• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

🔴 Thời Trung cổ, cơ thể phụ nữ Âu châu thúi um lên vì vệ sinh lồn khó khăn

Maybe you missed thời kì kinh dị của châu Âu

Từ năm 1600 đến 1700, khi đến thăm Cung điện Versailles ở Paris, bạn có thể nhận thấy rằng, mặc dù rất tráng lệ, cung điện này không có phòng tắm.
Vào thời Trung Cổ, không có bàn chải đánh răng, chất khử mùi, nước hoa và càng không có giấy vệ sinh. Phân người được ném thẳng ra ngoài qua cửa sổ của các tòa nhà.

Trong các dịp lễ hội, nhà bếp ở Versailles chuẩn bị yến tiệc cho 1.500 người mà không đạt tiêu chuẩn vệ sinh tối thiểu.
cac-thoi-quen-mat-ve-sinh-thoi-trung-co-khien-ban-khoc-thet.jpg

Trong các mô tả hiện đại, chúng ta thường thấy các nhân vật thời đó cầm quạt, nhưng lý do không phải vì nóng: một mùi hôi nồng nặc lan tỏa từ dưới váy của phụ nữ, bởi không có vệ sinh cá nhân thực sự. Việc tắm rửa rất hiếm vì thời tiết lạnh và gần như không có nước chảy.

Chỉ có giới quý tộc mới có thể nhờ đến người hầu quạt cho họ, vừa để xua tan mùi hôi từ cơ thể và hơi thở, vừa để đuổi côn trùng.

Ngày nay, du khách đến Versailles ngưỡng mộ những khu vườn tuyệt đẹp, nhưng dưới thời quân chủ, chúng cũng được dùng làm nhà vệ sinh trong những bữa tiệc triều đình nổi tiếng, vì không có phòng tắm nào.
Vào thời Trung Cổ, hầu hết các cuộc hôn lễ diễn ra vào tháng Sáu, đầu mùa hè. Lý do? Lần tắm đầu tiên trong năm diễn ra vào tháng Năm, nên đến tháng Sáu, mùi cơ thể vẫn còn chịu đựng được. Tuy nhiên, để che giấu mùi hôi, cô dâu đeo bó hoa bên mình, từ đó hình thành truyền thống bó hoa cưới.

Việc tắm rửa diễn ra trong một thùng lớn chứa nước nóng. Chủ gia đình được ưu tiên ngâm mình trước, sau đó đến các thành viên khác theo thứ tự tuổi tác. Trẻ sơ sinh là những người cuối cùng, và nước lúc đó đã bẩn đến mức có thể gây chết người cho chúng.

Mái nhà thường không có lớp lót bên trong, chỉ có các thanh gỗ làm nơi trú ẩn cho động vật như chó, mèo, chuột và gián. Khi trời mưa và mái nhà bị dột, những con vật này nhảy xuống sàn.

Những người có điều kiện dùng đĩa thiếc, nhưng một số thực phẩm, như cà chua, làm gỉ chất liệu này, gây ngộ độc chết người. Trong nhiều năm, cà chua bị coi là độc.

Ly thiếc được dùng để uống bia hoặc whiskey, và sự kết hợp giữa đồ uống có cồn với oxit thiếc có thể gây trạng thái bất tỉnh giống như chứng ngủ rũ. Người qua đường có thể nghĩ rằng người đó đã chết, và thi thể được mang đi chuẩn bị cho tang lễ.

Người chết được đặt lên bàn bếp, nơi gia đình và bạn bè tụ tập, ăn uống và chờ xem liệu người đó có tỉnh lại không. Từ đó, truyền thống thức bên linh cữu ra đời.
Ở Anh, do thiếu chỗ trong nghĩa trang, các ngôi mộ được tái sử dụng. Xương cốt được lấy ra và đặt vào hầm chứa. Khi mở các quan tài cũ, người ta thường thấy dấu vết cào xước bên trong nắp, cho thấy người đó bị chôn sống.

Từ đó nảy ra ý tưởng buộc một sợi dây vào cổ tay người chết, luồn qua lỗ trên nắp quan tài, nối với một chiếc chuông đặt bên ngoài mộ. Một người canh gác trong vài ngày, và nếu người “chết” tỉnh lại, họ sẽ cử động tay và rung chuông.

Cụm từ “Saved by the Bell” (Được cứu bởi tiếng chuông), mà chúng ta vẫn dùng ngày nay, bắt nguồn từ chính phong tục này.

