc biệt là coi tôn giáo như một loại triết học, như một loại chính trị. Những người coi như một loại học vấn để nghiên cứu ‘triết lý’ Phật giáo, khi coi nó như Phật học để nghiên cứu ấy, là dễ tiếp thu lý luận của ông nhất. Nó rất giống triết học nơi người thường.

Tới tầng thứ cao đến mấy cũng có Phật. Tu tới tu lui cái gì cũng tu mất đi rồi. Nói đến tu, thì thậm chí con người họ cũng không dám thừa nhận rồi; người sống rành rành ra ở đó trông thấy rõ nhưng [họ] đều không thừa nhận. Còn không được như một số người thường ngộ tính bất hảo nói rằng ‘có thấy thì tôi mới tin, không thấy thì không tin’. Họ là ngay cả thấy rõ rồi mà vẫn không thừa nhận. Thế thì sống làm gì? Mở mắt để làm gì? Nhắm mắt lại, không cần nằm, không cần đứng, ……, cái gì cũng không có. Chính là cực đoan đến thế rồi; Đạt Ma nói rằng Pháp của ông chỉ có thể truyền sáu đời. Người hiện nay vẫn ôm chết cứng cái Lý ấy; nguyên là cái Lý ấy không tồn tại; quá khôi hài, đã đi vào đường cụt rồi. Không thừa nhận bản thân, không thừa nhận Phật, không thừa nhận địa cầu? Không thừa nhận bản thân tồn tại thì mang tên làm gì? Ăn làm gì? Suốt ngày nhịn đói, không cần nhìn thời gian, không cần nghe âm thanh, ……

Vòng vo qua lại rồi thì cái gì cũng không có nữa; đó chẳng phải phá hoại Phật Thích Ca Mâu Ni sao? [Nếu] Phật Thích Ca Mâu Ni không có giảng gì hết, thế thì 49 năm ấy Ông làm gì? Có biết được hàm nghĩa chân chính của cái “Không” mà Phật Thích Ca Mâu Ni giảng là gì chăng? [Nói] Phật Thích Ca Mâu Ni không lưu lại Pháp, là nói Ông không hề thật sự đưa phương pháp tu luyện và Pháp của vũ trụ giảng xuất ra. Những gì Ông bàn đến chỉ bất quá là những thứ ở tầng thứ tu luyện của bản thân Ông, rồi lưu lại cho người ta Như Lai Pháp, nhất là những kinh nghiệm và giáo huấn tu luyện. Pháp mà khi Phật Thích Ca tại thế thật sự lưu lại chính là Giới Luật; cũng bàn về một số nhận thức ở các tầng khác nhau; đó cũng là một tầng Pháp. Nhưng Phật Thích Ca Mâu Ni không để người ta bị hãm vào tầng thứ của Ông, nên nói rằng Ông một đời là chưa có giảng Pháp nào cả. Vì Ông biết rằng Pháp mà bản thân Ông giảng không phải là Pháp tối cao. Như Lai là Phật, nhưng Ông không phải là tầng cao nhất. Phật Pháp vô biên. Người tu luyện nào không chịu hạn chế của Pháp do Ông giảng. Người đại căn cơ có thể tu đến cao hơn, đều sẽ có nhận thức và thể hiện của Pháp cao thâm hơn nữa."
Chắc ông bên Nguyên Thủy nên kết luận thế. Có một lần có người nói tất cả đều không, không thánh không phàm không hiện tượng. Bồ Đề Đạt Ma gõ lên đầu cái liền la đau, xong nói ổng nếu tất cả là không sao còn biết đau. Ổng liền tỉnh ngộ cúi lạy Bồ Đề Đạt Ma, vậy một chữ "Vô" nếu đã tâm đắc thì làm sao độ người kia
 
Chắc ông bên Nguyên Thủy nên kết luận thế. Có một lần có người nói tất cả đều không, không thánh không phàm không hiện tượng. Bồ Đề Đạt Ma gõ lên đầu cái liền la đau, xong nói ổng nếu tất cả là không sao còn biết đau. Ổng liền tỉnh ngộ cúi lạy Bồ Đề Đạt Ma, vậy một chữ "Vô" nếu đã tâm đắc thì làm sao độ người kia
giáo lý theravada nào nói những điều ông thớt nói vậy‽???????
 
giáo lý theravada nào nói những điều ông thớt nói vậy‽???????
Cái nhìn của người tu Nguyên Thủy còn thấy chứng quả này chứng quả nọ. Còn cái nhìn thiền tông là còn thấy có quả chứng là còn chỗ u mê
 
Cái nhìn của người tu Nguyên Thủy còn thấy chứng quả này chứng quả nọ. Còn cái nhìn thiền tông là còn thấy có quả chứng là còn chỗ u mê
@@ nguyên văn kinh nguyên thủy thì bản thân người chứng không thể xác định cho mình.
muốn xác chứng là người chứng cao xác chứng cho người chứng thấp.
Bạn ko nên bóp méo kinh điển như vậy.
 