Nguồn: Vince Marchbanks
 
Một số thông tin trong bài có cơ sở lịch sử, nhưng nhiều phần đã bị phóng đại hoặc là hiểu lầm về quá khứ. Hãy cùng làm rõ:

1. Versailles không có phòng tắm

Sai – Cung điện Versailles không có hệ thống ống nước hiện đại như ngày nay, nhưng vẫn có một số phòng tắm và tiện nghi vệ sinh cho hoàng gia. Tuy nhiên, đúng là hầu hết cư dân Versailles không có nhà vệ sinh riêng, và việc vệ sinh cá nhân không phổ biến như hiện nay.

2. Người thời Trung Cổ không có giấy vệ sinh, bàn chải đánh răng, nước hoa

🔶 Một phần đúng – Giấy vệ sinh như chúng ta biết chưa tồn tại, nhưng họ sử dụng giẻ, rơm, lá cây, hoặc thậm chí là tay. Bàn chải đánh răng dạng thô sơ đã có từ lâu đời (người Ai Cập cổ đại dùng cành cây nhai). Nước hoa và các loại dầu thơm cũng được sử dụng từ thời La Mã, đặc biệt trong giới quý tộc.

3. Phân người bị ném qua cửa sổ

Đúng một phần – Ở một số thành phố châu Âu thời Trung Cổ, việc đổ chất thải ra đường phố có xảy ra, nhưng nhiều nơi có quy định cụ thể về thời gian và cách thức để tránh ô nhiễm quá mức. Các thành phố lớn như Paris có hệ thống cống rãnh từ sớm.

4. Người thời đó không tắm rửa và có mùi hôi nồng nặc

🔶 Cường điệu – Người thời Trung Cổ và Phục Hưng tắm ít hơn chúng ta, nhưng họ vẫn vệ sinh cá nhân. Người châu Âu từng có văn hóa tắm công cộng như người La Mã, nhưng điều này giảm dần sau các đợt dịch bệnh như Cái Chết Đen (họ tin rằng nước mở lỗ chân lông, khiến vi khuẩn xâm nhập). Tuy nhiên, họ lau người bằng khăn ẩm, xức nước hoa, thay quần áo thường xuyên để giữ sạch.

5. Bó hoa cưới dùng để che mùi cơ thể

Không có bằng chứng – Phong tục cầm hoa cưới xuất phát từ các nghi lễ tôn giáo và tín ngưỡng may mắn, không liên quan trực tiếp đến việc che giấu mùi cơ thể.

6. Người chết bị chôn sống, dẫn đến câu "Saved by the Bell"

🔶 Câu chuyện nửa thật nửa giả – Đúng là có một nỗi sợ bị chôn sống vào thế kỷ 18-19, và người ta từng phát minh các loại quan tài an toàn có chuông hoặc ống thông khí. Tuy nhiên, cụm từ "Saved by the Bell" xuất phát từ môn quyền Anh (khi tiếng chuông kết thúc hiệp đấu giúp võ sĩ không bị hạ knock-out).

7. Cà chua từng bị coi là độc

Đúng một phần – Ở châu Âu thế kỷ 16-17, nhiều người tin rằng cà chua độc vì nó thuộc họ Cà (Solanaceae), có những loài thực sự chứa độc tố. Ngoài ra, đĩa thiếc chứa chì, và axit trong cà chua có thể làm chì ngấm vào thức ăn, gây ngộ độc.

8. Ly thiếc khiến người ta trông như chết

🔶 Không có bằng chứng rõ ràng – Ly thiếc có thể chứa kim loại nặng như chì, gây ngộ độc lâu dài, nhưng không có tài liệu ghi nhận về việc nó khiến người ta rơi vào trạng thái giả chết.

9. Xác chết được đặt trên bàn bếp, dẫn đến tục thức bên linh cữu

Sai – Tục thức bên linh cữu (wake) có nguồn gốc từ các nghi lễ tôn giáo Celtic và Kitô giáo, không liên quan đến việc kiểm tra xem người chết có tỉnh lại hay không.

KẾT LUẬN: Bài viết có một số sự thật lịch sử nhưng bị phóng đại hoặc bóp méo để trở nên giật gân hơn.
 
Một số thông tin trong bài có cơ sở lịch sử, nhưng nhiều phần đã bị phóng đại hoặc là hiểu lầm về quá khứ. Hãy cùng làm rõ:

1. Versailles không có phòng tắm

Sai – Cung điện Versailles không có hệ thống ống nước hiện đại như ngày nay, nhưng vẫn có một số phòng tắm và tiện nghi vệ sinh cho hoàng gia. Tuy nhiên, đúng là hầu hết cư dân Versailles không có nhà vệ sinh riêng, và việc vệ sinh cá nhân không phổ biến như hiện nay.

2. Người thời Trung Cổ không có giấy vệ sinh, bàn chải đánh răng, nước hoa

🔶 Một phần đúng – Giấy vệ sinh như chúng ta biết chưa tồn tại, nhưng họ sử dụng giẻ, rơm, lá cây, hoặc thậm chí là tay. Bàn chải đánh răng dạng thô sơ đã có từ lâu đời (người Ai Cập cổ đại dùng cành cây nhai). Nước hoa và các loại dầu thơm cũng được sử dụng từ thời La Mã, đặc biệt trong giới quý tộc.

3. Phân người bị ném qua cửa sổ

Đúng một phần – Ở một số thành phố châu Âu thời Trung Cổ, việc đổ chất thải ra đường phố có xảy ra, nhưng nhiều nơi có quy định cụ thể về thời gian và cách thức để tránh ô nhiễm quá mức. Các thành phố lớn như Paris có hệ thống cống rãnh từ sớm.

4. Người thời đó không tắm rửa và có mùi hôi nồng nặc

🔶 Cường điệu – Người thời Trung Cổ và Phục Hưng tắm ít hơn chúng ta, nhưng họ vẫn vệ sinh cá nhân. Người châu Âu từng có văn hóa tắm công cộng như người La Mã, nhưng điều này giảm dần sau các đợt dịch bệnh như Cái Chết Đen (họ tin rằng nước mở lỗ chân lông, khiến vi khuẩn xâm nhập). Tuy nhiên, họ lau người bằng khăn ẩm, xức nước hoa, thay quần áo thường xuyên để giữ sạch.

5. Bó hoa cưới dùng để che mùi cơ thể

Không có bằng chứng – Phong tục cầm hoa cưới xuất phát từ các nghi lễ tôn giáo và tín ngưỡng may mắn, không liên quan trực tiếp đến việc che giấu mùi cơ thể.

6. Người chết bị chôn sống, dẫn đến câu "Saved by the Bell"

🔶 Câu chuyện nửa thật nửa giả – Đúng là có một nỗi sợ bị chôn sống vào thế kỷ 18-19, và người ta từng phát minh các loại quan tài an toàn có chuông hoặc ống thông khí. Tuy nhiên, cụm từ "Saved by the Bell" xuất phát từ môn quyền Anh (khi tiếng chuông kết thúc hiệp đấu giúp võ sĩ không bị hạ knock-out).

7. Cà chua từng bị coi là độc

Đúng một phần – Ở châu Âu thế kỷ 16-17, nhiều người tin rằng cà chua độc vì nó thuộc họ Cà (Solanaceae), có những loài thực sự chứa độc tố. Ngoài ra, đĩa thiếc chứa chì, và axit trong cà chua có thể làm chì ngấm vào thức ăn, gây ngộ độc.

8. Ly thiếc khiến người ta trông như chết

🔶 Không có bằng chứng rõ ràng – Ly thiếc có thể chứa kim loại nặng như chì, gây ngộ độc lâu dài, nhưng không có tài liệu ghi nhận về việc nó khiến người ta rơi vào trạng thái giả chết.

9. Xác chết được đặt trên bàn bếp, dẫn đến tục thức bên linh cữu

Sai – Tục thức bên linh cữu (wake) có nguồn gốc từ các nghi lễ tôn giáo Celtic và Kitô giáo, không liên quan đến việc kiểm tra xem người chết có tỉnh lại hay không.

KẾT LUẬN: Bài viết có một số sự thật lịch sử nhưng bị phóng đại hoặc bóp méo để trở nên giật gân hơn.
@TrienChjeu
 
m ở trên núi mùa lạnh k có nước ấm cũng tháng tắm 1 lần, mặc mỗi khố thôi mỗi ngày thay 1 cái mỏng mỏng mau khô nô vấn đề
Hồi tao bé mùa rét có khi cả tuần tắm lần.
Phải đợi trời nắng, mẹ đun bếp củi một ấm nước rót đầy phích rồi lại đun ấm nữa vào tắm.
Hằng ngày chỉ rửa chân, 1 2 ngày thay quần rửa qua chim cò các thứ.
 
Thời này mấy thành phố nào từ thời La Mã để lại như London hay Paris là được quy hoạch tử tế, có hệ thống dẫn và thoát nước đàng hoàng, còn mấy chỗ còn lại toàn tiến hoá từ bộ lạc lên, tụi mày coi phim chúa nhẫn thấy nhà cửa đám rohan ra sao thì ngày xưa mấy thành phố bọn âu đều như vậy
Ỉa thúi, ỉa bậy, đéo tắm tùm lum
 

Có thể bạn quan tâm

Top