@@ nguyên văn kinh nguyên thủy thì bản thân người chứng không thể xác định cho mình.
muốn xác chứng là người chứng cao xác chứng cho người chứng thấp.
Bạn ko nên bóp méo kinh điển nhưVậy làm sao biết người chứng cao mà chứng,

@@ nguyên văn kinh nguyên thủy thì bản thân người chứng không thể xác định cho mình.
muốn xác chứng là người chứng cao xác chứng cho người chứng thấp.
Bạn ko nên bóp méo kinh điển như vậy.
Vậy làm sao biết người chứng cao mà chứng, đa phần bây giờ người chứng là do người phàm tục phong cho. Chẳng hạn như một vị thầy kia chứng đạo do đâu, do sư phụ thầy đó chứng hoặc do người khác phong hay do thầy đó nói tự chứng. Hay là người phàm nói thầy đó chứng rồi, mà phàm phu thì làm gì biết thế nào gọi là thánh thế nào gọi là phàm. Giống như người không biết chữ thì là sao biế người biết chữ mà bình. Sự chứng đạo là một điều ai ai cũng không thể khẳng định được là đúng hay sao
 
Vậy làm sao biết người chứng cao mà chứng, đa phần bây giờ người chứng là do người phàm tục phong cho. Chẳng hạn như một vị thầy kia chứng đạo do đâu, do sư phụ thầy đó chứng hoặc do người khác phong hay do thầy đó nói tự chứng. Hay là người phàm nói thầy đó chứng rồi, mà phàm phu thì làm gì biết thế nào gọi là thánh thế nào gọi là phàm. Giống như người không biết chữ thì là sao biế người biết chữ mà bình. Sự chứng đạo là một điều ai ai cũng không thể khẳng định được là đúng hay sao
Thế tôn dạy trong kinh điển muốn xác chứng một người có 2 cách:
1. Chứng cao hơn và có tha tâm thông
2. Sống chung và tu tập cùng nhau trong thời gian dài.(theo suy đoán của riêng mình thời gian này là 5 năm chính là khoảng thời gian sadi được phép xa rời thầy tế độ)
 
Thế tôn dạy trong kinh điển muốn xác chứng một người có 2 cách:
1. Chứng cao hơn và có tha tâm thông
2. Sống chung và tu tập cùng nhau trong thời gian dài.(theo suy đoán của riêng mình thời gian này là 5 năm chính là khoảng thời gian sadi được phép xa rời thầy tế độ)
Như vậy thì bản thân phải có trí tuệ và tiếp xúc để nhận định một ai đó, trong quá trình tìm hiểu và không chắc chắn thì ko nên kết luận là Bồ Đề Đạt Ma tu không cao, và trên hết nếu trân quý Phật đạo thì đừng nên vào diễn đàn này vì diễn đàn này ko đc sạch sẽ cho lắm
 
Thế tôn dạy trong kinh điển muốn xác chứng một người có 2 cách:
1. Chứng cao hơn và có tha tâm thông
2. Sống chung và tu tập cùng nhau trong thời gian dài.(theo suy đoán của riêng mình thời gian này là 5 năm chính là khoảng thời gian sadi được phép xa rời thầy tế độ)
Thế ai xác chứng cho thế tôn ?
 
Như vậy thì bản thân phải có trí tuệ và tiếp xúc để nhận định một ai đó, trong quá trình tìm hiểu và không chắc chắn thì ko nên kết luận là Bồ Đề Đạt Ma tu không cao, và trên hết nếu trân quý Phật đạo thì đừng nên vào diễn đàn này vì diễn đàn này ko đc sạch sẽ cho lắm
Maha ca diếp xác chứng cho n1-> n xác chứng cho Bồ Đề Đạt Ma.
Thật kỳ lạ ở nơi dâm ô này không những được phép bàn luận tôn giáo (voz, tt say đéo) mà còn là sôi nổi nhất. hiếm có diễn đàn nào sánh được
 
Thế ai xác chứng cho thế tôn ?
tu tập chung đó.
Vài nghìn đệ tử trong tăng đoàn tu tập chung với thế tôn.
ấy là chưa kể hầu hết các đệ tử đầu tiên của thế tôn đều là nhà vua, thái tử, hoàng hậu, thủ lĩnh bà la môn
 
Một người đang ở VN muốn sang Mỹ chơi cho biết, bằng nhiều cách họ kiếm tiền họ xin giấy tờ họ tìm phương tiện di chuyển để rồi sau cùng đặt chân đến đích là Mỹ. Người tu hành ban đầu cũng vậy, phải khởi tâm mong muốn giác ngộ, muốn giải thoát thì họ mới cất bước tu hành nhưng có vẻ như bi kịch thay suốt kiếp tu hành khi nào còn chưa buông bỏ được " mong muốn" đó thì niết bàn còn quá xa xôi.

Cớ chi bám chấp quá nhiều vào kinh điển vào phương tiện hay là " tông phái" để rồi đi không đến nơi. Tâm là bên trong lại phóng ra theo những thứ bên ngoài nhiều quá.
 
Top